Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 04: Thiên Huyền sơn (length: 8088)

Ba người đi vào ăn cơm ở giữa đường, còn lại các sư đệ sư muội đã sớm tích cốc, cơ hồ có rất ít người tới nơi này, ngoại trừ Tạ Tử Dạ.
"Lần sau tốc độ lại nhanh như vậy, vi huynh sẽ phải phạt ngươi."
Tạ Tử Dạ cùng Khương Linh Nhi sửa sang lại mái tóc rối bù.
Diệp Bạch liếc mắt một bên, tốc độ này còn nhanh hơn, đã đủ chậm tốt a.
"Tiểu Thất, đi nấu cơm cho tiểu sư muội của ngươi."
"Không phải chứ? Ta cũng là sư huynh mà còn phải nấu cơm."
Tạ Tử Dạ không nói nhiều, chỉ là gõ gõ thước trong lòng bàn tay.
Diệp Bạch khóe miệng nhúc nhích, không biết đang nói cái gì, tâm không cam tình không nguyện đi vào bếp.
Trong lúc đó, ba người chính thức giới thiệu về nhau, đợi sau khi Khương Linh Nhi ăn cơm xong, cảnh giới của nàng trực tiếp đột phá lên Luyện Khí tầng hai.
"Cái này... Ăn một bữa cơm đã đột phá?"
Tạ Tử Dạ kinh ngạc, không hổ là tư chất thất thải, đột phá này đơn giản như ăn cơm vậy.
Diệp Bạch lại đắc ý một mặt, không ngờ tài nấu nướng của mình lợi hại như vậy, trong đồ ăn lại ẩn chứa linh lực của mình, còn có loại công hiệu này.
Vừa đến đã khiến tiểu sư muội đột phá, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thành tựu.
"A, Diệp sư huynh, sao huynh không ngồi xuống ăn cơm cùng chúng ta vậy?"
Khương Linh Nhi cùng Tạ Tử Dạ đều ngồi ăn cơm, chỉ có Diệp Bạch một mình bưng bát đứng một bên.
"Cái này sao... Ta quen đứng ăn cơm."
"Diệp sư huynh, huynh đứng ăn cơm mệt lắm, ngồi xuống cùng chúng ta ăn đi."
Khương Linh Nhi muốn thể hiện tốt một chút, chưa đợi Diệp Bạch cự tuyệt liền kéo hắn ngồi xuống.
Vừa chạm mông xuống, Diệp Bạch hét thảm một tiếng, như tên bắn bay lên trời, đâm thủng mái nhà một lỗ lớn, biến mất không thấy đâu.
"Ô... Xem ra Diệp sư huynh hắn thật sự không thích ngồi ăn cơm."
"Đừng để ý tới hắn."
Tạ Tử Dạ đã ăn cơm xong, "Linh Nhi, muội hiểu biết bao nhiêu về Thiên Huyền Sơn?"
Khương Linh Nhi lắc đầu.
Có vẻ như Thiên Huyền lão nhân cũng không nói với nàng về chuyện Thiên Huyền Sơn, chỉ bảo nàng tới đây tìm Tạ Tử Dạ.
"Vậy sao, bất quá muội đã vào Thiên Huyền Sơn của ta, vậy cũng nên hiểu rõ tình hình Thiên Huyền Sơn chúng ta một chút."
Tạ Tử Dạ giới thiệu về Thiên Huyền Sơn cho Khương Linh Nhi: "Thiên Huyền Sơn chúng ta là một ngọn núi tu đạo thành tiên, chủ nhân Thiên Huyền Sơn chính là sư tôn Thiên Huyền lão nhân của chúng ta, thực lực chân chính của lão nhân rất khó nói.
Nhưng có thể khẳng định, thực lực của lão nhân vô cùng lợi hại, có lẽ là cường giả đỉnh cao của thế giới này."
"Nhưng bây giờ lão nhân đã hồn quy thiên, Thiên Huyền Sơn bây giờ ta lớn nhất."
Nghe tin Thiên Huyền lão nhân mất, Khương Linh Nhi suýt chút nữa khóc, may mà bị Tạ Tử Dạ ngăn lại.
Tạ Tử Dạ tiếp tục nói: "Thiên Huyền Sơn ngoại trừ có một tòa chủ phong ra, còn có bảy ngọn núi khác, mỗi ngọn núi đều có một vị phong chủ, đó chính là bảy vị sư huynh sư tỷ của muội."
"Tiểu Thất muội đã gặp, hắn chính là Thất sư huynh Diệp Bạch của muội."
"Đừng nhìn hắn ngốc nghếch, lại không đẹp trai bằng ta, nhưng thực lực tuyệt đối không kém, chân chính Nguyên Anh chín tầng, một thân kiếm thuật càng xuất thần nhập hóa."
"Mà ở trên hắn, muội còn có sáu vị sư huynh sư tỷ, mỗi người trong số bọn họ đều mạnh hơn, càng mạnh mẽ, nhất là đại sư tỷ của muội."
Tạ Tử Dạ nhớ lại những thông tin Thiên Huyền lão nhân bảo hắn nói, "Nàng là thủ đồ của sư tôn, nghe nói thực lực đã có thể sánh ngang sư tôn chúng ta, hai người ai mạnh ai yếu, thật khó nói."
"Bất quá ta cũng chưa từng thấy nàng, các sư huynh sư tỷ khác của muội cũng không hiểu rõ lắm, nhưng dung mạo của nàng rất đẹp, mà lại giống muội, nàng cũng họ Khương..."
"Lợi hại như vậy!"
Mắt Khương Linh Nhi sáng lên.
Sơn môn của mình lại cường đại như vậy sao, còn có một vị đại sư tỷ siêu cấp lợi hại, thật muốn mau chóng gặp các sư huynh sư tỷ khác.
Đột nhiên, Khương Linh Nhi ý thức được một vấn đề, gãi đầu: "Không đúng Đại sư huynh, huynh nói muội có bảy vị sư huynh sư tỷ, đại sư tỷ là thủ đồ, vậy huynh xếp thứ mấy vậy?"
"Cái này..."
Tạ Tử Dạ bị câu hỏi này của Khương Linh Nhi làm cho nghẹn họng, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Nói thẳng cho nàng là mình được xếp lớp, bị sư tôn vô duyên vô cớ đề bạt lên vị trí Đại sư huynh sao?
Không không không, như vậy thì quá mất mặt.
"Vừa nãy ta đã nói rồi, sư tôn không còn, ta là người lớn nhất ở Thiên Huyền Sơn, mấy vị sư huynh sư tỷ của muội, kể cả đại sư tỷ, khi thấy ta đều phải tôn ta một tiếng Đại sư huynh."
Mình là Đại sư huynh do sư tôn định, thân phận khẳng định là cấp T0.
Còn về vị đại sư tỷ Khương Thần Hi kia... cùng lắm thì sau này gặp thì mỗi người gọi theo phận mình, ta gọi nàng đại sư tỷ, nàng gọi ta Đại sư huynh, khỏi phải khó xử.
"Oa, Đại sư huynh lợi hại quá!"
Khương Linh Nhi tin tưởng Tạ Tử Dạ tuyệt đối.
Không ngờ Đại sư huynh nhìn yếu vậy, địa vị lại cao như thế, Đại sư huynh nhất định là đang che giấu thực lực, nếu không thì sư tôn sẽ không để ta tới tìm huynh ấy.
Linh Nhi đơn giản quá sùng bái Đại sư huynh nha.
"Đại sư huynh, vậy ngọn núi của huynh, chắc là siêu to đúng không?"
"Ờ... chắc chắn rồi."
Tạ Tử Dạ nghĩ bụng: Ngọn núi cái rắm gì chứ, để đảm bảo an toàn cho mình, sợ mấy tên nghịch tử kia kiếm chuyện, mình năm năm nay đều ở tại chủ phong của sư tôn.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, chủ phong đúng là ngọn núi lớn nhất trong toàn bộ Thiên Huyền Sơn.
Để tránh Khương Linh Nhi tiếp tục hỏi, Tạ Tử Dạ lập tức kết thúc chủ đề:
"Tình hình đại khái là như vậy, còn mấy tên nghịch tử khác... không đúng, mấy vị sư huynh sư tỷ khác của muội, nói nhiều muội sẽ không nhớ được, đợi gặp sẽ giới thiệu sau."
Nói đến đây, Tạ Tử Dạ đột nhiên phát hiện, đã một khoảng thời gian kể từ khi sư tôn qua đời, mà những người khác vẫn chưa thấy mặt.
Mấy tên nghịch tử này đang giở trò quỷ gì vậy?
"Tiểu Thất!"
Gọi một tiếng, Diệp Bạch không trả lời, Tạ Tử Dạ lấy thước gõ lên bàn.
Diệp Bạch lập tức từ bên ngoài thoắt tới, xuất quỷ nhập thần, làm Khương Linh Nhi giật mình: "Đại sư huynh, huynh gọi ta?"
"Mấy sư huynh sư tỷ khác của ngươi đâu?"
"Huynh không biết hả? Toàn bộ Thiên Huyền Sơn ngoại trừ ta và Lục sư tỷ, thì cũng chỉ có huynh và sư tôn, những người khác hoặc là về trong tộc, hoặc là đi lịch luyện rồi."
Tạ Tử Dạ tức giận liếc hắn một cái.
Ta biết cái mẹ gì, bình thường sợ bị các ngươi kiếm chuyện, ta cũng chỉ trốn ở chủ phong không dám đi ra ngoài, nghĩ thôi cũng thấy tức.
Bất quá Tạ Tử Dạ cũng hiểu sơ qua bối cảnh của mấy người từ miệng Thiên Huyền lão nhân.
Ngoài thất sư đệ Diệp Bạch, và lục sư muội Lý Mộc Tuyết ra, một số người cũng có gia tộc của mình, sư tôn cũng không hạn chế bọn họ đi lại tự do.
Đã chỉ có lục sư muội ở đây, vậy thì tốt, đối tượng tiếp theo mình phải dạy dỗ chính là nàng.
"Đi thôi Linh Nhi, ta dẫn muội đi gặp Lục sư tỷ của muội, cho muội cảm nhận một chút uy nghiêm của Đại sư huynh Thiên Huyền Sơn ta."
Khương Linh Nhi mặt đầy hưng phấn, sắp được gặp Lục sư tỷ rồi, thật là vui.
"Tiểu Thất, mang tiểu sư muội của ngươi lên."
Diệp Bạch mắt đảo qua một vòng, cất lời, lập tức nắm tay nhỏ của Khương Linh Nhi, ngự kiếm bay về ngọn núi của Lý Mộc Tuyết.
"Này, Đại sư huynh của ngươi còn chưa lên đấy!"
Tên tiểu tử thối này, xem ra là cố ý, lát nữa nhất định phải cho ngươi biết tay.
Tạ Tử Dạ tức giận đến giậm chân, phát hiện thân thể của mình đột nhiên lơ lửng giữa không trung, suýt nữa thì ngã.
"A, hóa ra ta có thể bay, chẳng lẽ là do ta đạt tới Luyện Khí tầng mười sao?"
Còn có loại chuyện này, biết thế đã không gọi tên nghịch tử kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận