Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 238: Nếu không qua xong năm, trước tiên đem sự tình định ra đến

Chương 238: Nếu không qua xong năm, trước tiên đem sự tình định ra
Giang Thành tuy nói không quá chú ý đến những sự việc chính trị, nhưng nhờ vào kinh nghiệm mở công ty mấy năm nay, vẫn rất nhanh phản ứng lại.
Nhìn Vu Học Mẫn, Giang Thành dò hỏi một câu: "Vu thúc thúc là có nhiệm vụ chiêu thương, thu hút đầu tư?"
Vu Học Mẫn bị hắn đoán trúng tâm tư, trên mặt ửng đỏ, "Ừ."
Giang Nhất Bình vừa mới đem rương hành lý đặt lại phòng Giang Thành trên lầu đi xuống, nghe được mấy câu này cũng mở miệng nói: "Hôm qua chủ nhiệm Lý Minh ở vườn kỹ nghệ nói muốn mời Thành tử ăn một bữa cơm, đoán chừng cũng là muốn chiêu thương."
"À, là hắn à," Vu Học Mẫn tự nhiên là quen biết, "hiện tại mỗi đơn vị đều có nhiệm vụ chiêu thương, thu hút đầu tư, có chút khó hoàn thành a!"
Giang Thành suy nghĩ một chút, tạm thời không nói gì.
Vu Hâm Nhiên nghe việc này, cũng ngồi xuống cạnh Giang Thành, nắm tay hắn, nhìn hắn, rồi nói với Vu Học Mẫn: "Cha, công ty của Giang Thành chủ yếu là về công nghệ cao, nếu đến huyện mình......"
Giang Thành xoa bóp tay nhỏ của Vu Hâm Nhiên, ngắt lời nàng: "Cũng không sao, quay đầu xem xét đầu tư chút khác, làm nhẹ nhàng thôi, giúp quê quán phát triển cũng tốt."
"Ừm." Vu Hâm Nhiên ngoan ngoãn nói, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Vu Học Mẫn nở nụ cười trên mặt, "Vậy Thành à, chờ qua xong năm, ta mời Lý Minh bên vườn kỹ nghệ cùng mấy người bên trên cùng nhau tìm cháu ngồi một chút."
"Được." Giang Thành đồng ý.
Chẳng qua là một ít tiền thôi mà, còn có thể giúp nhạc phụ tương lai, tự nhiên không thành vấn đề.
Chỉ là, làm cái gì để đầu tư, làm cái gì sản nghiệp, lại cần Giang Thành lên kế hoạch.
Mặc dù có ý định giúp quê quán phát triển, nhưng không có nghĩa là Giang Thành ném tiền vào chỉ để nghe tiếng.
Một bữa cơm đoàn viên, khiến Giang Thành và mọi người ăn uống rất vui vẻ, náo nhiệt.
Chính là rượu, Giang Thành cũng uống không ít.
Gần lúc kết thúc, Giang Thành kéo Vu Hâm Nhiên ngồi xuống, hướng phía Giang Nhất Bình, Trần Như, còn có Vu Học Mẫn, Giang di nói:
"Như vầy đi, cha mẹ, thúc thúc a di, có chuyện này, ta đây, trước đó cũng chưa nói với mọi người, nhưng ta nghĩ mọi người đều sẽ đồng ý."
Trần Như tim thắt lại, sau đó cười: Chẳng lẽ, ta sắp làm bà nội?!
Vu Học Mẫn thì đoán ra, nhìn Giang di bên cạnh.
"Con muốn sau khi tốt nghiệp vào tháng 6 năm nay, sẽ cùng Hâm Nhiên kết hôn, mọi người thấy thế nào?" Giang Thành nói, sau đó hắn cũng cảm giác được, đôi tay đang nắm lấy cánh tay mình, lại có chút chặt hơn.
Trần Như lúc này cười khà khà, "Đương nhiên được, chỉ không biết bên thông gia các cháu thấy thế nào?"
Thấy thế nào, ngay cả thông gia đều gọi rồi, còn có thể thấy thế nào?
Vu Học Mẫn ho nhẹ một tiếng, "Cũng tốt."
Trần Như vui vẻ nhướng mày, rồi kéo tay Giang di, tiếp tục cười nói: "Vậy ta thấy thời gian cũng đủ rồi, nếu không qua xong năm, hai nhà mình nói chuyện kỹ hơn một chút, trước tiên định ra chuyện này?"
Giang di nhìn con gái, cũng rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, gật đầu, "Cũng nên định trước đi."
Đều đi theo Giang Thành, ở cùng một chỗ, hai đứa cũng yêu đương xác định kết hôn, không phải đùa giỡn, danh phận vẫn là cần phải có.
Vu Học Mẫn cũng gật đầu, rồi uống một chén rượu, trầm mặc không nói.
Nuôi nhiều năm bắp cải, bây giờ sắp rời nhà, làm cha trong lòng chỉ có không nỡ.
Lúc ra về, Vu Hâm Nhiên cũng đi theo Vu Học Mẫn, Giang di về nhà trước.
Trần Như gói ghém một ít sủi cảo chưa nấu cho bọn họ: "Hâm Nhiên, bà con không có cùng đến, mang sủi cảo này về cho bà lão con ăn thử."
"Vâng."
Giang Thành đưa ba người xuống lầu, lúc trở lại, chỉ thấy Trần Như một bên dọn dẹp bát đũa, một bên vui vẻ cười.
"Ôi chao, trước kia còn lo lắng Thành tử học máy tính, sợ nó không cưới được vợ ấy chứ, không ngờ nhanh vậy......"
Thẩm thẩm Lý Quỳnh Ngọc lặng lẽ nói: "Thành tử ưu tú như vậy, thím còn lo lắng vớ vẩn gì chứ."
"Ấy ấy, thì là vậy......"
Giang Thành lắc đầu cười cười, định giúp dọn dẹp, nhưng bị Trần Như vội vàng bảo đi nghỉ ngơi.
Vẫn là chăn ấm nệm êm, khiến hắn mang theo chút chếnh choáng cùng bối rối, ngủ thật say.
----♥(。→v←。)♥----
Buổi chiều, Giang Thành gọi điện thoại cho Tần Tiến.
Gần đây, tiểu tử này không biết bận việc gì, chưa thấy hắn chủ động tìm Giang Thành ngồi chém gió, đến cả tin nhắn cũng không nhắn.
"Hắc hắc, Tranh tử, cậu về rồi à?" Điện thoại vừa kết nối, Giang Thành đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ ở đầu bên kia.
Giang Thành đáp, "Cậu được nghỉ lâu vậy, không thấy gọi điện thoại cho tớ, có phải là không quen tớ nữa rồi?"
"Đâu có, tớ sợ cậu bận thôi mà!"
"Xí, quán net Huy Hoàng, mau đến." Giang Thành nói thẳng.
"Được!"
Cúp điện thoại, Giang Thành thu dọn một chút, mang theo chứng minh thư, nói với Trần Như một tiếng, liền ra khỏi cửa.
Hiện tại, một tình huống rất khó tránh là, theo sự nghiệp Giang Thành phát triển càng lớn, dù cả hai đều học máy tính, nhưng không thể tránh khỏi việc giao lưu ngày càng ít.
Nhưng Giang Thành vẫn hy vọng tình bạn thuần túy này sẽ mãi tiếp diễn.
Bất quá, khi Giang Thành đến quán net Huy Hoàng, mới phát hiện ngay cả bảng hiệu cũng đã trang trí lại, đề mấy chữ lớn: Huy Hoàng Lưới Cà.
Thời đại phát triển, ngay cả quán net cũng đang tiến hóa.
"Tranh tử!"
Giang Thành vừa cảm khái, một đôi tay vỗ tới.
Quay người lại, là Tần Tiến mặc áo khoác dạ đen.
Trên mặt nở nụ cười mừng rỡ, tóc hơi giữ lại không vuốt ngược ra sau, cằm có chút râu lún phún.
Giang Thành giơ nắm đấm, đấm mạnh vào ngực hắn một cái, "Cậu, nghỉ xong bận gì thế? Chăm con à?"
"Đúng vậy, bây giờ mỗi ngày đều phải chăm con, quá khổ sở. Quan trọng là thằng nhóc kia, chẳng quan tâm tớ, suốt ngày khóc lóc om sòm." Tần Tiến lộ vẻ mặt khổ qua, phiền muộn vô cùng.
Hai người vừa nói vừa đi vào Huy Hoàng Lưới Cà.
Đại lão Trần vẫn ở đó, bên cạnh là một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi đang giúp thu ngân.
"Anh Trần lớn, mở hai máy?"
Đại lão Trần ngẩng đầu mắt sáng lên, "Ồ, Tranh tử đây mà, tấm gương đó, lâu lắm rồi không thấy hai cậu."
"Đi học mà, ngược lại anh làm ăn càng ngày càng tốt đó, còn nâng cấp lên lưới cà được." Giang Thành cười, nhìn cách trang trí bên trong, cũng đã chỉnh trang lại một chút, thêm vài chiếc ghế dài, ghế sô pha, để mọi người có thể ngồi nghỉ ngơi.
Đại lão Trần cười hắc hắc, "Thì phải thức thời chứ sao, không trang hoàng đẹp một chút, người ta không đến." Vừa nói vừa lấy chứng minh thư của hai người, mở thẻ.
"Công việc thế nào?"
"Nghỉ thì ổn, vừa vào năm học là lỗ vốn ngay, ngày nào cũng kiểm tra, học sinh chẳng dám đến." Đại lão Trần thở dài, vẻ mặt tiếc tiền, "Vừa trang trí lại quán, nếu sang năm vẫn không được, tôi tính đổi nghề luôn."
Giang Thành cười, không trả lời, phất tay, cùng Tần Tiến lên mạng.
Quán net ở huyện nhỏ, không có học sinh thì mất hơn nửa doanh thu rồi.
Mà cái việc kiểm tra nhiều này, chắc là do Giang Thành năm xưa để lại thói quen tốt đi......
Tần Tiến ngồi xuống, hỏi, "Tranh tử, mình chơi game gì?"
"Chơi game? Không, làm mấy bài tập đã, tớ xem trình độ cậu có thụt lùi không." Sau khi mở máy, Giang Thành lập tức mở tài liệu, ngón tay như bay, nhanh chóng viết hai bài tập. "Làm xong, mình chơi mấy ván DOTA2."
"......" Tần Tiến chớp mắt, "Không phải chứ?"
"Ừ, làm chút đi, lâu không liên lạc, cũng không biết trình độ cậu thế nào rồi." Giang Thành chỉ vào đề trên bàn.
Đều không phải bài đơn giản, mà là thực tế hơn, cần động não suy nghĩ.
Tần Tiến bất đắc dĩ thở dài, "Choáng, Tranh tử! Cậu biết vì sao tớ không dám liên lạc với cậu không, tớ sợ lắm rồi đó!"
Sợ cậu lấy thêm ra "Java tiến giai một ngàn đề", "Tuyển tập nan đề thực chiến Java" à!
Giang Thành sững sờ.
Ra là vậy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận