Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 266: Xuất phát trấn áp chi địa (length: 8497)

"Thánh Sư, tiếp tục như vậy nữa, vợ con bọn ta sẽ mất mạng mất."
Phiền Long cũng khẩn cầu.
Tạ Tử Dạ nhìn ánh mắt khẩn cầu của bọn hắn, nhìn về phía Khương Linh Nhi, thản nhiên nói: "Linh Nhi, cũng gần được rồi, để cho các nàng chút hơi sức đi."
Khương Linh Nhi dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Tử Dạ một chút.
Lại nhìn xuống dưới chân ba người Xích Man Nhi đã sưng hết cả mặt mày, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, khí tức màu đỏ trên người nàng dần dần rút đi.
Đôi mắt Khương Linh Nhi lần nữa khôi phục vẻ trong sáng.
Nàng chớp mắt, cúi đầu nhìn ba người Xích Man Nhi dưới chân, thấy bộ dạng thê thảm này của các nàng, lập tức không hiểu hỏi:
"Ba vị mẫu lão hổ tiền bối, sao các ngươi lại thành ra thế này?"
Ba người Xích Man Nhi nghe vậy, đầu tiên ngẩn người, sau đó không nhịn được, lại khóc òa lên.
Vì cái gì bọn họ thành ra thế này?
Không phải đều do ngươi gây ra sao, bây giờ còn hỏi bọn ta chuyện gì xảy ra, quá bắt nạt người.
Khương Linh Nhi ngồi xổm xuống, đưa tay ra định chạm vào Xích Man Nhi.
Ba người Xích Man Nhi thấy vậy, lập tức nín bặt tiếng khóc, sợ hãi rụt người lại, ôm lấy nhau.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tay Khương Linh Nhi dừng giữa không trung, sau đó nàng lộ ra một nụ cười với các nàng: "Linh Nhi muốn xem các ngươi bị thương chỗ nào, mẫu lão hổ tiền bối không cần lo lắng."
"Đừng, đừng đến đây! Chúng ta sai rồi, ngươi, ngươi đừng đánh chúng ta nữa."
Ba người Xích Man Nhi lùi về sau nửa thân mình, trong mắt tràn đầy ấm ức cùng sợ hãi, vô cùng sợ sệt nhìn Khương Linh Nhi.
Mà Khương Linh Nhi thấy các nàng sợ mình như vậy, nhất thời cũng rất ngơ ngác, rụt tay về, đứng dậy sờ lên đầu: "Kỳ lạ thật."
"Linh Nhi nhà ta giỏi quá đi."
Tạ Tử Dạ thấy vậy, cười nói với Phiền Long bọn người: "Xem ra hiệu quả không tệ, mấy vị phu nhân của các ngươi, bây giờ hẳn là ngoan ngoãn hơn chút rồi."
"Vâng vâng vâng, đa tạ Thánh Sư đã nương tay!"
Ba người Xi Man hướng Tạ Tử Dạ chắp tay cúi đầu, trong lòng nhẹ nhõm một hơi.
Bỗng nhiên, Phiền Long lại thở dài một tiếng, nói: "Chỉ là ta có hơi lo lắng, nếu chuyện này qua đi, liệu chúng ta có bị gặp nạn không?"
"Gặp nạn?"
Tạ Tử Dạ nghi hoặc.
Đằng Nguyên nói: "Thánh Sư ngươi không biết đấy thôi, ba bà nương này thù rất dai, nếu biết chúng ta mắt nhìn các nàng bị đánh mà không cứu, có khi sau này sẽ tìm chúng ta tính sổ."
Xi Man vừa nghĩ đến chuyện mình bị véo lỗ tai, người liền cảm thấy run rẩy.
Nghe những lời này, Tạ Tử Dạ chống cằm suy nghĩ một chút, rồi nghe hắn nói tiếp: "Nói đến, ta lại có một ý tưởng."
"Ồ? Thánh Sư cứ nói thử xem."
Ba người Phiền Long tò mò nhìn hắn.
Một lát sau.
Thánh Yêu đường.
Phiền Bạch Bạch, Xi Tiểu Ngưu, Xi Bá Tài, cùng cặp song sinh nam nữ ngồi ngay ngắn ở đây, phía trước có một vị tiên sinh của Yêu Minh đứng giảng bài, năm người đang lắng nghe ông ta nói.
Bọn chúng bị treo trên cây một ngày, lại chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi.
Bây giờ chúng thật sự sợ rồi.
Không còn dám có bất kỳ hành động ngông cuồng nào, Tạ Tử Dạ ra lệnh, chúng cũng không dám không nghe, vâng theo yêu cầu của Tạ Tử Dạ, ngoan ngoãn ở đây học tập.
Mà bọn chúng thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh.
Lúc này, ngoài năm người bọn chúng ra, trong Thánh Yêu đường còn có ba người, lần lượt là mẹ của bọn chúng, Xích Man Nhi, Thanh Hoành Nhi và Chu Đàn Nhi.
Ba người các nàng bị Khương Linh Nhi đánh một trận, toàn bộ đầu bị vải trắng quấn kín, chỉ để lộ một đôi mắt bên ngoài.
Vì cái gì… chúng ta cũng phải ở đây học tập?
Ba người Xích Man Nhi cảm thấy một trận thống khổ.
Rõ ràng là đến dạy dỗ con cái, vậy mà Tạ Tử Dạ lại kéo cả các nàng vào, bắt các nàng đến nghe giảng bài, nếu không muốn lại bị đánh.
Vốn dĩ các nàng là người không thích sự ồn ào, thích yên tĩnh.
Lần này bắt các nàng ngồi yên tĩnh mà học, quả là khiến các nàng khó chịu muốn chết.
Hết lần này tới lần khác lại không dám không nghe theo.
Phiền Bạch Bạch thở dài một tiếng, khẽ than thở: "Mẫu thân các nàng cũng thảm quá đi."
"Rầm!"
Bỗng nhiên, một thước gỗ đánh vào trán nàng, Phiền Bạch Bạch bị đau kêu lên một tiếng.
Khương Linh Nhi đứng một bên, hai tay cầm một thước tre, nghiêm túc nói với Phiền Bạch Bạch: "Trong giờ học phải chăm chú nghe giảng, không được nói chuyện!"
"Rõ!"
Trán Phiền Bạch Bạch đổ mồ hôi lạnh, sợ đến mức ngồi thẳng dậy.
Khương Linh Nhi xoay người, cầm thước tre, trên mặt hết sức vui vẻ: "Thì ra dùng thước đánh người lại có cảm giác này, Linh Nhi thật là thích."
"... "
Ba người Xích Man Nhi cùng Phiền Bạch Bạch thấy Khương Linh Nhi có vẻ lưu luyến như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Cô bé này, bề ngoài trông rất ngoan ngoãn, rất ngây thơ, nhưng thực chất làm chuyện gì cũng đều là một tiểu Ác Ma thực thụ.
Thật là đáng sợ.
"Vị tiên sinh này, ngài cứ tiếp tục đi ạ."
Khương Linh Nhi quay đầu nhìn vị tiên sinh Yêu tộc đang dạy học kia, đối phương đầu tiên sửng sốt một cái, sau đó khẩn trương nói: "Tuân lệnh!"
Lại hắng giọng:
"Chúng ta tiếp tục nhé, các tiểu thư, công tử, các người phải hiểu được tôn sư trọng đạo, các vị minh chủ là cha của các ngươi, không thể đối xử không lễ phép với bọn họ..."
"Còn các phu nhân, sau này các ngươi cũng không được tùy tiện nổi giận."
"Hả? Ngươi dám nói bà đây tùy tiện nổi giận?" Xích Man Nhi tức giận nói.
"Rầm!"
"Mẫu lão hổ tiền bối, mời giữ yên lặng!"
"Rõ!"
"... "
Ngoài cửa Thánh Yêu đường, ba người Xi Man, Đằng Nguyên và Phiền Long nhìn thấy vợ mình bị phạt, không khỏi vui đến phát khóc, bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng sắp đón bình minh.
"Thánh Sư, đa tạ ngài!"
Xi Man chắp tay, cảm kích nói với Tạ Tử Dạ.
Đằng Nguyên cũng vô cùng kích động: "Thánh Sư, ngài đúng là quá lợi hại, không chỉ dạy dỗ được người nhà chúng ta, mà cả ba con mẫu hổ kia cũng phải tâm phục khẩu phục, thực sự quá mạnh."
Tạ Tử Dạ cười, trong lòng cũng rất tự hào.
"Ta đã nói với các ngươi rồi mà, chỉ cần ta ra tay thì không có ai mà ta không trị được, bất kể là ai, ta đều cho người đó ngoan ngoãn lại."
"Đúng đúng đúng, nếu không sao Thánh Sư có thể là Đại sư huynh được, ngài đúng là có thủ đoạn cao minh."
Phiền Long tranh thủ thời gian nịnh bợ Tạ Tử Dạ.
Ngay sau đó, nhịn không được thở dài: "Có Thánh Sư các người trấn áp, lần này ba con mẫu hổ kia sẽ không dám làm gì chúng ta nữa."
Tạ Tử Dạ thúc giục các nàng mỗi ngày đến đây học tập, cho đến khi nào học được cách giúp chồng dạy con thì thôi.
Chuyện về sau thì tính tiếp.
E là hắn mà mang Linh Nhi đến dạy dỗ các nàng, đến lúc đó, sẽ không chỉ là một trận đánh nữa, mà là... răng rắc!
Đối mặt với sự uy hiếp của Tạ Tử Dạ, ba người Xích Man Nhi, Thanh Hoành Nhi và Chu Đàn Nhi đơn giản là sợ vỡ mật, nào dám từ chối, vội vàng gật đầu đồng ý.
"Nhưng, ta cũng chỉ giúp các ngươi lần này thôi, còn việc sau này các ngươi có thể cứng rắn với mấy bà vợ ở nhà hay không, thì là việc của riêng các ngươi."
"Ta sẽ không quản."
Tạ Tử Dạ nói.
"Ây… Vâng vâng vâng, Thánh Sư dạy phải."
Ba người lại lần nữa chắp tay với Tạ Tử Dạ.
Bỗng nhiên, Xi Man nhớ ra cái gì đó, nói với Tạ Tử Dạ: "Đúng rồi Thánh Sư, chuyện này đã xong rồi, không biết bây giờ chúng ta có thể đi cứu lão tổ không?"
Nghe Xi Man nói vậy, Đằng Nguyên và Phiền Long lúc này mới kịp phản ứng.
Trước đó bọn họ quá tập trung vào chuyện ba bà vợ, suýt chút nữa đã quên mất lão tổ, lão tổ vẫn còn đang bị trấn áp.
Cứu ông ra thì rất gấp gáp, không thể chậm trễ thêm được nữa.
Tạ Tử Dạ không chút hoang mang nói: "Dù sao cũng đợi lâu như vậy rồi, không thiếu vài ba thời gian ngắn này nữa."
"Nhìn bộ dạng căng thẳng của các ngươi kìa, lão tổ của các ngươi đối với Yêu Minh quan trọng lắm hả, rất lợi hại sao?"
"Lợi hại vô cùng ấy chứ!"
Vừa nhắc đến lão tổ nhà mình, ba người Xi Man liền cảm thấy tự hào.
"Không dám giấu Thánh Sư, lão tổ ấy là một truyền kỳ còn sống, kiến thức uyên bác, thực lực vô cùng mạnh mẽ."
"Nếu nói về tư lịch, ta dám chắc chắn một điều, e là đến mấy vị Đại Đế cũng không thể bằng được lão tổ nhà ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận