Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 103: Nàng nói, nàng mang thai……

**Chương 103: Nàng nói, nàng mang thai......**
Quảng Lâm huyện thành đã bước vào những ngày đầu năm mới âm lịch.
Khắp nơi được trang hoàng bằng đèn lồng, kết hoa, vô cùng náo nhiệt.
Trên mạng, cuộc thảo luận về kỹ thuật sạc nhanh do Hoa Uy và công ty Phong Hỏa tạo ra vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Không ít người dùng điện thoại Mate1 và P1 vừa mới ra mắt, bày tỏ sự hài lòng với trải nghiệm "cực thơm" này.
Sạc điện nhanh, thời gian sử dụng dài.
Điểm trừ duy nhất là máy sẽ hơi nóng lên khi dùng lâu.
Nhưng mùa đông thì đây lại là ưu điểm, có thể dùng để sưởi ấm tay!
Tuy nhiên, ở giới các xí nghiệp điện thoại, lại có những phản ứng trái chiều.
Chủ tịch Lôi Bố Tư của công ty Gạo là người tiên phong trong lĩnh vực marketing điện thoại trên mạng. Hiện tại, Gạo đã ra mắt điện thoại Gạo 1 và Gạo 2, cả hai đều đạt được thành công khá tốt.
Với mức giá "kết bạn" 1999 nguyên, sản phẩm của ông thực sự có tỷ lệ giá/hiệu năng rất cao trong thời điểm này.
Hệ thống MIOS càng giúp "bột gạo" - những người hâm mộ Gạo - tìm thấy một cảm giác độc đáo giữa hệ điều hành Android xấu xí và khó dùng.
Trên TV đang chiếu chương trình tết xuân liên hoan tiệc tối năm 2013.
Nội dung vẫn không có gì đặc sắc.
Ông đang gọi điện thoại cho một người bạn cũ trong giới khoa học kỹ thuật.
“... Kỹ thuật sạc nhanh của Hoa Uy, bên các anh có nghiên cứu không?”
“Lôi tổng, câu này của anh chẳng phải thừa sao? Bên các anh không nghiên cứu chắc? Chắc hẳn ngày đầu tiên ra mắt đã mua về phòng thí nghiệm rồi chứ gì?”
Lôi Bố Tư cười cười, "Lương tổng nói đùa, không biết các anh tính sao?"
"Kỹ thuật đích thực rất tốt, có tính đột phá cao, nhưng chúng tôi không đi theo." Lương Bác Văn - người phụ trách mảng thiết bị đầu cuối điện thoại, trực tiếp từ chối. "Lôi tổng định nhập cuộc sao?"
Lôi Bố Tư cười ha ha một tiếng, "Không, chúng tôi đang chờ hiệp nghị sạc nhanh của công ty Cừu Con Thông."
Chip của ông đều nhập từ công ty Cừu Con Thông, đã thiết lập quan hệ hợp tác chặt chẽ, không thể vì sạc nhanh mà đắc tội họ.
"Đúng vậy, sản lượng điện thoại của chúng ta đứng top 5 ở Hoa Quốc, chúng tôi không đi theo, một mình Hoa Uy thì chống đỡ được bao lâu?" Lương Bác Văn rất cao hứng, lộ vẻ hưng phấn.
Nếu như chiếm được thị phần điện thoại của Hoa Uy, vậy ông ta có khả năng vượt qua Tam Hưng, trở thành người đứng đầu.
Lôi Bố Tư cười mà không nói.
Hoa Uy nếu ngã, ai có thể trở thành người đứng đầu, thật khó nói.
"Bất quá, tôi nghe nói Mị Trúc có vẻ muốn nhập cuộc." Lương Bác Văn nói thêm một câu, rồi mới cúp điện thoại.
Mị Trúc Hoàng Dương sao?
Tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Mấy năm gần đây, ngày nào cũng "pháo oanh" trên diễn đàn, nhưng thì có ích gì đâu?
Doanh số sụt giảm mới là sự thật.
--------
Nhưng dù thế nào đi nữa, năm 2012 đầy tranh cãi và thảo luận cuối cùng cũng qua.
Năm mới âm lịch bắt đầu, Giang Thành đã cảm nhận được năm nay sẽ lại là một năm vô cùng bận rộn.
Hắn phải chuẩn bị sớm cho sự xuất hiện của 4G.
Đây là một cơn gió lớn.
Lôi Bố Tư từng nói, đứng ở đầu gió, ngay cả lợn cũng có thể bay lên.
Giang Thành có tầm nhìn xa hơn một chút, hắn sẽ không làm con lợn đó, mà muốn chế tạo phi thuyền bay lượn trên bầu trời.
Kế hoạch của Giang Thành là: Về việc học, cố gắng hoàn thành 1-2 dự án, thực hiện mục tiêu học thẳng lên tiến sĩ. Còn về phương diện kinh doanh, hắn muốn khởi động việc nghiên cứu, phát minh và chế tạo chip CPU, chip tần số vô tuyến, chip cơ băng. Nếu có thể, hắn cũng muốn chen chân vào ngành công nghiệp điện thoại.
Việc thực hiện những kế hoạch này đầy rẫy khó khăn.
Đương nhiên, khó khăn nhất vẫn là tiền.
Nguồn tiền sẽ được giải quyết một phần vào cuối năm thông qua việc bán Bitcoin, nhưng tuyệt đối không thể "một lần là xong".
Tiếp theo, là vấn đề thành quả nghiên cứu khoa học và chuyển giao công nghệ.
Mặc dù Giang Thành biết đại khái hướng phát triển của khoa học kỹ thuật, nhưng không có nghĩa là hắn hiểu rõ từng chi tiết của mọi kỹ thuật, thậm chí có thể tham gia vào mọi lĩnh vực.
Sức lực của hắn dù sao cũng có hạn, vẫn cần càng ngày càng nhiều nhân tài.
Có những thứ đơn giản, như trò chơi "Tiêu Tiêu Vui", chỉ cần ý tưởng và chỉ đạo của Giang Thành là đủ, nhưng có những kỹ thuật cốt lõi, Giang Thành nhất định phải nắm chắc trong tay.
Sau khi lên kế hoạch sơ bộ, Giang Thành lại bắt đầu hành trình chúc tết năm mới.
Chỉ có điều, lần này chúc tết, còn có thêm gia đình Vu Học Mẫn.
Đi chúc tết dù sao vẫn là nên đi.
Ai bảo mình "ủi" rau cải trắng của người ta làm gì?
-----(⁎⁍̴̛͂▿⁍̴̛͂⁎)*✲゚*-----
Sau tết, quán trà sữa bỗng trở nên đông khách lạ thường.
Không ít sinh viên đại học về quê, người đi làm ăn xa trở về, đều ghé vào quán trà sữa ngồi một chút, ôn lại tình cảm, đánh bài, tán gẫu.
Lầu hai quán Nguyên Khí Khỉ Con.
Giang Thành, Vu Hâm Nhiên và Tần Tiến hiếm hoi lắm mới ghé quán trà sữa ngồi với nhau như hồi lớp 8.
Bình thường, Giang Thành bận túi bụi, hai người kia nghỉ đông và nghỉ hè ngắn ngủi, hắn rất ít khi gặp Tần Tiến.
“Tranh Tử, hai người các ngươi đều thấy phụ huynh rồi hả?” Tần Tiến cảm thấy thế giới thay đổi quá nhanh, hắn chạy bộ không kịp.
Giang Thành đưa tay lấy ly trà sữa ấm áp, đưa cho Vu Hâm Nhiên.
“Nói bậy bạ gì đó.” Giang Thành liếc hắn một cái, “Có phải lại muốn nhờ làm 2 bài tập không?”
"Đừng mà," Tần Tiến vội che miệng, tỏ ý không hỏi nữa.
Vu Hâm Nhiên nghiêm mặt nói, "Tần Tiến, chuyện của cậu và Lạc Thần là thế nào? Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu không có ý định gì thì đừng qua lại quá gần với cô ấy."
“Tớ có gì với cô ấy đâu!” Tần Tiến bĩu môi, ánh mắt có chút né tránh.
“Còn nói là không có, mấy hôm cuối tuần cô ấy đều thức trắng đêm không về, sau này mới hỏi ra là đi theo cậu ra quán net chơi.” Vu Hâm Nhiên lúc này lấy ra khí thế của lớp trưởng.
Tần Tiến ôm đầu, ngụy biện, "Bọn tớ chỉ ra quán net chơi game thôi."
Giang Thành nhíu mày, “Tấm Gương, sao cậu lại bắt đầu ham chơi rồi?”
“Bọn tớ chỉ chơi Liên Minh Huyền Thoại thôi.”
“Lần trước tớ đã thấy hai người các cậu không hợp nhau, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Giang Thành cau mày truy hỏi.
Hai người là bạn cùng bàn ba năm, chỉ cần Tần Tiến khẽ động tay là Giang Thành biết hắn đang đọc truyện gì. Lúc này Giang Thành có chút tức giận.
Tính tình của Trương Lạc Thần rõ ràng là kiểu tiểu ma nữ, nhìn văn phong là biết.
Chẳng phải Tần Tiến sẽ bị cô ta "ăn" đến sít sao hay sao?
Tần Tiến dùng tay lau trán, có chút khó mở lời, ấp úng nửa ngày mới nói, "Tớ, tớ chỉ cho cô ấy sửa lại mấy đoạn miêu tả tâm lý nhân vật trong truyện......"
"Có chút màu sắc?"
"Cũng, cũng tạm ổn thôi, không viết rõ ràng."
Giang Thành hừ nhẹ một tiếng, "Không ngờ cậu lại có bản lĩnh này."
“Ấy dà, nên cô ấy mới bắt tớ "cầm tay chỉ việc", muốn tớ cùng cô ấy chơi cái gì đó.” Tần Tiến nuốt nước miếng một cái, “Tớ hiện tại đã không viết nữa, tớ đảm bảo học kỳ sau sẽ toàn tâm toàn ý học tốt lập trình.”
Vu Hâm Nhiên có chút im lặng, trách sao truyện của Trương Lạc Thần dạo này mình đọc đều thấy có chút "không nên", ngược lại không ngờ những câu từ miêu tả "màu sắc" này lại đến từ Tần Tiến.
Quả nhiên là "thiên tài".
"Bản chất Lạc Thần không xấu, nhưng chỉ là cảm giác như chưa trưởng thành, tâm chưa định, cậu trêu chọc cô ấy làm gì?" Vu Hâm Nhiên lắc đầu.
Giang Thành còn định giáo huấn hắn vài câu, nhưng lúc này, điện thoại Tần Tiến vang lên, hắn liền im lặng, cùng Vu Hâm Nhiên uống trà sữa.
"...... Ô ô, Tần Tiến, đồ đại hỗn đản......"
Văng vẳng truyền đến tiếng Trương Lạc Thần vừa khóc vừa mắng.
Ngay sau đó, Giang Thành thấy mặt Tần Tiến tràn ngập kinh ngạc và mộng bức.
Sau đó, điện thoại Tần Tiến rơi xuống bàn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!” Giang Thành thấy không ổn, vội hỏi.
"Nàng, nàng nói, nàng mang thai......"
Đôi mắt vô hồn, khuôn mặt ngây ngốc, cứ như vậy đứng hình, không biết nên làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận