Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 16: Đại sư huynh đến Lâm gia (length: 8281)

" 'Diệt Dạ' là thế lực mới nổi lên gần đây, nhưng danh tiếng đã lan xa, không chỉ trong nước Vũ, mà các quốc gia tu chân khác cùng các đại giáo cũng có dấu vết."
"Nghe nói lúc ban đầu, chính là vì diệt một người tên có chữ 'Đêm', bây giờ chuyên nhận các nhiệm vụ ám sát, trước kia hai người kia cũng là do Lâm gia thuê, phái đến giết ta."
Thật trùng hợp vậy sao?
Tạ Tử Dạ thấy lạ, thế giới này thật sự nguy hiểm, chỉ cần tên mang 'Đêm' thôi đã muốn bị truy sát.
Không thể nào trùng hợp vậy chứ, không phải mình, chắc chắn không phải mình.
"Lâm gia muốn giết ngươi?"
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết nghi hoặc, bọn hắn hiểu rõ con người của sư huynh năm, ở trong môn phái luôn kỵ nhất chuyện đồng môn tương tàn, đương nhiên trừ Tạ Tử Dạ.
Huống chi là ở trong tộc của hắn, đã là gia chủ, đáng lẽ phải càng ước thúc người trong tộc hơn chứ.
Chẳng lẽ Lâm gia xảy ra biến cố?
Nhưng vị thành chủ Thiên Vũ kia không phải nói, sư huynh năm đã trấn áp náo loạn bên trong Lâm gia rồi sao.
"Là trấn áp loạn trong Lâm gia, nhưng mà..."
Nghe Diệp Bạch mọi người hiểu ra, Lâm Phàm có vẻ cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Gia chủ hiện đang bế quan xung kích tầng thứ hai Luyện Hư cảnh, trong tộc vẫn nhất nhất làm theo như sấm, chỉ là cách đây không lâu lão tổ Lâm gia tỉnh lại, vốn dĩ đã thọ nguyên khô kiệt, vậy mà lại đột phá đến Luyện Hư cảnh."
"Sau đó biết được Lâm gia bị gia chủ nắm quyền, liền muốn đoạt lại vị trí, ta vì ủng hộ gia chủ mà cùng hắn chống đối, cho nên mới..."
Tạ Tử Dạ thấy Lâm Phàm nhắc tới Lâm Thiên Động, vẻ mặt đều trở nên hơi kích động và ngưỡng mộ.
Xem ra tên tiểu tử này rất sùng bái Tiểu Ngũ, lại còn rất trung thành với hắn.
Mà điều này cũng hợp lý.
Tiểu Ngũ còn trẻ như vậy đã đạt đến Luyện Hư cảnh, tự nhiên sẽ khiến vô số người trong tộc sùng bái.
"Thọ nguyên khô kiệt lại đột phá đến Luyện Hư, lão tổ Lâm gia các ngươi vận khí không tệ."
Diệp Bạch tán thưởng một câu.
Vấn đề thọ nguyên, vẫn luôn là một cái cản trở mà tất cả tu sĩ đều không thể vượt qua.
Cũng là mong muốn đột phá giới hạn của đại bộ phận tu sĩ.
Lý Mộc Tuyết cũng cảm khái: "Luyện Khí kỳ tuổi thọ không quá trăm năm, Kim Đan hai trăm năm, Nguyên Anh năm trăm năm... Thậm chí truyền thuyết, dù mạnh như cường giả Đại Đế cảnh, cũng sẽ có một ngày thọ nguyên cạn kiệt."
Ngay cả sư tôn mạnh nhất trong mắt bọn họ cũng không ngoại lệ.
Cách đây không lâu cũng bởi vì thọ nguyên hao hết mà quy tiên.
Lão tổ Lâm gia này có thể đột phá lúc khô mục, cũng coi là có chút bản lĩnh.
"Nhìn ta làm gì? Cho là ta chỉ có thể sống trăm năm hả."
Thấy Diệp Bạch cười gian đang nhìn mình, Tạ Tử Dạ lại nổi lên ý muốn đấm hắn.
Làm gì, cho là mình là Luyện Khí kỳ, nhất định ta lại đi trước ngươi sao.
"Ta thì không lo, với thiên phú của ta, sư huynh sư tỷ và tiểu sư muội, ít nhất cũng có thể sống ngàn năm, chỉ là sư huynh ngươi..."
Năm năm Luyện Khí kỳ.
Phế vật như vậy, có lẽ trăm năm nữa, thật sự sẽ phải sinh ly tử biệt.
"Phải không, quên nói cho ngươi biết, sư tôn để lại cho ta một kiện bảo vật đặc biệt, có thể khống chế tất cả đồ đệ của hắn, nếu đến ngày ta tắt thở, liền dùng bảo vật này mang các ngươi đi cùng."
? ?
Nghe được lời đe dọa của Tạ Tử Dạ, Diệp Bạch, Lý Mộc Tuyết và Khương Linh Nhi đều trở nên hoảng sợ.
Không phải thật chứ?
Sư huynh cả này đúng là không phải người, bản thân mình lên đường rồi, còn muốn kéo cả bọn họ đi theo.
Tạ Tử Dạ trong lòng vui vẻ, sợ rồi chứ, xem các ngươi còn dám nói lung tung không.
"Được rồi, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, Lâm Phàm phải không, ngươi đi cùng chúng ta luôn đi."
"Đại tiền bối muốn đi đâu ạ?"
"Lâm gia."
"Đại sư huynh, muộn lắm rồi, Linh Nhi hơi mệt, ngày mai xuất phát lại đi."
"Cũng được, vậy ngủ một giấc rồi tính, tiểu Lục tiểu Thất, hai người canh đêm."
Lý Mộc Tuyết và Diệp Bạch không phản đối, hai người vốn đã có dấu hiệu đột phá, sau khi giúp Lâm Phàm trị liệu xong, liền ngồi xếp bằng tu luyện.
Đến ngày thứ hai.
"Hai người đều đột phá!"
Tạ Tử Dạ vừa tỉnh đã thấy Lý Mộc Tuyết đột phá lên Hóa Thần tầng sáu, còn Diệp Bạch cũng đột phá lên Hóa Thần tầng một.
"Việc này là nhờ cả Linh Nhi, nếu không có bữa cơm kia của nàng, thì hai ta đã không đột phá nhanh vậy đâu."
Nghe Lý Mộc Tuyết khen ngợi, Khương Linh Nhi vô cùng vui vẻ.
Không có gì vui hơn là nhìn sư huynh sư tỷ của mình đột phá, hơn nữa còn là do sự giúp đỡ của cô, điều đó càng khiến cô mừng rỡ.
Tạ Tử Dạ thầm nghĩ: Xem ra là cái tiết linh chi đó, đồ vật kia vậy mà lại lợi hại đến thế.
Khổ nỗi những thứ này đối với hắn lại vô dụng, nếu không thì bản thân mình cũng đã có thể đột phá.
Khó chịu, đến khi nào hắn mới có thể phá vỡ giới hạn, thực sự cảm nhận được hiệu quả của các loại thiên tài địa bảo ở thế giới này đây.
Lâm Phàm cũng kinh hãi thán phục.
Không hổ là sư đệ sư muội của gia chủ, giống như gia chủ đều là yêu nghiệt cả.
Không trì hoãn thêm, Tạ Tử Dạ và mọi người dẫn Lâm Phàm lên đường, bay về phía thành Đồng.
Thành Đồng.
Lâm gia.
"Các vị tiền bối, chúng ta đến rồi."
Lâm Phàm dẫn Tạ Tử Dạ và mọi người tới lãnh địa Lâm gia, Khương Linh Nhi nhìn xung quanh một chút: "Nơi này là gia tộc của sư huynh năm hả, thật là uy nghi."
Lý Mộc Tuyết lại nói: "So với Thiên Huyền Sơn của ta thì vẫn kém một chút, mà nếu muốn nói uy nghi thì địa phương của sư tỷ Tư kia mới gọi là uy nghi đó."
Sư tỷ Tư!
Mắt Khương Linh Nhi sáng lên, đối với từng sư huynh sư tỷ của mình, cô đều rất có hứng thú.
Diệp Bạch phụ họa: "Không sai, sư tỷ Tư của ta chính là một Nữ Đế đó."
Nữ Đế?
Đừng nói Khương Linh Nhi, ngay cả Tạ Tử Dạ cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng hắn lập tức hiểu ra, cái "Nữ Đế" này hẳn không phải là chỉ cảnh giới, mà là thân phận.
Không thể thực sự cho rằng là cường giả Đại Đế cảnh được, sao có thể chứ.
Hơn nữa Tạ Tử Dạ cũng chẳng quan tâm là Nữ Đế hay Nữ Hoàng.
Hắn là Đại sư huynh của Thiên Huyền Sơn, dù các ngươi có thân phận gì ghê gớm, đó cũng chỉ là sư đệ sư muội của hắn, không nghe lời là phải chịu đòn.
"Lâm Phàm trở về!"
Theo Tạ Tử Dạ xuất hiện cùng mọi người, chẳng bao lâu liền có cả đám người Lâm gia chạy ra vây quanh.
Tiếp đó, từ giữa đám người mở ra một con đường, mấy vị lão giả đi ra, chính là các trưởng lão Lâm gia, trong đó có một vị Đại trưởng lão lên tiếng:
"Lâm Phàm, ngươi đã bị trục xuất khỏi Lâm gia rồi, sao lại tự ý quay về?"
Nhưng trong lòng ông lại thở phào nhẹ nhõm, trước đó Lâm gia nhận lệnh của lão tổ, thuê người tới đuổi giết hắn, điều này khiến ông có chút không đành lòng.
Dù sao Lâm Phàm cũng là Kim Đan tầng một, ở tuổi của hắn coi như một tiểu thiên tài rồi.
Nếu như vậy mà chết, thì quả thật là một tổn thất của Lâm gia.
Bây giờ thấy hắn vẫn còn sống, xem như trời có mắt.
"Bốn người bên cạnh ngươi là ai?"
Lúc này ông mới để ý tới bốn người đang đi theo Lâm Phàm.
Trong đó có một nam một nữ là Luyện Khí kỳ, còn lại một nam một nữ thì không nhìn ra được cảnh giới.
Mình đã là Nguyên Anh tầng tám rồi mà còn không nhìn thấu... Lẽ nào hai người kia là Hóa Thần?
Lâm Phàm giới thiệu: "Bẩm Đại trưởng lão, các vị tiền bối này đều là đệ tử Thiên Huyền Sơn, họ là sư đệ và sư muội của gia chủ, đệ tử bị tập kích dọc đường, may mắn được các tiền bối cứu."
"Sư đệ và sư muội của gia chủ?!"
Lần này tới lượt mọi người Lâm gia chấn kinh.
Việc gia chủ Lâm Thiên Động bái sư Thiên Huyền Sơn, là toàn bộ thành Đồng đều biết đến.
Bốn người này thực sự là sư đệ và sư muội của hắn?
Hiện tại toàn bộ Lâm gia đang bị lão tổ nắm trong tay, nếu như hai bên gặp nhau, có lẽ sẽ có chút không ổn.
"Khụ khụ."
Tạ Tử Dạ ở bên cạnh nhắc nhở, Lâm Phàm lĩnh hội được liền vội vàng đính chính: "Xin lỗi, nói sai, vị đại tiền bối này là... Đại sư huynh của Thiên Huyền Sơn, cũng là Đại sư huynh của gia chủ."
Cái gì?
Đại sư huynh của gia chủ?
Vậy mà hắn, một kẻ Luyện Khí kỳ?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận