Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 328: Ta đề nghị thanh công ty tổng bộ dời đến Lư châu

Chương 328: Ta đề nghị chuyển trụ sở chính của công ty đến Lư Châu
Điện thoại, máy tính, là một trong những công cụ khoa học kỹ thuật được mọi người sử dụng thường xuyên nhất, đồng thời cũng là phương pháp để nắm bắt người sử dụng.
Phong Hỏa vươn lên, thông qua Vi Tín đã thu hút được người sử dụng, dựa trên cơ sở đó Giang Thành nhận thấy việc tiếp tục phát triển ở Giang Thành sẽ không sáng suốt.
Vậy thì ngoài phần mềm giao tiếp, việc người sử dụng hình thành sự phụ thuộc thông qua điện thoại, máy tính và hệ thống, các sản phẩm trong hệ sinh thái cũng là một biện pháp, và Giang Thành đã và đang nỗ lực theo hướng này.
“Máy tính All-in-one (tất cả trong một), máy tính hai trong một, hai mảng này cần phải được các người tập trung nghiên cứu phát minh thiết kế. Tương lai những loại máy tính để bàn to lớn như bây giờ chắc chắn sẽ bị đào thải.” Giang Thành chỉ vào chiếc máy tính để bàn trên bàn làm việc của Mạc Thiên Thanh.
Mạc Thiên Thanh cười nói: “Chẳng phải bây giờ phần cứng của máy tính để bàn càng mạnh mẽ hay sao, nếu không thì đâu cần thiết phải dùng đến máy chủ khổng lồ như vậy.”
“Hiện tại máy chủ lớn, phần lớn là do hình thành ngành công nghiệp, ngoài ra nhu cầu tản nhiệt cũng rất lớn.” Giang Thành cười cười, tiếp tục nói:
“Nhưng chip của chúng ta, khả năng khống chế điện năng tiêu thụ tương đối thấp, có thể thay đổi thiết kế kiểu dáng máy tính để bàn, không cần thiết bị hạn chế bởi hình tượng máy chủ hiện tại, có thể sáng tạo ra cái mới mẻ hơn một chút.”
Mạc Thiên Thanh thở nhẹ một hơi: “Lần này lại muốn làm mảng máy tính, quả thực áp lực rất lớn.”
Mà yêu cầu của Giang Thành luôn rất cao, khiến áp lực của hắn càng lớn.
Giống như điện thoại, một bộ điện thoại vừa công bố, cũng đồng nghĩa với việc bộ điện thoại tiếp theo lại phải được thiết kế nghiên cứu ra đời.
Cũng may hiện tại nhân tài nghiên cứu phát minh nhiều, có thể đồng thời lập nhiều hạng mục, đồng thời tiến hành thiết kế nghiên cứu phát minh.
“Biến áp lực thành động lực, dùng phần thưởng phong phú để kích phát sức sáng tạo của mọi người, ta luôn tin rằng sức sáng tạo của người dân là vô tận.” Giang Thành nhắc nhở.
“Tốt. Đúng rồi, Giang đổng, nhà máy sản xuất điện thoại thông minh của chúng ta ở Lư Châu cũng đã hoàn thành, dự kiến tháng sau có thể chính thức chạy thử, đến lúc đó điện thoại cao cấp của chúng ta có thể tự mình sản xuất tại nhà máy.” Mạc Thiên Thanh báo cáo.
Cái công xưởng này, xem như là khởi động từ khoản tiền riêng mà Hoa Quả đã giải quyết, đương nhiên chỉ dựa vào số tiền đó là không đủ.
Nhà máy ở Lư Châu này sẽ là trụ sở chính nghiên cứu phát minh điện thoại Phong Hỏa, đồng thời có năng lực lắp ráp điện thoại thông minh cao cấp hơn.
Diện tích chiếm đất là 160 mẫu, diện tích kiến trúc là 30 vạn mét vuông, diện tích nhà máy sản xuất là 10 vạn mét vuông.
Đương nhiên, từ khi bắt đầu xây dựng cho đến bây giờ, cũng đã trải qua hai năm.
“Tháng sản lượng có thể đạt bao nhiêu?”
“Trước mắt, tháng sản lượng có thể đạt 2 triệu chiếc, sau khi xây xong giai đoạn hai, dự kiến có thể đạt 5 triệu chiếc mỗi tháng.” Mạc Thiên Thanh vui mừng nói.
Sản lượng này không tệ, tương đương với việc một năm có thể sản xuất hơn 20 triệu chiếc.
Trừ các sản phẩm trung, hạ đoan, đều có thể tự mình sản xuất tại nhà máy, một mặt có thể tiết kiệm không ít chi phí, mặt khác là để ổn định.
Bao gồm ổn định về sản lượng, còn có ổn định về chất lượng.
“Vậy coi như không tệ, xây xong giai đoạn hai, đoán chừng phải sang năm chứ?” Giang Thành tính toán tiến độ, hỏi.
“Đúng vậy, chắc là cuối năm sau có thể hoàn thành toàn diện.” Mạc Thiên Thanh gật gật đầu, sau đó dừng một chút, nói: “Giang đổng, ta muốn đề nghị chuyển trụ sở chính của công ty đến Lư Châu, không biết có khả thi không?”
Giang Thành nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, không vội trả lời.
Trong các công ty con hiện nay, công ty kiếm lợi nhiều nhất chính là Phong Hỏa Khoa Kỹ.
So với công ty game Phong Hỏa, năm ngoái còn kiếm được nhiều tiền hơn một chút.
Mà công ty game Phong Hỏa đã mua một tòa cao ốc ngôi sao, trọn vẹn 30 tầng lầu.
Công ty Phong Hỏa Bán Đạo Thể đi theo tổng bộ, cũng vô cùng khí phái.
Ngược lại là bọn họ, hiện tại vẫn phải thuê cao ốc.
Cho nên, khi xây dựng nhà máy ở Lư Châu, không chỉ Mạc Thiên Thanh mà Giang Thành cũng đã cân nhắc việc có nên chuyển tổng bộ qua đó hay không.
"Về việc này ta đồng ý. Chỉ là không biết ý kiến của nhân viên công ty có lớn không.” Giang Thành gõ nhẹ mặt bàn, nói.
“Chuyện này không sao, chúng ta chắc chắn sẽ giữ lại một trụ sở chính ở Kinh Đô, đến lúc đó Lư Châu sẽ tập trung vào sự nghiệp điện thoại di động, còn Kinh Đô sẽ tập trung vào sự nghiệp máy tính.” Mạc Thiên Thanh nói.
Giang Thành gật gật đầu: "Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy đi, tự cậu sắp xếp ổn thỏa."
Tiếp theo tại công ty Phong Hỏa Khoa Kỹ, Giang Thành thị sát tình hình công tác của các bộ phận, xem xét tiến độ nghiên cứu phát minh sản phẩm mới.
Trong lòng có chút xúc động.
Khi năm 2019 đến gần, cùng với những biến đổi khoa học kỹ thuật mới mà mình mang lại, Giang Thành nhận thấy khả năng phán đoán tương lai của mình đang yếu dần.
Tựa như điện thoại, sau thời đại toàn màn hình, hướng phát triển tiếp theo là gì, hắn không hề biết.
Chỉ có thể nói là dường như có xu hướng phát triển màn hình gập.
Bất quá, nhờ vào chiếc máy tính trong cơ thể, Giang Thành tự tin không sợ bất kỳ thử thách nào.
----₍˄·͈༝·͈˄*₎◞ ̑̑----
Trung tâm nghiên cứu phát minh công nghệ cao của tập đoàn Phong Hỏa.
Từ khi thành lập trung tâm nghiên cứu phát minh này, nó đã chiếm được sự coi trọng đặc biệt của Giang Thành, chỉ cần Giang Thành có mặt ở công ty, chắc chắn sẽ dành ra nửa ngày để trao đổi với các tổ hạng mục về tiến độ nghiên cứu phát minh và những tâm đắc, đề xuất của mình.
Đương nhiên những tiến độ này, Giang Thành cũng sao lưu lại phòng thí nghiệm mô phỏng trong cơ thể bất cứ lúc nào.
Thậm chí có một số tiến độ Giang Thành còn nhanh hơn bọn họ!
Trải qua nhiều lần nghiên cứu chế tạo, Trần Dao cuối cùng cũng làm ra được loại nhựa cây thông sáng mà Giang Thành đã nói.
Thông qua việc phủ lớp nhựa cây này lên đèn mini LED, để ánh sáng từ đèn phát ra được che phủ đều khắp, thành công biến khe hở vốn cần từ 1,5 centimet trở lên thành không đến 6mm, giúp cho việc làm mỏng và nhẹ hơn trở nên khả thi.
"Khụ khụ!" Đinh Thành Tuấn với vẻ mặt lạnh lùng khoanh tay trước ngực, bước vào bộ phận nghiên cứu kỹ thuật hiển thị kiểu mới, nhìn đám người đang bận rộn thí nghiệm, lên tiếng nhắc nhở.
Trần Dao quay đầu lại, nhìn thấy hắn, không vui nói: “Anh tới làm gì, đồ đâu?”
"Cả một lô hàng mẫu, các người cứ thử trước đi." Đinh Thành Tuấn lắc đầu, ra hiệu cho nhân viên phía sau.
Người thuộc hạ của hắn, mang theo một cái túi, đặt lên bàn thí nghiệm.
"Đây, tổng cộng 50 chip ức chế khí đặc chế. Không có nhiều đâu, mỗi con chip này rất đắt, tiết kiệm mà dùng.” Đinh Thành Tuấn thản nhiên nói.
Đổng Tuấn Vũ bỏ công việc đang làm xuống, cười nói: “Cảm ơn, quản lý Đinh!”
"Tôi không hiểu rõ, rõ ràng hiện tại kỹ thuật OLED mới là tốt nhất, việc gì phải quay lại đường đua LCD." Đinh Thành Tuấn bĩu môi nói: "Chẳng phải nói, cứ thấy tiền đồ tốt là được sao, nếu như một cái màn hình mà cần quá nhiều chip, vậy chi phí không phải là một con số nhỏ đâu.”
"À, chỉ riêng 50 con chip này, cho dù là sản xuất hàng loạt, mỗi con chip chi phí ít nhất cũng phải hai ba chục tệ."
Trần Dao không cao hứng: “Tôi nói, tiểu tử anh mỗi lần tới đều chỉ để châm chọc khiêu khích, là có ý kiến gì với phương hướng phát triển của Giang đổng hả? Hay là có ý kiến với chúng tôi?"
"Tôi chỉ nói thật lòng thôi." Đinh Thành Tuấn vẫn lạnh nhạt.
"Xì, chẳng phải là muốn nhờ các anh giúp đỡ chút chip thôi sao, nhỏ mọn như vậy." Trần Dao vẻ mặt ghét bỏ, cầm lấy chip, phân phó đồng nghiệp bên cạnh cùng nhau giúp đỡ. “Yên tâm, chờ chúng tôi làm ra cái màn hình mini LED vượt thời đại này, nhất định sẽ không quên báo cáo công lao của anh.”
“Công lao của ai?” Lúc này, giọng nói của Giang Thành từ bên ngoài truyền vào.
Sau đó, Giang Thành mặc áo thun thể thao, bước vào.
“Giang đổng!”
Đám người đồng loạt kêu lên.
“Ồ, anh Thành Tuấn, anh cũng ở đây à?” Giang Thành cũng ngạc nhiên, nhìn Đinh Thành Tuấn khoanh tay trước ngực, hỏi.
Đinh Thành Tuấn gật gật đầu, buông tay xuống: “Giang đổng, tôi mang chút chip đặt làm tới.”
“Sao, tự mình mang tới, là vì cũng cảm thấy hứng thú với kỹ thuật này à?” Giang Thành cười hỏi.
Trần Dao khẽ hừ một tiếng: “Anh ta chướng mắt cái kỹ thuật này của chúng tôi.”
"Ừm, tôi vẫn cảm thấy, nếu như một cái bảng hiển thị cần quá nhiều phân khu và chip điều khiển, vậy thì chi phí quá cao, so với OLED mà nói, không có chút ưu thế nào.” Đinh Thành Tuấn nhìn Giang Thành, trực tiếp đề nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận