Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 11: Mới tới Thiên Vũ thành (length: 8709)

"Tốt a!"
Khương Linh Nhi thật cao hứng, rốt cuộc lại có thể nhìn thấy các sư huynh sư tỷ khác rồi nha.
"Chúng ta không đi có được không?"
Đối mặt Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết lười biếng, Tạ Tử Dạ cầm thước gõ gõ vào lòng bàn tay: "Đương nhiên không thể."
Nói đùa, mình đi ra ngoài, làm sao cũng phải có cái bảo tiêu ở bên cạnh chứ, không thì gặp chuyện làm sao bây giờ.
Cho dù không có gì, cũng phải có người trợ giúp mới được.
Không để hai người cự tuyệt, Tạ Tử Dạ mang theo Khương Linh Nhi đang kích động, cùng Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết tâm không cam tình không nguyện đi ra bên ngoài chủ phong.
"Linh Nhi, lên đây, sư huynh mang ngươi bay."
Diệp Bạch chân đạp trường kiếm.
Lần này đi xa nhà, làm sư huynh hắn, nhất định phải để tiểu sư muội thể nghiệm một chút cái gì mới gọi là cảm giác bay thực sự.
"Dạ, Thất sư huynh."
Khương Linh Nhi vừa định hướng Diệp Bạch đi tới, lại bị Lý Mộc Tuyết gọi lại: "Ngươi thôi đi, cái tốc độ ngự kiếm kia của ngươi, sợ rằng Linh Nhi nửa đường liền bị ngươi vung đi mất."
Không để ý ánh mắt không phục của Diệp Bạch, Lý Mộc Tuyết hướng phía Khương Linh Nhi đưa tay ra: "Tới đây Linh Nhi, để sư tỷ mang theo ngươi, kiếm của ta, muốn đẹp trai hơn sư huynh của ngươi."
Cũng định ngự kiếm, Thanh Loan Hàn Phách kiếm dưới chân Lý Mộc Tuyết so với trường kiếm của Diệp Bạch ngầu hơn nhiều, giẫm lên cảm giác cũng không tầm thường.
Diệp Bạch nghiến răng: Ghê tởm, thật không cam tâm a, ta cũng muốn một thanh kiếm mới.
"Khụ khụ"
Lúc này Tạ Tử Dạ lại đem thước trong tay ném ra ngoài, lập tức, thước xoay tròn một vòng biến lớn nhỏ, lơ lửng dưới chân hắn, vừa đủ chở hai người.
"Linh Nhi, lên đây đi."
Khương Linh Nhi thấy thao tác vừa rồi của Tạ Tử Dạ, trong mắt lập tức ánh lên ánh sáng lấp lánh.
Thước của Đại sư huynh còn có thể giống như kiếm để bay sao, thật là quá đẹp rồi.
"Ngươi..."
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết kinh ngạc nhìn cái thước dưới chân Tạ Tử Dạ.
Thứ đó không chỉ có thể đánh người, còn có thể coi như ngự khí à.
Khóe môi Tạ Tử Dạ nhếch lên cười, thế nào, mấy ngày nay ta cũng không có rảnh rỗi, không có kiếm để ngự, luyện tập ngự thước cũng được, sợ ngây người rồi à.
Cái này gọi là không đi theo đường thông thường.
"Đến Đại sư huynh!"
Khương Linh Nhi cuối cùng chọn bước lên thước, ôm lấy eo Tạ Tử Dạ.
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết trong mắt bốc lửa: Ghê tởm a, bị hắn giành mất.
Cuối cùng Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết mỗi người ngưng ra một đạo Pháp Thân thủ hộ Thiên Huyền sơn, sau khi đến Nguyên Anh cảnh giới, ngưng ra Pháp Thân đã không phải vấn đề.
Bốn người rất nhanh đã rời khỏi Thiên Huyền sơn.
Tạ Tử Dạ chân đạp thước, chắp hai tay sau lưng, mang theo Khương Linh Nhi, sau lưng bên cạnh có Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết ngự kiếm theo sau xuyên qua mây.
Cảnh tượng này, không khỏi làm Tạ Tử Dạ cảm thán: "Ngự kiếm thừa phong lai, Trừ Ma Thiên Địa Gian"
"Oa, Đại sư huynh, ngươi còn biết làm thơ à."
Khương Linh Nhi không ngờ Tạ Tử Dạ còn có thể làm ra một câu hay như vậy, không hổ là Đại sư huynh, thật sự là quá toàn năng.
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết ở sau lưng lại cắn răng: Ghê tởm a, lại bị hắn giành mất.
Không đúng, ngươi đây là ngự thước, cũng không phải ngự kiếm a.
Thiên Vũ thành.
Một thành trì cách Thiên Huyền sơn trăm km.
"Đại sư huynh, chúng ta tới rồi sao?"
Khương Linh Nhi kéo tay Tạ Tử Dạ, bốn người đi trên đường.
"Cách chỗ gia tộc của Tiểu Ngũ còn mấy ngọn núi nữa, trước tiên nghỉ ngơi ở đây đã."
Bốn người Tạ Tử Dạ tìm một quán trà ngồi xuống, bụng Khương Linh Nhi có chút đói, liền tự mình ra ngoài mua bánh bao.
Tạ Tử Dạ nhìn Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết: "Nghe nói gia tộc của Tiểu Ngũ như thế nào? Hai ngươi từng đến đó chưa?"
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết lắc đầu.
"Tuy nói chúng ta ở chung với Ngũ sư huynh khá lâu, nhưng hắn rất ít khi nói về chuyện gia tộc của mình với chúng ta, hiểu biết cũng không nhiều."
Lý Mộc Tuyết nhớ lại, "Nhưng hình như Ngũ sư huynh có địa vị rất cao trong gia tộc, dường như là thiếu chủ của Lâm gia."
Diệp Bạch phản bác: "Lục sư tỷ ngươi nhớ nhầm rồi, sao ta nhớ Ngũ sư huynh nói hắn là gia chủ Lâm gia?"
"Ai mà biết được, nhưng với thực lực của hắn bây giờ, chắc trong gia tộc không ai là đối thủ của hắn, coi như làm gia chủ cũng không thành vấn đề."
"Điểm này thì ta đồng ý, trước đây lúc Ngũ sư huynh rời khỏi Thiên Huyền sơn, hắn cũng đã là Hóa Thần chín tầng rồi, với tư chất của hắn, bây giờ làm gì cũng phải đến Luyện Hư cảnh."
Diệp Bạch quay đầu nhìn Tạ Tử Dạ, trong mắt ẩn ẩn có chút xem kịch vui.
Trước kia Tạ Tử Dạ làm Đại sư huynh, Ngũ sư huynh Lâm Thiên Động của bọn họ chính là người phản đối hắn nhất, luôn tìm cơ hội nhiều lần muốn hạ sát thủ với hắn.
Tuy rằng mỗi lần đều bị Tạ Tử Dạ biến nguy thành an, sau đó bị sư tôn trừng phạt, nhưng bất mãn trong lòng hắn lại càng lớn.
Nếu hai người gặp mặt, không chừng sẽ phát triển thành chuyện gì.
Diệp Bạch lại rất muốn nhìn thấy Lâm Thiên Động, hắn thật muốn nhìn xem vị Đại sư huynh của bọn họ kinh ngạc.
Tạ Tử Dạ thấy Diệp Bạch cười ngây ngô với mình, liền biết tên này đang huyễn tưởng chuyện không hay gì, không nói gì cả, chỉ lấy thước ra đập xuống bàn.
Lập tức, nụ cười của Diệp Bạch tắt ngấm.
Suýt nữa quên mất, Tạ Tử Dạ bây giờ đã khác xưa, Ngũ sư huynh à, nói chung… Ngươi cứ liệu mà cố lên.
"Sư huynh sư tỷ, ta mua đồ ăn về rồi!"
Khương Linh Nhi bưng bốn cái lồng hấp, chạy về chỗ của Tạ Tử Dạ.
"Không xong! Thẩm Trùng lại đến, mọi người mau tránh đi!"
Đúng lúc này, không biết ai hét lên một tiếng, người trên đường lập tức tản ra tứ phía, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó có một bóng người vụt qua nhanh chóng, đụng phải Khương Linh Nhi chưa kịp phản ứng, chuyện này làm ba người Tạ Tử Dạ, Lý Mộc Tuyết, Diệp Bạch ánh mắt trầm xuống.
"Tốc độ nhanh quá hình như đụng phải người."
Bóng người kia liếc nhìn Khương Linh Nhi ngã xuống, "Luyện Khí kỳ? Từ đâu ra con nhóc, không có mắt à, đừng cản đường!"
Nói xong liền tiếp tục bay đi.
Đụng phải người liền muốn trốn? Đùa cái gì.
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết tức giận vừa định diệt tên này, lại bị Tạ Tử Dạ đè lại, lập tức Tạ Tử Dạ một tay vươn ra.
Khổn Tiên Thằng từ trong tay áo bay ra, trong nháy mắt trói chặt Thẩm Trùng định bay ra khỏi thành.
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết ngạc nhiên, đây là thứ gì, hắn còn có bảo vật sao?
"A, thả ta ra, là ai? Tên hỗn đản nào dám trói ta!"
Thẩm Trùng giãy dụa miệng không ngừng chửi rủa, mắt thấy mình vất vả lắm mới có thể chạy ra khỏi Thiên Vũ thành, thân thể lại bị trói lại.
Chẳng lẽ lão cha nhà ta nhanh vậy đã phát hiện, chuyện này không thể nào.
Ba người Tạ Tử Dạ đi tới chỗ Khương Linh Nhi đang ngã dưới đất.
"Linh Nhi, con không sao chứ?"
Lý Mộc Tuyết lập tức tiến lên, xem xét tình trạng của Khương Linh Nhi.
"Lục sư tỷ, Linh Nhi không sao, chỉ là..."
Khương Linh Nhi nhìn mấy chiếc bánh bao rơi vãi trên mặt đất, vẻ mặt có chút cô đơn, bánh bao rơi trên đất rồi, lần này các sư huynh sư tỷ ăn không được.
"Đồ ngốc Linh Nhi, không cần quan tâm cái khác, chỉ cần con không sao là được rồi."
Tạ Tử Dạ xoa đầu Khương Linh Nhi, lập tức quay người, ánh mắt không thiện nhìn chằm chằm Thẩm Trùng.
Diệp Bạch hai mắt hừng hực: "Dám đụng tiểu sư muội ta, ngươi thật là chó gan to!"
Thẩm Trùng nuốt nước miếng, dường như bị khí thế của Diệp Bạch hù dọa.
"Các ngươi... là ai, muốn...muốn thế nào?"
"Giết ngươi!"
Diệp Bạch rút trường kiếm ra, lại lần nữa bị Tạ Tử Dạ ngăn lại.
"Tiểu Thất à, chúng ta là người văn minh, giết giết chém chém cũng không tốt, có thể dùng đức phục người."
Diệp Bạch ngạc nhiên không hiểu sao Tạ Tử Dạ ôn hòa thế, lại có thể nói ra được câu dùng đức phục người.
"Xem này, thước 'Đức' của ta, đã chuẩn bị xong."
Trong khi nói chuyện, Tạ Tử Dạ lấy ra thước, khiến trong lòng Diệp Bạch giật mình.
Hóa ra đây là cái dùng 'Đức' phục người, quả nhiên, đây mới là Tạ Tử Dạ mà ta biết, muốn đánh người là tuyệt đối không lưu tình.
Thấy vẻ mặt Tạ Tử Dạ cười tà mị, Thẩm Trùng rùng mình.
Chuyện gì xảy ra?
Người này cũng là Luyện Khí kỳ, nhưng sao mình lại có cảm giác sợ hãi, còn có một loại… linh cảm chẳng lành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận