Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 187: Lại lần nữa gặp nhau, Khương Thần Hi (length: 7857)

"Đại sư huynh."
Tạ Tử Dạ sờ lên đầu Khương Linh Nhi, đem khối ngọc bội này cầm tới trước mặt nàng, "Linh Nhi, khối ngọc bội này, Đại sư huynh liền để lại cho ngươi."
"Hả?"
Nghe nói như thế, Khương Linh Nhi cũng không có tỏ ra hưng phấn, ngược lại là cảm thấy nghi hoặc, không hiểu.
"Nhưng mà, Đại sư huynh không phải nói, khối ngọc bội này là của đại sư tỷ sao?"
Đồ vật của đại sư tỷ, Đại sư huynh vì sao lại muốn cho mình?
Thật là kỳ lạ.
Khương Linh Nhi không hiểu, bất quá nàng nhìn thấy khối ngọc bội này, ngược lại là cảm thấy nó rất xinh đẹp.
Tạ Tử Dạ cười nói: "Yên tâm, đồ vật của nàng chính là đồ vật của ngươi, ta nghĩ đại sư tỷ của ngươi coi như biết rõ, thấy là tiểu sư muội của mình."
"Nàng khẳng định cũng rất tình nguyện đem khối ngọc bội này để lại cho ngươi."
"Thật sao Đại sư huynh? Đại sư tỷ nếu biết rõ, sẽ không giận Linh Nhi chứ?"
"Đương nhiên sẽ không."
Tự mình giận bản thân mình?
Không đáng mà.
Tạ Tử Dạ không biết rõ khối ngọc bội này rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩa gì.
Bất quá, nếu nó là thứ duy nhất còn lại trong căn phòng nhỏ, nhìn món đồ có giá trị, lại còn được cẩn thận cất trong hộp gỗ nhỏ, có lẽ có gì đặc biệt cũng không chừng.
Cũng không biết rõ trong ngọc bội kia, có ẩn chứa một tia lực lượng của Khương Thần Hi hay không.
Tạm thời thử một lần.
Đương nhiên, cho dù không có Tạ Tử Dạ cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối, coi như là trả về cho chủ nhân cũ, xem như tặng cho Linh Nhi một món quà.
Khương Linh Nhi nhìn Tạ Tử Dạ, run lên một cái, sau đó gật đầu "Ừ" một tiếng.
"Linh Nhi tin Đại sư huynh!"
Tạ Tử Dạ lại lần nữa cười, ngồi xổm xuống, "Đến, Đại sư huynh tự tay đeo cho ngươi" đưa tay chậm rãi treo ngọc bội vào cổ Khương Linh Nhi.
Khương Linh Nhi còn có chút hơi khẩn trương, bất quá trên mặt lại rất vui vẻ.
Bỗng nhiên, Lạc Sở Huyên hướng lui về phía sau, nhảy lên trên nóc đại điện, Quân Thế Ly, Lãnh Thiên Hành, Dạ Vô Thương và Lâm Thiên Động cũng tương tự.
"Tứ sư tỷ? Sư huynh... Các ngươi sao vậy?"
Diệp Bạch nghi ngờ nhìn bọn họ.
"Ta luôn cảm thấy, sắp có chuyện gì đó xảy ra." Lạc Sở Huyên nói.
"Không sai."
Quân Thế Ly cũng có loại cảm giác này.
"Có chuyện xảy ra..."
Chẳng lẽ nói!
Lý Mộc Tuyết và Diệp Bạch cũng dần dần hiểu ra, từ trên ghế đu đứng dậy, trốn ra phía sau nóc đại điện.
Sẽ không phải tiểu sư muội lại biến thành đại sư tỷ đấy chứ?
Bọn họ còn nhớ rõ lần trước Khương Thần Hi xuất hiện, đây chính là trời tối đất mịt, thiếu chút nữa đã làm bọn họ sợ đến ngây người.
Đây chính là ngọc bội của đại sư tỷ, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn là trốn xa một chút cho thỏa đáng.
"Vậy, vậy chúng ta thì sao?"
Thấy những người chủ chốt đều đã trốn xa, Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong nhìn ngang liếc dọc, thần sắc bối rối, vội vàng tìm chỗ nấp.
"Vút" một cái, hai người bọn họ riêng rẽ núp phía sau đại điện, mỗi người lộ ra một cái đầu, lén lút nhìn hướng Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi.
Trên núi nhất thời rất yên tĩnh.
Đợi đến khi Tạ Tử Dạ treo xong ngọc bội trên cổ Khương Linh Nhi.
Lòng mọi người cũng khẩn trương đến tột độ.
Nhưng mà qua vài nhịp thở, không có gì xảy ra, hết thảy đều rất bình thường.
Cảnh tượng Khương Linh Nhi biến thành Khương Thần Hi như mọi người tưởng tượng cũng không hề xuất hiện.
"Đại sư huynh, có đẹp không?"
Khương Linh Nhi nở nụ cười, cầm ngọc bội trước ngực, lắc lắc trước mặt Tạ Tử Dạ.
Tạ Tử Dạ nhìn Khương Linh Nhi, run lên một cái, rồi nở một nụ cười nhạt: "Đương nhiên đẹp, nó rất hợp với Linh Nhi."
Xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
Ngọc bội kia cũng không có gì đặc biệt, hẳn là chỉ là một khối ngọc bội bình thường mà thôi.
"Hì hì, ngọc bội của đại sư tỷ, Linh Nhi nhất định sẽ trân trọng."
Khương Linh Nhi rất vui mừng.
Nhìn thấy nụ cười làm người yêu thích của Khương Linh Nhi, Tạ Tử Dạ cũng trở lại bình thường.
Cũng được, chỉ cần Linh Nhi có thể vui vẻ, vậy là tốt hơn hết thảy.
"Đại sư tỷ không xuất hiện?"
Diệp Bạch và Lý Mộc Tuyết hai tay bám vào nóc điện, vụng trộm thò đầu ra, thấy Khương Linh Nhi không có gì thay đổi, lòng lo lắng xem như buông xuống.
Bất quá trong lòng vẫn có chút thất vọng nho nhỏ.
"Xem ra là không thành công rồi."
Lãnh Thiên Hành nhẹ lắc đầu.
Dạ Vô Thương hai tay khoanh trước ngực, hừ nhẹ một tiếng: "Đâu có dễ dàng như vậy."
Lạc Sở Huyên nhìn Khương Linh Nhi, trong lòng nghĩ, có lẽ trực giác của mình sai rồi?
Tạ Tử Dạ đứng dậy, kéo tay Khương Linh Nhi, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một trận ánh sáng chói mắt.
"Ừm?"
Tạ Tử Dạ quay phắt lại nhìn về phía Khương Linh Nhi, lập tức con ngươi rung động.
Chỉ thấy khối ngọc bội kia, đột nhiên phát ra bạch quang, lóa mắt chiếu sáng bốn phía.
"Ái! Cái này... Đại sư huynh, nó... Nó sáng lên!"
Khương Linh Nhi nhìn ngọc bội phát sáng trước ngực, vẻ mặt có chút kinh hoảng.
"Đây là..."
Tạ Tử Dạ nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội kia.
Ngọc bội phát ra âm thanh, từ giữa ngực Khương Linh Nhi chậm rãi bay lên.
Hóa ra ngọc bội kia chỉ là hơi chậm trễ thôi, nó thật đúng là không phải một khối ngọc bội bình thường!
Trên cung điện, Quân Thế Ly, Lạc Sở Huyên và những người khác thấy cảnh này, thần sắc dần dần rung động, trong lòng lại lần nữa bắt đầu khẩn trương.
Ngay sau đó.
Trong ánh mắt ngày càng kinh ngạc của Tạ Tử Dạ, hắn thấy toàn thân Khương Linh Nhi phát ra bạch quang.
Sau đó thân thể trước mắt hắn dần dần lớn lên, phía sau xuất hiện một mái tóc đen dài của người phụ nữ trưởng thành, giống như thác nước.
Đợi đến khi ánh sáng tan đi.
Tạ Tử Dạ lại một lần nữa gặp được khuôn mặt quen thuộc kia.
Khuôn mặt tuyệt mỹ mà lạnh lùng, mặc một bộ trang phục màu đỏ.
Khương Thần Hi!
Tạ Tử Dạ có chút ngây người.
Tình huống gì đây? Sao Linh Nhi đột nhiên lại thành một phiên bản lớn thế này?
"Lớn, đại sư tỷ..."
"Cửu tiểu thư biến thân!"
Trên nóc đại điện, Quân Thế Ly và những người khác trợn mắt há mồm, mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này thấy Khương Thần Hi, trong lòng họ vẫn rất chấn động.
Thế mà thật sự xuất hiện!
Đại sư tỷ của bọn họ, lại một lần nữa xuất hiện!
Thời gian dần trôi qua, động tĩnh của ngọc bội dừng lại, Khương Thần Hi chậm rãi mở mắt, Khổn Tiên Thằng trên trán nàng có chút nhăn nhó, trông có vẻ hơi hưng phấn.
Khác với lần trước, lần này Khương Thần Hi xuất hiện, cũng không gây ra bất kỳ dị tượng nào.
Chỉ là khiến bầu trời này ẩn ẩn vang lên tiếng nổ rất nhỏ, bất quá rất nhanh liền biến mất, bị Khương Thần Hi ép xuống.
Tạ Tử Dạ nhìn Khương Thần Hi, ánh mắt chạm nhau, ngay khi kịp phản ứng, hắn đã vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
"Ây... Cái kia... Ngươi, ách..."
Tạ Tử Dạ có chút nói năng lộn xộn, nhất thời không biết nên nói gì.
Có thể thấy được, sự xuất hiện đột ngột của Khương Thần Hi, khiến Tạ Tử Dạ có chút khẩn trương.
Dù sao.
Lần này không phải là ảo ảnh trong Đế mộ, mà là Khương Thần Hi thực sự biến ra từ Linh Nhi.
Tạ Tử Dạ chỉ là muốn thử xem hiệu quả của ngọc bội kia, nếu vận may đến, có lẽ có thể để Linh Nhi chưởng khống một tia lực lượng của bản tôn.
Không ngờ trực tiếp làm kinh động đến bản tôn.
Ngọc bội kia cũng quá lợi hại.
Khương Thần Hi không nói gì, cúi mắt, nhìn bàn tay phải đang bị Tạ Tử Dạ nắm.
Tạ Tử Dạ chú ý tới, liền vội vàng buông tay, hắng giọng, có chút lúng túng nói: "Khụ khụ cái đó, thật xin lỗi, ta cũng không phải cố ý..."
"Đi theo ta."
Khương Thần Hi quay người sang chỗ khác, chậm rãi đi về phía rìa vách núi chính phong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận