Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 87: Trung Tiên cổ quốc Thánh Tử (length: 8434)

"Trung Tiên cổ quốc!"
Đột nhiên, không biết ai hô một câu, lập tức khiến hội trường bên trong tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy một đám người thanh niên thân mang trang phục hoa lệ, có nam có nữ, bày ra bộ dáng cao quý, lãnh khốc đang dọc theo một con đường lớn hướng phía trước bước tới.
Người cầm đầu là một nam tử, chắp hai tay sau lưng, giống như là dẫn đầu đám người này.
Trung Tiên cổ quốc Thánh Tử.
Trong nháy mắt có người nhận ra đối phương.
Đồng thời, ngoại trừ người của Trung Tiên cổ quốc, còn có Thánh Tử của Tham Thiên Giáo, Thánh Nữ của Thanh Nhã các, đại tướng của Hỏa Yêu tộc... tất cả đều có mặt.
Những thế lực này đều là những người nổi bật đứng đầu trong liên minh Bách Tông.
Càng có tin đồn, phía sau hắn thông với Tiên Môn, được Tiên nhân che chở.
Thân phận địa vị của bọn hắn so với những người của tông môn bình thường, căn bản không cùng một cấp bậc.
Lập tức.
Theo những người này xuất hiện, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh trở lại.
Có người nhìn về phía bọn họ, mắt lộ vẻ cực kỳ nhiệt tình, lộ rõ vẻ sùng bái vô hạn, có người thì cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám.
"Một đám hạng người phàm tục."
Thánh Nữ của Thanh Nhã các coi thường liếc nhìn bọn họ một chút.
Thánh Tử của Tham Thiên Giáo hai tay ôm gáy, cũng cười lạnh: "Đều là những kẻ hạ đẳng trong liên minh, làm sao so sánh được với chúng ta, hôm nay có thể thấy chúng ta đã là phước đức ba đời."
Đại tướng của Hỏa Yêu tộc thì nói: "Sao không thấy vị truyền nhân của Vạn Yêu sơn kia? Ta còn muốn kiến thức một chút người được vinh danh là có tư chất mạnh nhất thế gian."
"Vị tiền bối Đế Lăng Phong kia, rốt cuộc là dạng người gì."
Đối với bọn họ mà nói, trong liên minh Bách Tông, những thế lực đại tông bình thường này, người duy nhất có thể gây hứng thú cho họ có lẽ chỉ có Đế Lăng Phong.
Tư chất của hắn nghịch thiên, ngay cả ở thế lực của họ cũng khó có ai sánh bằng.
Người như vậy.
Mới có tư cách ở cùng một chỗ với họ.
Thánh Tử Trung Tiên cổ quốc cầm đầu lại không nói gì, trong lòng cười lạnh, trước ánh mắt sùng bái và hơi sợ hãi của những người xung quanh, tự mình đi về phía trước.
Tựa hồ hắn cũng thích hưởng thụ cảm giác này.
Mỗi lần được chú ý, đều khiến hắn có cảm giác bao trùm chúng sinh, thoải mái.
Về phần Đế Lăng Phong?
Tư chất cao, thực lực mạnh thì sao, bối cảnh có thể so được với hắn sao?
Buồn cười.
Ngay lúc hắn đang ảo tưởng thì từ phía trước truyền đến một giọng nói không đúng lúc:
"Đại sư huynh, minh chủ khi nào thì đến vậy?"
"Không biết nữa, chúng ta cứ ở đây chờ xem, hazz có hơi buồn ngủ rồi."
Mấy người sửng sốt một cái, đều dừng bước chân, ánh mắt vượt qua đám người, nhìn về phía Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi.
Ngay sau đó, ánh mắt của Thánh Tử Trung Tiên cổ quốc chấn động, tựa hồ có chút không thể tin được.
Cái vị trí đó... đó là vị trí của Trung Tiên cổ quốc bọn họ!
Thế mà bị người chiếm!
"Thú vị, hai con sâu kiến Luyện Khí và Trúc Cơ mà dám ngồi lên trên đài của Trung Tiên cổ quốc." Thánh Nữ của Thanh Nhã các cười tà mị một tiếng.
Định thần lại, lông mày của Thánh Tử Trung Tiên cổ quốc dần nhíu lại, hướng về phía Tạ Tử Dạ đi đến.
"Có trò hay để xem rồi."
Người chung quanh hứng thú.
Ai cũng biết, cái đài của Trung Tiên cổ quốc đó không phải ai cũng ngồi được.
Lần này hai người kia gặp tai họa rồi!
"Đại sư huynh..."
Khương Linh Nhi cười quay đầu nhìn về phía Tạ Tử Dạ, chợt nhận thấy phía sau hắn xuất hiện một đám người, tên nam tử cầm đầu đang đứng trên cao nhìn xuống, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
"Cút!"
Đối phương buông ra một chữ đơn giản, khiến sắc mặt Khương Linh Nhi thay đổi, sợ đến nỗi không dám nói gì, né tránh vào trong ngực Tạ Tử Dạ.
Lâm Thiên Động nhướng mày, không vui liếc đối phương một cái.
Người chung quanh khẩn trương nói: "Quả nhiên, Thánh Tử Trung Tiên cổ quốc bắt đầu gây áp lực rồi."
"Tên Luyện Khí kỳ đó sẽ làm thế nào?"
"Làm thế nào? Đương nhiên là ngoan ngoãn rời khỏi đài, đây chính là Trung Tiên cổ quốc, không phải chỗ cho hai con sâu kiến này có thể đụng vào."
Nhưng có chút khác so với những gì bọn họ nghĩ, Tạ Tử Dạ cũng không rời đi, mà là vuốt đầu Khương Linh Nhi, nghiêng đầu nhìn về phía đối phương:
"Ngươi đang nói chuyện với ta?"
Đồng thời, trong mắt hắn xuất hiện bảng thông tin của đối phương:
【 Tên: Ninh Thành Chủng tộc: Nhân tộc Cảnh giới: Luyện Hư tầng sáu Tư chất: Tử Thân phận: Thánh Tử Trung Tiên cổ quốc 】Lại là một tên Thánh Tử gì đó.
Đây là muốn đoạt chỗ của hắn đây mà.
Thánh Tử của Tham Thiên Giáo bật cười, nhìn về phía Ninh Thành: "Ninh huynh, không ngờ con sâu kiến Luyện Khí này lại còn cuồng như vậy, không những chiếm chỗ của huynh mà còn dám nói chuyện như thế với huynh."
"Đây là tiểu bối nhà nào? Còn không mau mang hắn đi cho ta."
Đại tướng của Hỏa Yêu tộc nhìn xung quanh, lại không một ai dám đáp lời.
Ninh Thành cũng hơi bất ngờ.
Tựa hồ không nghĩ đến Tạ Tử Dạ chỉ là một kẻ Luyện Khí, khi đối mặt với hắn quát lớn, không những không rời đi mà ngược lại còn hỏi lại hắn.
"Tiểu tử, chỗ này không phải nơi loại người như ngươi có thể ngồi."
"Nhắc lại lần nữa, cút."
Thấy Ninh Xuyên huênh hoang như vậy, Tạ Tử Dạ vẫn không nhúc nhích, phản hỏi: "Nơi này là của ngươi, phía trên có viết tên của ngươi à?"
"Ngươi nói cái gì!"
Ninh Thành có chút giận dữ.
Những người xung quanh cũng vô thức run lên, đây chính là Trung Tiên cổ quốc đó, dù trên đài không ghi tên ai thì đó cũng đã là một sự công nhận rồi.
Càng gần phía trước thì chỗ đó càng thuộc về những siêu cấp thế lực.
Không thấy những người như bọn họ chỉ có thể ngồi hàng sau, không ai dám ngồi hàng ghế đầu đó sao?
Dù nó có bỏ trống cũng không ai dám lại gần.
"Hừ tên nhóc thối tha kia, Thánh Tử đại nhân nhà ta bảo ngươi cút mà ngươi vẫn còn đứng ở đó ngây người ra, muốn chết phải không!"
Một tên chó săn Kim Đan tầng một sau lưng Ninh Thành lao tới chỗ Tạ Tử Dạ, định ném hắn đi, nhưng vừa chạm vào vai Tạ Tử Dạ.
"Muốn động tay?"
Tạ Tử Dạ bộc phát khí thế, "Phanh" một tiếng, tên chó săn Kim Đan tầng một kia lập tức bay ra ngoài, đập vào cột nhà rồi rớt xuống.
"Cái gì!"
Những người xung quanh kinh ngạc, Kim Đan tầng một lại bị một tên Luyện Khí đánh bay?
Bọn họ không nhìn nhầm chứ?
Ninh Thành, Thánh Nữ của Thanh Nhã các cũng ngạc nhiên.
Ngay cả Tạ Tử Dạ cũng hơi bất ngờ.
Vừa rồi hắn đâu có lấy Đả Thần Tiên ra, chỉ là theo bản năng để khí thế từ cơ thể phát ra.
Mình đã có loại lực lượng này rồi sao? Ngay cả Kim Đan tầng một cũng có thể tùy ý đánh bay?
Xem ra tầng thứ hai mươi Luyện Khí này lợi hại đấy, có thể đè bẹp được Kim Đan rồi.
Định thần lại, Ninh Thành tức giận nhìn Tạ Tử Dạ:
"Thằng nhóc thối tha, ngươi thật sự chán sống rồi!"
Ninh Thành khẽ đưa tay ra, túm lấy Tạ Tử Dạ, nhưng ngay lập tức bị Lâm Thiên Động lao tới nắm lấy cổ tay, lập tức khiến thế công của hắn mất hết.
Biến cố bất ngờ lại khiến Ninh Thành cùng mọi người kinh ngạc.
Khương Linh Nhi từ bả vai Tạ Tử Dạ ló cái đầu nhỏ ra, khi thấy Lâm Thiên Động thì vui mừng kêu lên:
"Ngũ sư huynh!"
Tạ Tử Dạ cũng ngạc nhiên nói: "Tiểu Ngũ, ngươi cuối cùng cũng chịu chủ động hôn ta một lần, không tệ, đáng khen thưởng!"
Làm như không nghe thấy lời khen của Tạ Tử Dạ, Lâm Thiên Động lạnh lùng nhìn Ninh Thành, giọng nói lạnh như băng: "Nếu ngươi làm tổn thương sư muội ta, ta sẽ khiến ngươi hôm nay phải chết ở đây."
Tạ Tử Dạ không nói gì...
Thôi được rồi, có Linh Nhi ở đây, lại là tự mình đa tình.
"Là hắn! Vệ sĩ của cái tên Luyện Khí kia!" Một vị lão giả Luyện Hư kỳ nói.
Vệ sĩ?
Lâm Thiên Động nghe vậy liền cảm thấy không vui, bản thân hắn khi nào trở thành hộ vệ của Tạ Tử Dạ chứ?
"Muốn chết!"
Ninh Thành quát lên.
Một tên Luyện Hư tầng ba, lại dám cản hắn Luyện Hư tầng sáu?
Lại một tên ngốc!
Lúc này, hắn bộc phát sức mạnh, giơ một tay còn lại đánh về phía Lâm Thiên Động, nhưng ngay lập tức bị Lâm Thiên Động nhanh chóng đá một cước bay ra, cả người trực tiếp bị đá văng khỏi hội trường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận