Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 55: Ba đại thế lực tiến công Thanh Khâu (length: 8363)

Lạc Sở Huyên cũng không quay đầu lại tiến vào đường hầm thí luyện, ngay lập tức vang lên giọng Diệp Bạch hưng phấn:
"Hắc hắc! Đã Tứ sư tỷ tiến vào cái này Luân Hồi thụ, vậy chúng ta ở Thanh Khâu thế nào, đều không cần chịu nàng giám thị."
Tạ Tử Dạ liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Chỉnh lại một chút, ta là Đại sư huynh, hành động như thế nào vẫn là do ta quyết định."
Khương Linh Nhi mắt sáng lên: "Vậy Đại sư huynh, chúng ta sau đó sẽ tiếp tục đi ăn mỹ thực sao?"
"Chơi thì chơi, nhưng Linh Nhi việc tu luyện cũng không thể bỏ bê, ta còn mong chờ ngươi sớm ngày đột phá đến Trúc Cơ đây."
"Rõ!"
Ba người dần dần từng bước đi đến.
Lão nhân tộc Hồ nhìn theo bóng lưng ba người Tạ Tử Dạ, không khỏi cảm khái một câu: "Hai cái Luyện Khí kỳ này, đều có bí mật lớn."
Bất quá thì sao.
Bất kể hắn có bí mật gì, thì liên quan gì đến lão nhân.
Về đi ngủ thôi.
Tạ Tử Dạ ba người đi ra ngoài hoàng cung, thấy trước mắt trong thành, một đám người Thanh Khâu trợn trừng mắt, tất cả đều nằm trên mặt đất.
Tạ Tử Dạ suy đoán chắc là có liên quan đến cái uy áp thần bí trước kia.
Kiểm tra sơ qua một chút, phát hiện bọn hắn chỉ là bị ngất đi mà thôi, cũng không có gì trở ngại, dứt khoát cũng không thèm quản nữa.
Hai mươi ngày trôi qua.
Lạc Sở Huyên vẫn còn đang thí luyện.
Diệp Bạch ngủ nướng, Tạ Tử Dạ ngoài ăn uống vui đùa, chính là giám sát Khương Linh Nhi tu luyện.
Nhưng kỳ lạ là, Khương Linh Nhi dường như bị mắc kẹt ở Luyện Khí chín tầng, ròng rã hai mươi ngày, nàng vẫn chưa đột phá đến Trúc Cơ một tầng.
Tạ Tử Dạ cảm thấy khó tin.
Linh nhi vốn là tư chất thất thải, theo lý mà nói, việc nàng đột phá Trúc Cơ, hẳn là đơn giản như ăn cơm, không hề có áp lực mới đúng.
Sao lại gặp phải bình cảnh?
Tạ Tử Dạ suy nghĩ chẳng lẽ Linh nhi cũng giống như mình, cũng là bị Thượng Thiên áp chế, nàng cũng là xuyên qua mà đến?
Bất quá hắn ngay lập tức vứt ý nghĩ này ra sau đầu.
Nào có nhiều người xuyên không đến thế.
Hắn mới là nhân vật chính, thế giới này có hắn một người xuyên không là đủ rồi.
Khương Linh Nhi có chút thất vọng nhìn Tạ Tử Dạ: "Đại sư huynh, Linh nhi mãi mà không đột phá nổi Trúc Cơ, có phải là rất ngốc không?"
Tạ Tử Dạ xoa đầu Khương Linh Nhi: "Ngươi không hề ngốc, chỉ là… Ta tạm thời cũng không biết nguyên nhân, nhưng chắc không có vấn đề gì lớn đâu."
"Thật sao Đại sư huynh?"
"Đương nhiên rồi, tư chất của ngươi có một không hai, chính là tư chất đứng đầu nhất trên đời, so với sư huynh và các sư tỷ của ngươi còn lợi hại hơn."
Nghe Tạ Tử Dạ an ủi, mắt Khương Linh Nhi cong thành hình trăng lưỡi liềm, lộ ra nét mặt tươi cười, tâm tình trong nháy mắt đã khá hơn nhiều.
"Chư vị, Thanh Khâu gặp phải phiền toái rồi!"
Bỗng nhiên, Bạch Tiên xông vào phòng Tạ Tử Dạ, sắc mặt có chút ngưng trọng.
"Cái gì?"
Diệp Bạch bị một tiếng này làm tỉnh giấc.
Bạch Tiên giải thích: "Bên ngoài Thanh Khâu giờ phút này đều là đại quân Nhân tộc và Yêu tộc, bọn hắn rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, Thanh Khâu đã... bị bao vây."
"Vạn Yêu sơn cùng Vũ Quốc?"
Tạ Tử Dạ thấy Bạch Tiên gật đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn nhớ lúc tham gia thí luyện ở Vũ Quốc, lão đầu kia nói sau một tháng mới tấn công Thanh Khâu, rõ ràng là cách một tháng vẫn còn chút thời gian.
Sao giờ lại bắt đầu sớm thế?
Diệp Bạch hỏi: "Vậy Tứ sư tỷ đâu?"
Bạch Tiên thở dài: "Kế hoạch ban đầu có chút sai lệch, Nữ Đế đại nhân nàng còn chưa xuất quan, bây giờ Thanh Khâu, chỉ có một mình ta cai quản."
"Chỉ có một mình ngươi, vậy Hắc Vương thì sao?"
Thấy Bạch Tiên lắc đầu.
Tạ Tử Dạ phỏng đoán, tên kia chắc chắn là đang làm trò đi.
Nhưng thôi vậy.
Một Thanh Khâu Vương mà thôi, không làm nên chuyện gì được đâu.
"Đi thôi, đã Tứ sư muội không có ở đây, vậy Thanh Khâu, để ta giúp một tay trấn thủ vậy."
"Ngươi?"
Bạch Tiên nghi ngờ.
"Thế nào, quên lúc thi đấu, ta đã giáo huấn đám người Hồ tộc Thanh Khâu các ngươi thế nào à, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thực lực của ta vẫn chưa đủ?"
"Cái này..."
Bạch Tiên vốn muốn nhờ Diệp Bạch giúp đỡ, nhưng Tạ Tử Dạ đã mở lời, nàng cũng không tiện cự tuyệt, "Đã ngươi là Đại sư huynh của Nữ Đế đại nhân, vậy xin mời theo ta đi."
Mặc dù biểu hiện của Tạ Tử Dạ trong thi đấu rất làm người ta thán phục.
Nhưng quân số của đối phương cũng rất đông, mà lại cường giả cũng không ít, nhiều người như vậy, cũng không rõ có cầm cự được hay không.
Đợi Tạ Tử Dạ ba người đi ra ngoài phòng, lập tức đã thấy bầu trời xa Thanh Khâu, lít nha lít nhít, toàn là bóng người.
"Nhiều người thế!"
Tạ Tử Dạ có chút kinh ngạc trước số lượng lớn người trước mắt.
Đội hình quy mô thế này, chỉ sợ là tương đương với số người tham gia thí luyện ở Vũ Quốc lần đó.
Bạch Tiên nói: "Toàn bộ Thanh Khâu đã mở kết giới, trên thực tế, thế lực đến xâm phạm Thanh Khâu lần này, không chỉ có Vạn Yêu sơn và Vũ Quốc, còn có cả Huyền Kiếm thánh địa."
"Huyền Kiếm thánh địa?"
Lại một thế lực mà Tạ Tử Dạ chưa từng nghe tới.
Bạch Tiên gật đầu: "Huyền Kiếm thánh địa là thế lực ngang hàng với Vũ Quốc và Vạn Yêu sơn, lần này đến xâm phạm Thanh Khâu, ba đại thế lực liên kết với nhau."
"Mà lại..."
Sắc mặt Bạch Tiên bỗng nhiên trở nên có chút ngưng trọng, "Gần đây ở Vũ Quốc tựa như có mấy kẻ yêu nghiệt xuất hiện, trong đó có một người vô cùng khác thường, trình độ kinh ngạc của hắn không kém gì Tạ tiểu ca."
"Ta?"
Tạ Tử Dạ kinh ngạc.
Sao lại liên quan đến hắn rồi?
Diệp Bạch kinh ngạc: "Đại sư huynh vốn đã đủ khác thường, thế mà còn có người có thể như vậy! Rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào?"
Khương Linh Nhi cũng tò mò nói: "Đại tỷ tỷ, người đó là ai vậy?"
Bạch Tiên lắc đầu: "Không rõ, nhưng ta nghe nói hắn cũng là Luyện Khí kỳ, mà còn cùng với Vũ Quốc xâm lược Thanh Khâu."
"Thú vị."
Tạ Tử Dạ bắt đầu hưng phấn, hắn ngược lại muốn gặp đối phương một lần.
Một núi không thể có hai hổ.
Không thua gì mình, mà vẫn là một Luyện Khí kỳ, lẽ nào đối phương cũng là một Luyện Khí kỳ đại lão?
Bạch Tiên tiếp tục: "Mà hơn nữa người bên Vũ Quốc, dành cho hắn một danh xưng đặc biệt."
"Danh xưng gì?"
Diệp Bạch cùng Khương Linh Nhi tập trung tinh thần, chỉ nghe Bạch Tiên vô cùng nghiêm túc nói ra hai chữ: "Thánh Sư!"
Không sai.
Thánh Sư!
Đây mới là điều làm Bạch Tiên cảm thấy kinh ngạc nhất.
Ý nghĩa của hai chữ này có thể nói là rất trọng đại.
Một Luyện Khí kỳ, mà lại có thể được tôn lên với danh xưng 'Thánh Sư'.
Không tránh khỏi làm cho người ta suy nghĩ phải chăng đó là một vị đại lão đang dạo chơi nhân gian.
Thử nghĩ, một người như vậy nếu xuất hiện ở Thanh Khâu, mà lại còn là người đối địch, hắn rất có khả năng sẽ trở thành phiền toái lớn cho Thanh Khâu.
"Tạ tiểu ca, ngươi cũng không cần quá áp lực, kỳ thật ngươi cũng không có thể so sánh với hắn… ? Các ngươi sao vậy?"
Khi Bạch Tiên nhìn về phía Tạ Tử Dạ.
Phát hiện hắn cùng Diệp Bạch và Khương Linh Nhi đều đứng ngây tại chỗ.
Không nhúc nhích, giống như não bị chập mạch.
Bọn họ đây là...làm sao vậy?
Diệp Bạch ngồi xuống ghé vào tai Khương Linh Nhi nói nhỏ: "Tiểu sư muội, nếu ta nhớ không lầm, Thánh Sư trong miệng nàng, hình như chính là..."
Khương Linh Nhi nghiêm túc gật đầu: "Không sai Thất sư huynh, Thánh Sư mà nàng nói, chắc là Đại sư huynh."
Tạ Tử Dạ cũng không nghĩ đến, làm một hồi, người Bạch Tiên nói thì ra là mình.
Thì ra là vậy mà.
Nào có chuyện trùng hợp thế.
"Cái kia, thật ra thì, nếu ta không đoán sai, Thánh Sư trong miệng ngươi, chính là..."
"Ầm!"
Ngay lúc Tạ Tử Dạ vừa muốn nói ra miệng, bỗng nhiên phía xa Thanh Khâu truyền đến một tiếng nổ lớn.
"Kết giới bị phá rồi?"
Bạch Tiên kinh hãi, hốt hoảng bay đi.
"Này, ít nhất đợi ta nói xong đã chứ!"
Tạ Tử Dạ rất ghét cái cảm giác bị người khác cắt ngang, rồi quay sang nhìn Diệp Bạch:
"Tiểu Thất, đi chuẩn bị cho ta một cái ghế."
"Làm gì?"
"Làm gì? Đại sư huynh ta, muốn bắt đầu trang bức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận