Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 169: Cân nhắc giữ bí mật cần, nghiên cứu chi tiết lướt qua không nhắc tới

Chương 169: Cân nhắc tính bảo mật, quá trình nghiên cứu chi tiết xin phép bỏ qua.
Hừ, thế mà lại muốn về nước cơ đấy.
Chẳng lẽ, luận văn của mình thật sự có sức hấp dẫn đến vậy sao?
Hay là do khoa học kỹ thuật của Hoa Quốc phát triển, khiến những người như Chu Tung Thuần đang dạy học, du học ở nước ngoài có ý định trở về?
Nhưng dù sao đi nữa, có thể trở về là tốt rồi.
Nhưng Giang Thành cũng chỉ là một nghiên cứu sinh Tiến sĩ, chuyện lớn như vậy cũng không đến lượt hắn phải lo lắng.
Báo cáo chuyện này với giáo sư La Thụy Hoa là được, những việc còn lại không liên quan đến hắn.
Có thể giữ chân giáo sư Chu Tung Thuần hay không, đó là chuyện của trường.
……
Kỳ nghỉ hè đang đến gần, Giang Thành cũng mong chờ.
Tối ngày 31 tháng 5, Vu Hâm Nhiên gọi video cho hắn.
Nàng đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị trở về.
Trong video, Vu Hâm Nhiên trông rất vui vẻ, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
"Là chuyến bay lúc 10 giờ sáng đúng không?" Giang Thành tra thông tin chuyến bay, khi Hâm Nhiên trở về, Hoa Quốc cũng đã là ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6.
Vu Hâm Nhiên chống cằm, cười nói: "Đúng vậy, này, anh xem, em đã thu dọn xong hết đồ đạc rồi."
Nói rồi, nàng giơ chiếc vali trong tay lên khoe một chút.
Chiếc vali nhỏ đựng toàn quần áo mùa hè.
Sách vở và quần áo mùa đông đã được gửi về trước.
Vu Hâm Nhiên tiếp tục nói: "Những thứ khác em không cần nữa, mang không hết. Em nhờ Alice xử lý giúp."
"Ừ, học kỳ sau là năm tư rồi, có định học lên cao học không?" Giang Thành hỏi.
"Không ạ, khối quản lý xí nghiệp, các lý thuyết liên quan em đã học hết rồi. Nhưng em cảm thấy bây giờ vẫn nên tự mình khởi nghiệp, quản lý một xí nghiệp thì mới có thể thật sự nâng cao năng lực của mình." Vu Hâm Nhiên lắc đầu nói.
Khác với việc Giang Thành để nàng quản lý trang web truyện Phong Văn lúc trước, Vu Hâm Nhiên hiện tại tràn đầy sự tự tin.
Ừm, còn có vẻ trưởng thành, sắc sảo hơn nữa.
"Cũng phải, anh ủng hộ em. Nhưng chắc anh còn phải học thêm một năm tiến sĩ nữa," Giang Thành nói, "thầy hướng dẫn của anh đã lên kế hoạch cho anh hết rồi, để anh học thẳng lên Tiến sĩ từ năm ba đại học, năm ba là cầm bằng tốt nghiệp Tiến sĩ luôn."
"Anh giỏi thật đấy, em ở Mỹ bên này cũng ít khi nghe thấy ai học liền một mạch năm năm từ đại học lên Tiến sĩ như vậy lắm." Vu Hâm Nhiên cảm thấy tự hào về hắn, "trừ phi là kiểu thiên tài vạn người có một."
"Rõ ràng, anh chính là loại người đó." Giang Thành cười sảng khoái.
Vu Hâm Nhiên mím môi cười, "Đồ tự luyến."
"Cô bạn Alice của em đâu?" Giang Thành hỏi.
"Cô ấy á, cũng muốn về nước mà." Vu Hâm Nhiên hài hước nói, "Sao vậy, anh lo lắng gì à?"
"Không có, em ở Mỹ bên đó khó khăn lắm mới có bạn bè, lại còn có thể cùng nhau làm dự án nữa, nên anh hỏi thôi." Giang Thành xua tay.
"Nhưng mà, cô ấy nói sau khi tốt nghiệp cũng muốn đến Hoa Quốc lập nghiệp hoặc làm việc."
"..."
Hai người trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.
Thời gian trôi qua cũng gần một năm, trong một năm này, công ty của Giang Thành nhanh chóng mở rộng, đến bây giờ, tập đoàn đã có 5 công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn, 1 công ty con nắm cổ phần kh·ố·n·g chế và nhiều công ty có vốn góp cổ phần.
Tòa nhà trụ sở chính trải qua đường biển đã hoàn thành phần kiến trúc chính, chuẩn bị tiến hành trang trí nội ngoại thất, trồng cây xanh và lắp đèn chiếu sáng.
Sau khi nhìn thấy cây xanh ở trụ sở Hoa Uy, Giang Thành cũng đưa ra yêu cầu rất cao về việc trồng cây xanh cho trụ sở đầu tiên của mình.
Giang Thành dự kiến sẽ chính thức chuyển vào làm việc tại đây vào ngày 17 tháng 1 năm 2015.
Sau khi giao mốc thời gian này cho Trần Phong, anh ta càng bận rộn hơn.
Ngoài các công việc của c·ô·ng ty, anh ta còn phải thường xuyên đốc thúc tiến độ xây dựng dự án.
Giang Thành đang cân nhắc xem có nên tăng thêm một phó tổng giám đốc nữa hay không.
Nhưng nghĩ lại thì các nghiệp vụ của tập đoàn vẫn chưa hoàn thiện, chỉ mới nghiên cứu p·h·át minh nền tảng Douyin cơ bản hoàn thành, chuẩn bị khởi động上线.
Công tác nghiên cứu p·h·át·m·inh EDA thiết kế vẫn đang được đẩy mạnh không ngừng, nghiên cứu p·h·át·m·inh CISS máy xử lý còn chưa chính thức khởi động.
Mà nguyên nhân chưa khởi động là do Giang Thành vẫn đang suy nghĩ.
Nếu chỉ đi theo con đường phát triển máy xử lý hiện có, thì Hoa Quốc đã có mấy xí nghiệp đang p·h·át triển.
Hoa tâm, ức tâm đều là đại diện cho máy xử lý tập lệnh phức tạp trong nước.
Trong ấn tượng của Giang Thành, chip 3A sau này của Hoa Tâm đã có thể dùng để làm việc ở mức độ cơ bản.
Do đó, nếu như trực tiếp theo cơ cấu này để nghiên cứu p·h·át·m·inh thì Giang Thành cảm thấy không có quá nhiều ý nghĩa.
Hắn muốn đi một con đường mới hơn.
Chính như thầy hướng dẫn Từ Vĩ nghiên cứu chip thần kinh hình thái, đây mới là con đường nghiên cứu p·h·át·m·inh mà hắn chuẩn bị theo đuổi.
Có lẽ do Giang Thành nguyện ý đầu tư quá nhiều, cũng có lẽ do linh kiện song trác tuyệt tinh vi giúp Phong Hỏa Tập Đoàn nhập cổ phần nhiều thẻ đ·ánh b·ạc hơn.
Tóm lại, sau khi Trần Phong khai triển đầu tư cổ quyền với điện tử Ma Đô, vào ngày cuối cùng của tháng 5, anh đã nhận được câu trả lời chắc chắn.
Họ đồng ý để Phong Hỏa Tập Đoàn tham gia vào.
Điện khí Ma Đô là một xí nghiệp nhà nước quy mô lớn, họ vẫn sẵn lòng để các xí nghiệp Hoa Quốc cùng tham gia vào việc nghiên cứu p·h·át·m·inh máy quang khắc thông qua đầu tư các phương thức.
Mà tốc độ quật khởi của Phong Hỏa Tập Đoàn rất nhanh, tài chính cũng hùng hậu, có Bán Đạo Thể c·ô·ng ty, cũng là cổ đông lớn của trác tuyệt tinh vi.
Sau khi cân nhắc các phương diện, họ đồng ý để Phong Hỏa Tập Đoàn đầu tư 200 triệu, chiếm khoảng 10% cổ phần.
Đương nhiên, số cổ phần cụ thể cần phải đo lường tính toán.
Vì vậy, Trần Phong cần dẫn đội đến Ma Đô để hiệp đàm cụ thể về c·ô·ng việc của dự án, tranh thủ hoàn thành việc gia nhập cổ phần một cách nhanh chóng.
Lúc này, Vu Hâm Nhiên đã lên máy bay, đang trên đường về nước.
Đêm ngày 1 tháng 6, hơn sáu giờ một chút, Giang Thành đã lái chiếc X3 màu trắng đến sân bay quốc tế Kinh Đô.
Sau đó, mang theo tia k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, hồi hộp và lo lắng chờ đợi.
Đợi đến hơn bảy giờ, sắc trời bắt đầu chậm rãi tối xuống.
Máy bay đến sân bay, lại đợi một lát, Giang Thành lúc này mới đợi được người trong lòng.
Vu Hâm Nhiên mặc quần jean màu xanh nhạt, áo len dệt ngắn tay màu trắng kem, khoác thêm chiếc áo màu xanh nhạt, đeo một chiếc túi nhỏ màu vàng nhạt, kéo vali.
Mái tóc mềm mại không búi lên mà xõa xuống nơi cổ trắng ngần của nàng.
Khi nhìn thấy Giang Thành đang vẫy tay phía trước, trong mắt nàng lập tức tràn ngập niềm vui, lao đến, “Giang Thành!”
“Hâm Nhiên.” Giang Thành cũng bước nhanh về phía trước, đưa tay ôm nàng lên.
Hai người ôm nhau thật chặt, Vu Hâm Nhiên vùi đầu vào n·g·ự·c hắn, còn hắn khẽ ngửi mùi tóc nàng.
"Em về là tốt rồi."
Hòn đá treo lơ lửng trong lòng hắn cuối cùng cũng hạ xuống.
“Vâng, lần sau em sẽ không đi xa nữa.” Vu Hâm Nhiên khẽ đáp.
Dù đã học được rất nhiều thứ, nhưng cảm giác phải ly biệt quá xa, quá lâu.
Ôm nhau thật lâu, Giang Thành mới buông nàng ra, khẽ hôn lên trán nàng, sau đó một tay kéo vali, một tay kéo nàng về phía bãi đỗ xe.
"Vừa ngồi máy bay mười hai tiếng, chắc mệt lắm." Nụ cười tr·ê·n mặt Giang Thành không ngừng nở rộ.
Mấy ngày nay chuyện tốt liên tiếp xảy ra.
Công ty tiến triển vô cùng thuận lợi, đầu tư vào ngành công nghiệp máy quang khắc cũng vững bước tiến triển, Vu Hâm Nhiên trở về càng khiến Giang Thành tràn đầy vui vẻ.
Tay trái của Vu Hâm Nhiên vẫn bị hắn nắm chặt, lúc này cũng không rút ra, “Cũng tạm thôi, năm ngoái đi còn phải quá cảnh, mất mười sáu, mười bảy tiếng. Lần này có chuyến bay thẳng, tốt hơn nhiều. Hơn nữa em mua vé hạng thương gia, cũng được nghỉ ngơi mà.”
"Vậy thì tốt, anh đưa em đi ăn gì đó, tối về mình hảo hảo đảo lại lệch múi giờ."
“Dạ, em muốn ăn t·h·ị·t vịt quay.” Vu Hâm Nhiên khẽ l·i·ế·m môi đỏ, nhớ đến bữa ăn đầu tiên khi đến Kinh Đô.
Giang Thành gãi gãi lòng bàn tay nàng, buồn cười nói: “Được, vừa ôm em, cảm giác em gầy đi một hai cân ấy. Phải tẩm bổ lại thôi.”
“Thật á!” Vu Hâm Nhiên rất vui vẻ, điều này cho thấy việc khống chế cân nặng của nàng rất tốt.
Sau bữa ăn, hai người trở về nhà ở Vạn Liễu.
Giang Thành vốn định để Hâm Nhiên nghỉ ngơi nhiều một chút.
Nhưng lúc này, cả hai người đều đúng năng lực nhìn qua một lần là nhớ của Hâm Nhiên đột nhiên mới có được cảm thấy rất thần kì, thế là Giang Thành biểu thị muốn tới nghiên cứu một chút.
Ừm, cân nhắc tính bảo mật, quá trình nghiên cứu chi tiết xin phép bỏ qua.
(Chỗ này lược bỏ một ngàn chữ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận