Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 330: Từ Tư xa, đến cùng là cái hạng người gì?

Chương 330: Từ Tư Viễn, đến cùng là hạng người gì?
"Tiểu Giang, cũng gần một năm rồi, ngươi coi như là đến thăm chúng ta lần này," tại phòng thí nghiệm điện tử, viện trưởng Từ Vĩ buông công việc đang làm xuống, vẫy tay ra hiệu Giang Thành làm giúp, "xuống chỗ Lão La dạy hai lớp cũng không tệ."
"..." Giang Thành thầm trợn mắt trong lòng.
Học viện của hắn vừa mới thành lập, bảo Giang Thành đến dạy nhưng không có khóa nào tốt hơn, như mảng chip nhớ, Từ Vĩ đại lão là chuyên gia nghiên cứu lĩnh vực này, ông ấy giảng còn hay hơn Giang Thành nhiều.
Giang Thành vẫn thao tác thuần thục, "Thầy à, có thầy ở đây rồi, cần gì đến em lên lớp chứ!"
"Ấy, mấy đứa nghiêm túc vào, học hỏi sư huynh của các em cho nhiều vào," Từ Vĩ nhìn mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ bên cạnh, lớn tiếng nói, "khả năng thực hành của các em còn kém xa."
Mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ nhìn Giang Thành, hơi xấu hổ.
Vương Tiểu Cương cũng có mặt, hiện tại đang đi theo học nghiên cứu, cậu ta hoàn toàn sùng bái Giang Thành.
Giang Thành bất đắc dĩ, mình đâu thể ngày nào cũng đến đả kích mấy sư đệ sư muội này chứ?
"Thưa thầy, bây giờ vẫn còn làm nghiên cứu chip nhớ ạ?"
"Đúng vậy, cái này chúng ta đã công khai quy trình rồi, cũng chứng minh phương hướng này khả thi. Hiện tại ta vẫn đang nghiên cứu sâu hơn, tranh thủ cải thiện công nghệ." Từ Vĩ dứt khoát ngồi xuống, vừa uống trà vừa nhìn Giang Thành làm việc.
Thằng nhóc này khó khăn lắm mới đến một lần, dứt khoát phải để nó trổ hết tài năng mới được.
"Ngược lại là ngươi, không phải đang làm chip thần kinh mạng lưới hả?" Từ Vĩ vội hỏi.
Giang Thành cười cười, "Dạ, nhưng chỉ có thể coi là bán thành phẩm nghiên cứu chip thần kinh hình thái của thầy, em chỉ dùng chip nhớ để làm chip phụ trợ thôi, phụ trợ tính toán logic, trí tuệ nhân tạo."
"Laptop của ngươi ta mua một bộ rồi, mở ra nghiên cứu thử, cảm giác phương án của ngươi vẫn rất sáng tạo mới mẻ, lẩn tránh khuyết điểm, p·h·át h·u·y thế mạnh của nó." Từ Vĩ tán dương, "Nhưng, ta thấy vẫn chưa đủ, năng lực của chip nhớ vẫn chưa được thể hiện đầy đủ."
"Em đang chuẩn bị lợi dụng chip này, để làm trí tuệ nhân tạo."
"Trí tuệ nhân tạo à?" Từ Vĩ trầm ngâm một chút, "Đây cũng là một hướng đi, ta nghĩ, ở mảng nhận diện khuôn mặt, điều khiển thông minh, cũng có thể dùng đến chip này."
Giang Thành gật gật đầu, "Thầy nhắc nhở chí phải."
Một hướng ứng dụng như vậy, trước đây, Giang Thành vẫn có chút bảo thủ, chưa p·h·át h·u·y được năng lực của chip nhớ.
Xem ra, đợi sau khi về, phải cùng Đinh Thành Tuấn nói chuyện cho cẩn thận, tổ chức một bộ phận sự nghiệp chuyên môn, để chip nhớ được ứng dụng rộng rãi.
Chứ không chỉ có chip Thần Long của Giang Thành.
Như vậy, đối với sự p·h·át t·riển của chip này là bất lợi.
Cũng dễ dàng bị người khác vượt mặt.
"Ngươi đó, năng lực nghiên cứu khoa học thì mạnh, nhưng về ứng dụng chip, vẫn không bằng ta." Từ Vĩ có chút đắc ý. "À phải, nói với ngươi cái này, năm nay giải thưởng tiến bộ khoa học kỹ thuật Hoa Quốc, thành quả nghiên cứu chip nhớ của chúng ta, đã trình báo cáo."
Từ Vĩ ngừng một lát, "là thành quả tập thể, ghi là Từ Vĩ, đoàn đội nghiên cứu Giang Thành."
Giang Thành lộ ra nụ cười, "Thầy vẫn chiếu cố em như vậy."
Lúc trước nghiên cứu, Giang Thành là phụ tá, đương nhiên, anh bỏ công sức cũng không ít, nhưng Từ Vĩ vẫn báo theo hướng đoàn đội như vậy, vẫn làm nổi bật lên cống hiến của anh.
Từ Vĩ cười cười, "Ta thì già rồi, làm viện trưởng đến hết đời thôi, còn ngươi thì khác, ngươi còn có thể làm viện sĩ."
"Hì hì, thầy cũng có thể làm viện sĩ mà."
"Thành tựu của ta còn kém chút, hi vọng có thể làm ra chip thần kinh hình thái thực sự." Từ Vĩ lắc đầu cười cười.
Giang Thành dừng c·ô·ng việc trong tay lại, "Dạ."
Lúc này Từ Vĩ mới chú ý tới, Giang Thành đã làm xong việc.
"Nhanh vậy sao?"
Đáng lẽ phải cho thêm chút việc mới đúng.
"Vâng, nhìn qua, lần này hiệu quả của lớp oxi hóa vẫn tốt." Giang Thành "đoán" mò nói, "Nhưng mà, còn có mấy loại vật chất kim loại oxi hóa, thầy có thể thử một chút. Ngoài ra, đặc tính chủ chốt của khối điều chế linh kiện lớp giao diện vật chất oxi hóa dẫn điện có thể nghiên cứu thêm..."
Từ Vĩ ghi lại, "Cho nên, vẫn là phải để ngươi về đây nhiều hơn, đôi khi nghiên cứu của chúng ta cũng sẽ đi vào ngõ cụt, còn ngươi thì không."
Giang Thành thầm nghĩ, ta cũng có chứ, chỉ là của ta là trải qua phòng thí nghiệm mô phỏng trong đầu, đợi đến khi biểu diễn ra, liền là người từng t·r·ả·i qua.
"Nếu thầy gặp vấn đề gì, nếu em có thể giúp được thì cứ liên hệ với em." Giang Thành vỗ n·g·ự·c một cái, "Hì hì, coi như là mong đợi hợp tác của trường mình đi, cái này là c·ô·ng ty em đang đẩy mạnh."
Coi như là mong đợi hợp tác của trường học, Phong Hỏa c·ô·ng ty của Giang Thành có thể chia sẻ đ·ộ·c quyền miễn phí hoặc vốn nhẹ.
Cũng không uổng c·ô·ng Giang Thành bỏ ra thời gian, tinh lực đến vậy.
"Đi đi, biết ngươi bây giờ là nhà tư bản." Từ Vĩ nói đùa.
"Em còn muốn mời thầy đến c·ô·ng ty em làm phó tổng kỹ thuật đặc biệt mời nữa kìa, chỉ là thầy không chịu thôi." Giang Thành lắc đầu.
"Ta vẫn muốn dạy học, nghiên cứu thanh thản ổn định hơn." Từ Vĩ xua xua tay.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Giang Thành lúc này mới cáo từ rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi chỗ điện tử, đã thấy một nữ sinh đang chờ ở cửa.
"Trương Manh, em đang chờ ai sao?"
Giang Thành rất nhanh nh·ậ·n ra người này.
Trương Manh mặc một bộ đồ xanh đậm, đang đi tới đi lui ở cửa.
"Giang sư huynh!" Nghe thấy giọng của Giang Thành, đối phương có chút mừng rỡ, vung tay lên.
"Em, chờ anh?" Giang Thành có chút không hiểu.
"Đúng vậy ạ, lúc đầu em muốn hỏi anh mấy vấn đề, không ngờ anh lại chạy ngay đến chỗ điện tử này." Trương Manh ngừng một lát, sau đó mở miệng nói.
Giang Thành nghĩ nghĩ, nhìn đồng hồ, lại sắp đến giữa trưa, "Vậy đi, anh gọi Dũng Tuấn với Chu k·i·ếm ra, chúng ta cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."
"Không, không cần đâu ạ, em có thể đơn đ·ộ·c hỏi anh được không?" Trương Manh sững sờ một chút, vội vàng cự tuyệt.
Giang Thành hơi nhíu mày.
Cô bé này có cảm giác là lạ nha.
Giang Thành gật gật đầu, "Vậy thì đi Thất Cảng Cửu."
Trương Manh đáp lời, hơi cúi đầu, rồi đi theo sau Giang Thành.
"Em muốn hỏi gì?" Trên đường đi, Giang Thành mở miệng hỏi.
Dù là cùng tuổi, nhưng lúc này Giang Thành, vô luận là học vấn, hay sự nghiệp, đều bỏ xa đối phương, áp lực anh tạo ra cho người khác vẫn rất lớn.
"Từ Tư Viễn, đến cùng là hạng người gì?"
Nhưng vượt quá dự kiến của Giang Thành, Trương Manh lại hỏi chuyện này!
Giang Thành dừng bước.
Đối phương vẫn cúi đầu đi, suýt nữa đâm vào Giang Thành.
Giang Thành xoay người lại, "Em không phải là bạn học cấp ba của cậu ta sao? Chắc là quen cậu ta lắm chứ."
Hơn nữa, có chút khó hiểu, vì sao lại hỏi Giang Thành?
Nếu nói, ai ở với Từ Tư Viễn lâu hơn một chút, vẫn là h·á·c·h Dũng Tuấn và Chu k·i·ếm.
Giang Thành từ năm hai đã không còn ở ký túc xá nhiều nữa rồi mà!
Trương Manh lắc đầu, thở dài nói, "Lúc đầu em còn tưởng là em hẳn quen cậu ấy lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, em kỳ thật chỉ là sùng bái cậu ấy thôi."
"Cậu ấy đến cùng là người thế nào, đang nghĩ gì trong đầu, thật ra em căn bản không biết, em và cậu ấy tựa hồ ngay từ đầu đã không phải là người của cùng một thế giới."
Giang Thành ngược lại tiếp tục chậm rãi tiến lên, "Từ Tư Viễn à, cảm giác cậu ta là một người rất để ý đến hình tượng bản thân, cũng là một người cực kỳ mạnh mẽ."
Đột nhiên, trong đầu Giang Thành hiện ra cảnh Từ Tư Viễn lấy gương ra chỉnh lại tóc khi phóng viên đến, còn có cảnh mang điện thoại di động nghiên cứu luận văn hàng đầu nước ngoài.
Từng cảnh tượng ấy, rõ ràng như vậy, nhưng lại xa xôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận