Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 03: Mới tới một vị tiểu sư muội (length: 8310)

Diệp Bạch rốt cuộc vẫn là kêu một tiếng 'Đại sư huynh', khuất phục dưới xích uy của Tạ Tử Dạ.
Nếu còn thêm mấy cái nữa, hắn sợ cái mông của mình thật liền không giữ được.
Hắn thề, chính mình đời này đều chưa từng đau như vậy, cái đau đớn này, càng làm hắn nhớ lại hương vị sư tôn hồi còn bé.
Không đúng, so với lúc đó còn đau hơn.
"Như vậy mới đúng chứ."
Roi vọt dưới đáy ra hiếu tử, cành mận gai ra người tốt, lời này thật không lừa ta.
【 Đinh, ký chủ thành công dạy dỗ một lần mục tiêu Diệp Bạch, thu hoạch được 100 điểm kinh nghiệm 】 Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tạ Tử Dạ rốt cuộc đột phá, cảnh giới một bước nhảy lên, đạt đến Luyện Khí mười tầng!
""
Tạ Tử Dạ trong đầu một dấu hỏi.
Sao lại là Luyện Khí mười tầng, sau khi đột phá Luyện Khí chín tầng, hắn không phải nên đạt tới Trúc Cơ sao, sao vẫn là Luyện Khí kỳ?
【 ký chủ không phải người thế giới này, chịu ảnh hưởng của quy tắc thiên địa, cảnh giới tu luyện truyền thống chỉ có thể giúp ký chủ tu luyện nhập môn, không cách nào tiến thêm một bước 】 "Ra là vậy. . ."
Chẳng trách mình vô luận thế nào cũng không đột phá nổi Trúc Cơ, tình cảm nguyên nhân thực sự là cái này, thế giới này lại còn kén chọn.
Uổng phí sư tôn nhiều thiên tài địa bảo.
Rõ ràng, đây không phải là hắn kiếm cớ, không liên quan đến tư chất của mình nha.
Tạ Tử Dạ nghĩ ngợi, dù sao mình cũng sẽ không bị thương, cảnh giới mặc dù chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng kéo dài như thế, thực lực của hắn cũng không thua kém người khác.
Dù sao hắn cũng đã xem không ít tiểu thuyết, Luyện Khí kỳ đại lão cũng không phải không có.
Tạ Tử Dạ lại lần nữa kiểm tra bảng thuộc tính của mình.
Cảnh giới bây giờ của hắn là Luyện Khí mười tầng, điểm kinh nghiệm cần thiết để đột phá cảnh giới tiếp theo vẫn là 100 điểm.
Lại lấy Đả Thần Tiên dạy dỗ một người, hẳn là mình lại có thể đột phá.
Diệp Bạch xoa mông đứng dậy, vẻ mặt khó tin nhìn Tạ Tử Dạ.
Tạ Tử Dạ này rốt cuộc bị sao vậy?
Hắn từ đâu ra sức mạnh, lại có thể đánh bại mình một cái Nguyên Anh kỳ, chuyện này thì quá vô lý, nói ra cũng không ai tin.
Liên tiếp hoang mang cùng phỏng đoán hiện lên trong đầu Diệp Bạch.
Chắc là hắn ẩn giấu cảnh giới, hay là sư tôn cho hắn bảo vật khó lường nào? Có lẽ bảo vật của sư tôn có khả năng hơn.
Sư tôn cũng quá thiên vị hắn.
Tê cái mông đau quá, lần này chắc mấy ngày mình cũng không dám nằm ngủ.
Tạ Tử Dạ quay đầu nhìn Diệp Bạch, trong lòng suy đoán: "Đã dạy dỗ qua rồi, không biết nếu lại dạy dỗ một lần nữa, còn có thể thu hoạch được điểm kinh nghiệm không?"
Thấy Tạ Tử Dạ nhìn chằm chằm mình, Diệp Bạch vô ý thức kẹp chặt mông.
"Tạ... Cái kia, Đại sư huynh, ta đã thừa nhận ngươi là Đại sư huynh của ta, chuyện đã đến nước này, ngươi không thể đánh ta nữa."
Tạ Tử Dạ gõ gõ thước trong tay: "Lần sau không được làm theo lệ này nữa, nếu lại không lớn không nhỏ, lần sau cởi quần ra đánh."
Dạy dỗ một lần, hình như cũng không tìm thấy lý do đánh hắn nữa. . . Không đúng, ta là Đại sư huynh, đánh sư đệ còn cần lý do sao?
Loại chuyện thiên kinh địa nghĩa này, còn tìm cái lý do quái quỷ gì chứ.
Thấy Tạ Tử Dạ lại lần nữa giơ thước, Diệp Bạch sợ run cả người, vội vàng nói: "Từ từ. . . Đại sư huynh, có chuyện quên nói cho ngươi, ngoài sơn môn có người lạ, cứ quanh quẩn ở chân núi."
"Người lạ?"
Tạ Tử Dạ thu thước lại.
Thiên Huyền sơn coi như có rất ít người ra vào, năm năm qua, hắn chưa từng thấy người nào khác ngoài sư đệ sư muội xuất hiện ở đây.
"Vậy chúng ta đi xem thử."
Tạ Tử Dạ bắt lấy Diệp Bạch đang muốn nhân cơ hội ngự kiếm chạy đi, chân đạp trên trường kiếm của hắn: "Mang vi huynh một đoạn, ngươi không để ý chứ?"
"Đương . . Đương nhiên không ngại."
Diệp Bạch phát hiện cái mông mình đang chồm lên một cái thước, sắc mặt lập tức hoảng hốt.
Luyện Khí kỳ không thể phi hành, chỉ có đến Trúc Cơ kỳ mới có thể, nơi này cách chân núi lại rất xa, Tạ Tử Dạ cũng không muốn đi bộ.
Diệp Bạch ngự kiếm mang Tạ Tử Dạ bay nhanh xuống núi, Tạ Tử Dạ phát ra tiếng thét xé gió, suýt chút nữa làm hắn rơi xuống.
"Hô cái tư vị ngự kiếm phi hành này không tệ, kiểu tóc đều rối cả rồi."
Hai người đến chân núi, Tạ Tử Dạ chỉnh lại kiểu tóc xong thì thấy một bé gái mặc đồ đỏ, chiều cao không đến vai mình.
"Hai vị sư huynh chào!"
Khương Linh Nhi mỉm cười chào hỏi.
Tạ Tử Dạ thấy đối phương lanh lợi như vậy, dáng vẻ cũng giống một đứa trẻ, trong đầu hắn cũng hiện ra thông tin về cô bé này.
【 Tên: Khương Linh Nhi Chủng tộc: Nhân tộc Cảnh giới: Luyện Khí một tầng Tư chất: Thất thải Thân phận: Đệ tử thứ chín của Thiên Huyền lão nhân 】 【 Cảnh cáo! Chớ chọc nàng tức giận, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng 】 "!" Tạ Tử Dạ trợn to mắt.
Tư chất thất thải! Tiểu nha đầu này lại là tư chất cao nhất trong các loại tư chất - thất thải!
Tạ Tử Dạ không nhịn được nhìn trái ngó phải, giơ tay của nàng lên, lại véo véo má của nàng, cẩn thận quan sát.
Diệp Bạch khinh bỉ nhìn Tạ Tử Dạ một chút.
Tạ Tử Dạ này lại tốt cái miệng này, vừa gặp mặt liền động tay động chân, tuy người ta xinh đẹp đấy, nhưng nhìn cứ như vị thành niên vậy có được không, cũng quá biến thái rồi.
"Cái kia... Vị sư huynh này, ngươi đây là. . ."
Chú ý đến hình tượng của mình, Tạ Tử Dạ vội vàng buông tay ra: "Khụ khụ... Thật xin lỗi, ngươi đáng yêu quá, sư huynh ta không nhịn được nhìn ngươi mấy lần."
Tư chất thất thải đó, nói không chừng thế giới này chỉ có mình nàng là tư chất này, tiểu nha đầu này cũng quá nghịch thiên.
Khương Linh Nhi có chút không tin nhìn Tạ Tử Dạ.
Vị sư huynh mặc đồ trắng xanh này nhìn là lạ, sau này mình phải cách xa hắn một chút.
Thấy ánh mắt hoài nghi rõ ràng của đối phương, Tạ Tử Dạ vội vàng đổi chủ đề: "Ta là Đại sư huynh của Thiên Huyền Sơn, tiểu nha đầu, ngươi là ai, đến Thiên Huyền Sơn có chuyện gì?"
Tuy biết rõ nàng là đệ tử thứ chín của sư tôn, nhưng cũng phải giả bộ một chút mới được.
Bất quá nàng là thời điểm nào bị sư tôn nhận làm đồ đệ, mình làm sao không biết.
"Ngươi là Đại sư huynh!"
Khương Linh Nhi biết thân phận Tạ Tử Dạ rất vui vẻ, "Đại sư huynh, ta tên Khương Linh Nhi, là đệ tử mới thu của sư tôn, là sư tôn dặn ta đến Thiên Huyền Sơn tìm ngươi!"
"Đến tìm ta?"
Tạ Tử Dạ thầm nghĩ: Sư tôn trước khi chết còn tìm cho ta một sư muội, đây là ý gì, để mình đến chăm sóc nàng à.
Diệp Bạch đứng bên cạnh hỏi: "Sư tôn của ngươi là ai?"
"Thiên Huyền lão nhân."
"Thật hay giả, ngươi là đệ tử thứ chín mới nhận của sư tôn?"
Diệp Bạch càng thêm kinh ngạc.
Sư tôn của mình thu đồ đệ nghiêm khắc như thế nào hắn hiểu rõ, thời gian dài như vậy, thêm cả Tạ Tử Dạ, cũng mới thu có tám đồ đệ mà thôi.
Bây giờ lại thu một người, đây chẳng phải là. . . Khoan đã, nếu thật sự là vậy, vậy chẳng phải là cô ta xem như sư muội của mình, mình cũng làm sư huynh.
Tạ Tử Dạ liếc Diệp Bạch đang cười ngây ngô, lúc này bụng Khương Linh Nhi truyền đến một trận "Ục ục" âm thanh.
Nhìn nụ cười có chút lúng túng của Khương Linh Nhi, Tạ Tử Dạ lên tiếng: "Hình như cũng đến giờ cơm, đã ngươi là đệ tử của sư tôn, vậy thì cứ theo ta lên núi trước đi."
Có hệ thống, Tạ Tử Dạ cũng không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Khương Linh Nhi.
Về phần cảnh cáo của hệ thống, nàng bây giờ cũng chỉ là một tiểu nha đầu Luyện Khí một tầng mà thôi, coi như có nghiêm trọng đến đâu, thì cũng có thể nghiêm trọng đến mức nào.
Khương Linh Nhi kéo tay Tạ Tử Dạ, Tạ Tử Dạ cũng thuận thế nắm tay nàng, quay đầu lấy thước vỗ nhẹ vào vai Diệp Bạch:
"Đừng ngơ ra đó cười nữa, mang chúng ta lên núi."
"Đứng cho vững!"
Không đợi hai người đi lên, Diệp Bạch lập tức ngự kiếm lên núi, bỏ lại hai người Tạ Tử Dạ ngơ ngác.
? ? ?
"Ta còn chưa lên kiếm mà!"
Diệp Bạch ngự kiếm trở lại, mang theo Tạ Tử Dạ cùng Khương Linh Nhi bay nhanh lên núi, phía sau truyền đến tiếng thét xé trời của Khương Linh Nhi.
Cũng may tay nhỏ của nàng bị Tạ Tử Dạ nắm chắc, nếu không thì chắc bị ném xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận