Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 190: Việc vui đến báo (length: 8698)

Quân Thế Ly bọn người một bên thấy Khương Thần Hi biến trở lại tiểu sư muội, cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng lòng căng thẳng cũng hoàn toàn thả lỏng.
"Trở về Linh Nhi rồi sao."
Tạ Tử Dạ biết rõ Khương Thần Hi đã đến thời điểm, nàng một lần nữa trở về Linh Nhi.
Diệp Bạch thấy Khương Thần Hi biến mất, nhất thời sửng sốt, nhìn qua Khương Linh Nhi, ngơ ngác chớp chớp mắt.
Khương Linh Nhi nhìn thấy trà trong tay Diệp Bạch đưa tới trước mặt, liền mừng rỡ đón lấy: "Thất sư huynh, huynh chuẩn bị cho Linh Nhi sao, vừa vặn Linh Nhi khát nước."
Nói xong, cầm trà uống một hơi cạn sạch, "Đa tạ Thất sư huynh!"
Diệp Bạch cứng đờ tại chỗ.
Lúc này nội tâm như bị sét đánh giữa trời quang: Không thể nào, ta đang chờ một tiếng đại sư tỷ "Thất sư đệ" chứ không phải tiểu sư muội "Thất sư huynh" mà!
Ô ô Diệp Bạch cúi đầu, sắp khóc.
Sao đến lượt hắn thì đại sư tỷ lại biến trở về mất rồi.
Lâm Thiên Động bất đắc dĩ thở dài, đi qua, vỗ vai Diệp Bạch.
"Thất sư đệ, cam chịu số phận đi."
Ai bảo ngươi là lão thất, xếp cuối cùng chứ.
Tạ Tử Dạ cũng vì Diệp Bạch cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tiểu Thất này hình như rất sùng bái Khương Thần Hi, đáng tiếc vận khí không tốt, lần này không thể nói chuyện với Khương Thần Hi, chỉ có thể chờ lần sau.
Lại nhìn về phía Khương Linh Nhi, Tạ Tử Dạ không khỏi hỏi:
"Linh Nhi, muội cảm thấy thế nào?"
Ngoài dự đoán của mọi người là.
Từ Khương Thần Hi trở về Khương Linh Nhi, lần này Linh Nhi không ngất, ngược lại rất tốt, khiến Tạ Tử Dạ có chút ngạc nhiên.
Chẳng lẽ không phải vì ngọc bội kia?
"Linh Nhi rất tốt a, sao vậy Đại sư huynh?"
Khương Linh Nhi nghi hoặc sờ đầu, nhìn xung quanh, phát hiện mình ở trong đại điện, cảm thấy hơi hoang mang.
"Kỳ lạ, Linh Nhi sao lại ở đây?"
Sau đó nàng nhớ ra gì đó, cầm ngọc bội trước ngực lên, nói với Tạ Tử Dạ: "Đúng rồi Đại sư huynh, cái ngọc bội này vừa nãy sáng lên."
"Có phải đại sư tỷ biết Linh Nhi đeo ngọc bội của nàng nên tức giận không?"
Tạ Tử Dạ nhìn Khương Linh Nhi hồn nhiên như vậy, trong lòng có chút không nỡ.
Hình như không muốn giấu giếm nữa, Tạ Tử Dạ chậm rãi nói với Khương Linh Nhi: "Linh Nhi, nếu Đại sư huynh nói với muội, muội có thể... Vĩnh viễn không gặp lại đại sư tỷ, muội sẽ nghĩ thế nào?"
Nghe vậy, Quân Thế Ly bọn người kinh ngạc nhìn Tạ Tử Dạ, Diệp Bạch đang "thút thít" cũng ngây người.
""
Khương Linh Nhi nghi hoặc nhìn Tạ Tử Dạ: "Đại sư huynh, huynh có ý gì vậy? Linh Nhi không hiểu."
"Đại sư huynh..."
Quân Thế Ly bọn người cũng lo lắng theo.
Đại sư huynh đây là... Đã chuẩn bị nói cho Linh Nhi thân phận thật của nàng sao?
Tạ Tử Dạ trầm mặc một chút, nhìn Khương Linh Nhi, nghiêm túc nói: "Linh Nhi... Thực ra, đại sư tỷ mà muội vẫn muốn gặp, nàng chính là..."
"Thánh Sư!"
Ngay lúc Tạ Tử Dạ chuẩn bị nói ra chân tướng với Linh Nhi thì một giọng nói từ bên ngoài đại điện truyền vào, cắt ngang hắn.
Lập tức.
Tạ Tử Dạ giật giật khóe miệng.
Vất vả lắm hắn mới hạ quyết tâm, chuẩn bị nói cho Linh Nhi chân tướng.
Lần này thì hay rồi, hắn bị cắt ngang, làm cho câu tiếp theo nghẹn luôn xuống bụng.
"Ai lại la hét ở đó!"
Tạ Tử Dạ tức giận nhìn ra ngoài đại điện.
"Giọng này quen quá..."
Lý Mộc Tuyết nhíu mày, trong lòng sinh ra một dự cảm không hay.
"Lão già hắc ám, sao lại là ngươi, ngươi hết lần này đến lần khác tự tiện chạy đến Thiên Huyền sơn, không xong à."
Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong chặn đối phương lại.
"Thật có lỗi, thật có lỗi, lão phu thật sự có đại hỉ sự muốn báo cho Thánh Sư... Thánh Sư!"
Quả nhiên, lại là tên này.
Vừa nghe giọng nói này, mọi người lập tức biết thân phận đối phương.
"Thánh Sư!"
"Thánh Sư... Thánh, hóa ra ngươi ở bên trong à!"
Người vừa tới nhìn thấy Tạ Tử Dạ bên trong đại điện liền kích động vượt qua Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong, tiến vào trong.
"Thanh trưởng lão, ông lại đến rồi."
Khương Linh Nhi nói.
Thanh Dương thấy Khương Linh Nhi, mặt đầy mừng rỡ: "Ôi, siêu cấp tiểu thiên tài... Còn có các vị thiên tài, hóa ra các ngươi đều ở đây, vừa vặn có tin tốt muốn báo cho các ngươi!"
Tạ Tử Dạ nghiến răng, nói với Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong:
"Hai người các ngươi, đuổi hắn xuống núi."
"Tuân mệnh, đại đương gia!"
Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong mỗi người giữ một tay của Thanh Dương, chuẩn bị kéo hắn xuống núi.
"Đừng đừng đừng... Thánh Sư chờ chút, lão phu lần này thật sự có đại hỉ sự muốn báo cho người!"
Tạ Tử Dạ không nhịn được nói:
"Vậy thì nói nhanh đi."
Sau đó lại nhìn hai người Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong: "Hai ngươi xem hai ngươi kìa, không canh giữ sơn môn cho tốt, lại để người ta vào được."
"Cái này..."
Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong gãi đầu, xấu hổ cười một tiếng: "Đại đương gia yên tâm, hai huynh đệ chúng ta đi canh giữ núi ngay."
Nói xong, "vút" một cái rời khỏi đại điện, chạy xuống chân núi.
Tạ Tử Dạ lại nhìn Thanh Dương: "Nói đi, có gì đại hỉ sự, nếu không đủ vui thì ta mời ngươi vào tháp một chuyến."
"Thánh Sư, chắc chắn là đại hỉ sự!"
Thanh Dương mặt mày hớn hở, tiến đến trước mặt Tạ Tử Dạ nói: "Chúng ta nghe nói, Thánh Sư ngươi, cùng sư đệ sư muội của ngươi đại hiển thần uy ở bí cảnh."
"Đánh cho những người ở Thương Nam giới tơi tả, làm bọn chúng mất hết thể diện, đúng là làm vẻ vang cho giới chúng ta!"
"Thánh Sư ngươi không biết đâu, trước đó bọn chúng thực sự quá phách lối, đủ kiểu khiêu khích các tông môn khác..."
"Nói chính sự."
Tạ Tử Dạ thấy Thanh Dương thao thao bất tuyệt không dứt lời thì cắt ngang hắn.
"Ờ... Được được được, là thế này Thánh Sư, lần này ta đến Thiên Huyền sơn chủ yếu là báo cho Thánh Sư biết, chúng ta Bách Tông liên minh đại diện cho các tông môn và tu sĩ thiên hạ, chính thức trao cho Thánh Sư danh hiệu 'Thánh Sư'."
Nói rồi, Thanh Dương cung kính chắp tay với Tạ Tử Dạ.
"Thế thì coi là đại hỉ sự gì?"
Tạ Tử Dạ căn bản không để ý đến chuyện này.
Thánh Sư gì chứ, đều là do người khác truyền miệng, hắn còn có thể mãi không nói mình là Thánh Sư... Ừm, đại khái là thế.
Đối với chuyện danh xưng này có chính đáng hay không, Tạ Tử Dạ cũng chẳng quan tâm.
"Cái này... Trước đây đều do mọi người truyền miệng, danh hiệu Thánh Sư này, ít nhiều vẫn có vài người không phục."
"Nhưng bây giờ khác rồi."
"Có trao quyền chính thức, Thánh Sư ngươi sẽ ngồi vững danh xưng này, hơn nữa chúng ta đã báo cho tất cả các tông môn rồi, Thánh Sư bây giờ có thể nói là ai cũng biết, ai cũng hay."
"Cho dù là ở Thương Nam giới, có lẽ cũng sẽ truyền bá danh tiếng 'Thánh Sư' của ngươi đến đó."
"Còn gì nữa không?"
Tạ Tử Dạ thản nhiên nói.
"Đương nhiên không chỉ có thế."
"Trung Tiên cổ quốc đã không còn, thực lực của giới chúng ta ngày càng suy yếu, rất cần một thế lực hùng mạnh hơn đến tọa trấn."
"Cho nên, chúng ta Bách Tông liên minh và các tông môn khác đã quyết định, sau này các tu sĩ trong giới chúng ta sẽ lấy thế lực Thiên Huyền sơn làm chủ."
"Về sau Thánh Sư có ban bố lệnh gì, chúng ta đều sẽ hưởng ứng."
"Hả?"
Tạ Tử Dạ cảm thấy khó hiểu.
Lấy Thiên Huyền sơn làm chủ? Hưởng ứng hiệu lệnh của hắn? Lộn xộn cái gì vậy.
"Nói chung, Thánh Sư, từ nay về sau ngươi là người đứng đầu, bất luận đi đâu, chỉ cần là người biết ngươi, các đại tông môn đều sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác."
"Sao lại nói ta như kẻ độc tài thế."
Tạ Tử Dạ lườm Thanh Dương một cái.
Thanh Dương cười cười.
Quân Thế Ly bọn người nghe, không cảm giác gì, chẳng phải chuyện gì vui vẻ, người ngoài sao thì mặc kệ họ, họ cũng không muốn nhúng vào.
Nhưng đối với thế lực riêng của họ ở phía sau thì có lẽ đó là tin tức tốt.
Lúc này.
Chỉ thấy Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong, hai người bọn họ lại lần nữa chạy vào đại điện.
Tạ Tử Dạ thấy hai người bọn họ trở lại thì nghi ngờ hỏi:
"Hai ngươi không phải đi giữ núi sao, sao lại trở về rồi?"
Sư Đại Lực vội nói: "Bẩm đại đương gia, bên ngoài núi lại có một lão già chết bằm đến, nói muốn gặp người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận