Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 364: Chất vấn Tạ Tử Dạ (length: 8289)

"Vẫn chưa xác định, chúng ta chỉ là hoài nghi mà thôi." Lạc Sở Huyên nói.
Tạ Tử Dạ nhìn Diệp Bạch, tiếp lời: "Chẳng lẽ ngươi liền không có hoài nghi, cái vị Trần trưởng lão này tên thế nhưng là mang theo 'Thiên Huyền' hai chữ."
"Mà lại hắn từng nói sau này sẽ rời Trường Sinh Tiên Tông, tự lập môn phái."
"Biết đâu hắn sẽ dùng chính tên mình, sau này lập ra một cái Thiên Huyền Sơn thì sao."
Diệp Bạch nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ:
"Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ ra."
"Bất quá ta thì không thấy được, vị Trần trưởng lão này tính cách quá ôn hòa, không giống phong cách làm việc của sư tôn chúng ta, sư tôn chúng ta, thế nhưng là rất hung."
Thiên Huyền lão nhân đối đãi bọn hắn những đồ đệ này đều vô cùng nghiêm khắc.
Làm việc lại càng quyết đoán, dứt khoát.
Trái lại vị Trần Thiên Huyền kia.
Nói là trưởng lão, nhưng hắn đối mặt với các đệ tử trong tông không có chút dáng vẻ bề trên nào, như người hiền lành vậy, khác hoàn toàn với tính cách của sư tôn bọn họ.
Giản Đế Nữ ở bên nói:
"Dù ta chưa gặp sư tôn của Đại sư huynh, nhưng một người cũng sẽ thay đổi thôi."
"Khi trải qua nhiều chuyện, hoặc có biến cố lớn xảy ra, tính cách một người có thể thay đổi."
"Có lý."
Diệp Bạch gật đầu, sau đó nhìn nàng, "Bất quá đây là chuyện của Thiên Huyền Sơn chúng ta, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta giờ cũng là sư muội của Đại sư huynh mà." Giản Đế Nữ mỉm cười, tiến lại gần Tạ Tử Dạ một chút.
Khương Linh Nhi lúc này lên tiếng: "Nếu vị Trần trưởng lão đó thực là sư tôn, vậy có khi nào chúng ta có thể mang hắn về Thương Nam giới không?"
Vừa nói ra lời này.
Mọi người đồng loạt nhìn Khương Linh Nhi.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Khương Linh Nhi giật mình, rồi cúi đầu xuống, hai tay ngón trỏ chụm vào nhau nói: "Có phải Linh Nhi nói sai không?"
Tạ Tử Dạ nghĩ ngợi:
"Cũng không phải không được, có điều, nơi này là quá khứ của Thương Nam giới, nếu mang sư tôn về Thương Nam giới chúng ta, liệu có gây ảnh hưởng gì tới quá khứ của chúng ta không."
Lạc Sở Huyên lắc đầu: "Ta thấy, tốt nhất không nên làm vậy."
Quá khứ và tương lai giao thoa, liên quan tới nhân quả rất phức tạp.
Ai biết làm vậy, sẽ có dẫn đến tương lai bị thay đổi không.
Thậm chí, vận mệnh của bọn họ, cũng có thể vì vậy mà biến đổi.
"Trước đừng lo chuyện đó, Đại sư huynh theo quy định, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, trưa mai tông chủ muốn gặp các ngươi đó." Diệp Bạch nói.
"Tông chủ của Trường Sinh Tiên Tông?"
"Không sai, vị tông chủ Trường Sinh Tiên Tông này rất lợi hại, có điều chắc không bằng sư tôn của chúng ta... Nói chung, ngày mai ngươi gặp là biết thôi."
Nghe Diệp Bạch nói vậy, Tạ Tử Dạ cũng tò mò.
Tông chủ Trường Sinh Tiên Tông.
Lại là nhân vật như thế nào đây?
Vị Cố trưởng lão kia tu vi đều là Kim Tiên cảnh chín tầng, làm tông chủ Trường Sinh Tiên Tông, chẳng lẽ đối phương là Đại Đế sao?
Đến ngày thứ hai.
Sáng sớm.
"Thùng thùng!"
Phong địa của Tạ Tử Dạ, ngoài cửa gỗ vang tiếng gõ cửa.
"Ai nha?"
Khương Linh Nhi dụi đôi mắt ngái ngủ, mơ màng mở cửa, ngẩng đầu lên thấy trước mặt là một người làm nàng bất ngờ.
Đối phương là Cố Trường Sinh mà nàng từng thấy.
Cố Trường Sinh nhìn Khương Linh Nhi, nhàn nhạt nói: "Tạ Tử Dạ có..."
"Rầm!"
Khương Linh Nhi lập tức đóng sập cửa lại.
Cố Trường Sinh: "..."
Sau đó, Cố Trường Sinh nghe tiếng Khương Linh Nhi từ trong nhà gỗ vọng ra, "Đại sư huynh, cái vị trưởng lão rất không tầm thường kia đến rồi!"
Trưởng lão rất không tầm thường...
Cố Trường Sinh nghĩ bụng mình từ khi nào có cái danh xưng này?
Ngay sau đó, Tạ Tử Dạ mở cửa, thấy Cố Trường Sinh, ngoài ý muốn nói: "Là ngươi! Sao ngươi lại đến, tìm ta có việc gì?"
Trước lúc xuất phát nhận nhiệm vụ, Tạ Tử Dạ từng gặp hắn.
Lúc ấy Cố Trường Sinh này, thế nhưng là trước mặt mọi người, chỉ trích Trần trưởng lão một hồi.
Cố Trường Sinh đánh giá Tạ Tử Dạ, nói: "Ngươi trôi qua cũng nhàn nhã quá nhỉ, mới vào tông không bao lâu, đã ở chung với một nha đầu."
Khương Linh Nhi ở bên nghe vậy, biết đối phương nói mình, vội vàng giải thích:
"Không, không phải, không phải vậy, ngươi hiểu lầm rồi, Linh Nhi không có cùng Đại sư huynh hắn..."
"Này, ngươi không được nói bậy được, Linh Nhi là sư muội của ta, nàng chỉ đi theo ta cho quen, ngươi đừng có suy diễn lung tung."
Tạ Tử Dạ cũng không vui.
Cố Trường Sinh cười cười.
"Ta cũng chỉ tiện miệng nói thôi."
"Xem ra, vị Diệp trưởng lão kia đối với các ngươi không tệ, còn cố tình bố trí cho các ngươi một phong địa riêng, các ngươi quen biết trước đó sao?"
Nghe nói vậy sắc mặt Tạ Tử Dạ hơi đổi, không ngờ đối phương lại biết chuyện này.
Lẽ nào vì chuyện này.
Nên hắn đến hỏi tội sao.
Nhưng Cố Trường Sinh như nhìn ra ý nghĩ của Tạ Tử Dạ, nói: "Yên tâm, ta không đến hỏi tội, chuyện nhỏ nhặt như vậy, tông môn cũng sẽ không để ý."
"Vậy ngươi đến làm gì?"
Trước đó Tạ Tử Dạ chỉ gặp đối phương một lần, hai người vốn không nên có liên hệ mới phải.
Cố Trường Sinh nhìn Tạ Tử Dạ, thản nhiên nói: "Có hứng thú không? Cùng ta đi tâm sự riêng."
Tâm sự riêng.
Tạ Tử Dạ không rõ đối phương có ý gì, do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý, để Khương Linh Nhi tạm thời ở lại đây.
Sau đó, Tạ Tử Dạ theo Cố Trường Sinh đến một vách núi khuất nẻo của Trường Sinh Tiên Tông.
"Muốn trò chuyện gì?"
Tạ Tử Dạ nhìn bóng lưng của Cố Trường Sinh trước mặt.
Lại đảo mắt nhìn xung quanh, không một bóng người, lúc trước tiến vào đây, hình như còn có trận pháp, nghĩ bụng: Quả là một chỗ tốt để giết người giấu xác.
"Xoẹt!"
Bỗng nhiên, một thanh trường kiếm đâm về phía Tạ Tử Dạ, lơ lửng cách mi tâm Tạ Tử Dạ nửa thước rồi dừng lại.
Thần sắc Tạ Tử Dạ bình tĩnh.
Nhướn mày, nhìn Cố Trường Sinh, nói: "Ngươi đây là có ý gì?"
Thanh kiếm này chính là kiếm của Cố Trường Sinh.
Mà lúc này.
Sau khi đến đây, Cố Trường Sinh thay đổi nụ cười thường ngày, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Hắn quay người lại, nhìn chằm chằm Tạ Tử Dạ, chất vấn: "Ngươi là ai? Vào Trường Sinh Tiên Tông ta có mục đích gì?"
"Sao lại nói thế?"
Tạ Tử Dạ không chút hoang mang.
Cố Trường Sinh nói: "Ngươi chỉ là một kẻ Luyện Khí kỳ, lại có thể dễ dàng giết chết Nham Toan Nghê Chân Tiên cảnh."
"Có thực lực đó, mà ngươi chỉ nhập Trường Sinh Tiên Tông làm một đệ tử mới."
"Không khả nghi sao?"
Tạ Tử Dạ hiểu, hóa ra đây là đối phương đang nghi ngờ mình.
Nhưng Tạ Tử Dạ cũng có cách đối phó, cười nói: "Sao ngươi chắc chắn, đó là thực lực của bản thân ta, biết đâu ta có pháp bảo gì đó thì sao?"
"Pháp bảo?"
Cố Trường Sinh nghi hoặc.
Pháp bảo gì mà lợi hại vậy? Có thể giúp một Luyện Khí kỳ đánh bại yêu thú Chân Tiên cảnh.
"Không sai!"
"Bảo vật này là kỷ nguyên trọng khí, sinh ra từ hỗn độn, một khi hiện thế, trời đất hủy diệt, Đại Đế vẫn lạc, kỷ nguyên thay đổi, toàn bộ Thương Nam giới cũng sẽ không còn tồn tại."
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Cố Trường Sinh khựng lại.
"... Ngươi đưa nó ra cho ta xem thử."
"Xin lỗi, đây là vật riêng tư, ta không có nghĩa vụ cho ngươi xem."
Tạ Tử Dạ cự tuyệt.
"Ta là trưởng lão trong tông, vào Trường Sinh Tiên Tông, chính là bậc trưởng bối của ngươi."
"Ngươi là tông chủ cũng không được."
"Ngươi không sợ ta giết ngươi à? Phải biết, trăm năm nay, nơi này không ai tới, quả là một nơi tốt để giết người giấu xác."
Tạ Tử Dạ ngớ người, chẳng phải vừa nãy hắn nghĩ trong lòng vậy sao.
Nhưng Tạ Tử Dạ vẫn cự tuyệt, không hề xem uy hiếp của Cố Trường Sinh ra gì.
"Nếu làm được, ngươi cứ thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận