Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 189: Đại sư tỷ, mời dùng trà (length: 7967)

Quân Thế Ly bọn người nghe vậy, hiếu kỳ nhìn về phía Tạ Tử Dạ.
Mà Tạ Tử Dạ lúc này hoàn toàn ngây ra tại chỗ, trong lòng rất là khẩn trương cùng tò mò, rõ ràng nàng đều không ở đó, mà lại khi đó Khương Thần Hi vẫn là Linh Nhi đi, nàng làm thế nào biết rõ chuyện này!
Lần này xong rồi.
Bị nàng bắt được cái chuôi, sẽ không bị xem như biến thái đi.
"Đại sư huynh, ngươi cầm chăn mền của đại sư tỷ, đều làm cái gì vậy?" Diệp Bạch đem đầu tiến đến trước mặt Tạ Tử Dạ, một mặt cười xấu xa.
"Mau mau cút! Việc của người lớn, tiểu hài tử chớ xen mồm!"
"Cái gì tiểu hài, ta so ngươi còn lớn hơn hai tuổi đây!"
...
Bên trong đại điện.
Treo bức họa Thiên Huyền lão nhân, Tạ Tử Dạ cùng Khương Thần Hi cũng ngồi ở trung ương, Quân Thế Ly bọn người giữ im lặng đứng ở bên cạnh.
Bọn hắn mỗi một người trong tay, đều bưng một ly trà.
Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong hai tay khoác lên cửa đại điện hai bên, thò đầu ra len lén đi ngắm.
"Hổ Uy, Cửu tiểu thư đây là đang làm gì vậy?"
"Xuỵt, nhìn xem."
Tạ Tử Dạ liếc mắt, thỉnh thoảng liếc trộm Khương Thần Hi.
Khương Thần Hi không nhìn ánh mắt Tạ Tử Dạ, nhìn về phía trước mặt Quân Thế Ly bọn người.
Cứ việc nàng đã rất quen thuộc sư đệ sư muội của mình, nhưng tính ra, bọn hắn còn chưa từng có chính thức tiếp xúc, cho tới giờ khắc này, bọn hắn mới tính chân chính gặp mặt.
"Đại sư tỷ, mời dùng trà."
Quân Thế Ly hai tay nâng lên một ly trà, đi đến trước mặt Khương Thần Hi, cung kính đưa cho nàng.
"Trà của nhị sư đệ, ta nhận." Khương Thần Hi tiếp nhận trà của Quân Thế Ly, nhàn nhạt nhấp một miếng.
Quân Thế Ly run lên một cái.
"Vâng."
Sau khi lên tiếng, liền lui về chỗ.
Diệp Bạch thừa cơ tiến đến bên người Quân Thế Ly, nhỏ giọng thầm thì nói: "Được đấy nhị sư huynh, đối mặt đại sư tỷ, biểu hiện được bình tĩnh như thế..."
Vừa mới nói xong.
Diệp Bạch chỉ nghe thấy trước ngực Quân Thế Ly "Bịch! Bịch!" như tiếng trống chấn động nhịp tim.
Lại nhìn lên mặt Quân Thế Ly, hắn bên ngoài y nguyên rất tỉnh táo, nhưng trên trán lại có mấy giọt mồ hôi lớn toát ra.
"..."
Thôi, coi như hắn không nói.
Tạ Tử Dạ một mặt thú vị nhìn Quân Thế Ly, lão nhị bình thường đều rất trấn định, không ngờ nhìn thấy Khương Thần Hi, thế mà cũng có áp lực lớn như vậy.
"Đại sư tỷ, mời dùng trà."
Lãnh Thiên Hành ngay sau đó Quân Thế Ly mà lên.
Mà Dạ Vô Thương thấy thế, cũng cầm lấy trà đi đến trước, thậm chí duỗi tay ra còn xa hơn Lãnh Thiên Hành một đoạn ngắn, "Sư tỷ, mời dùng."
Lãnh Thiên Hành thấy Dạ Vô Thương như vậy, cũng lại lần nữa đưa tay duỗi lên.
"Đại sư tỷ, mời dùng trà."
"Sư tỷ, mời dùng."
"Đại sư tỷ..."
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, nước trà trong tay đều vẩy ra một chút.
Tạ Tử Dạ đối với Lãnh Thiên Hành cùng Dạ Vô Thương rất là im lặng.
Bất quá chỉ là kính trà cho đại sư tỷ của các ngươi mà thôi, hai ngươi thế nào lại ở đây so đo như vậy.
"Đều dừng lại."
Khương Thần Hi lạnh nhạt mở miệng, "ầm ầm" một tiếng, bầu trời bên ngoài vang lên một tiếng sấm.
"Má ơi!"
Sư Đại Lực cùng Hổ Uy Phong sợ đến suýt nữa đứng không vững.
Quân Thế Ly, Lạc Sở Huyên mấy người cũng giật nảy mình, thân thể Lãnh Thiên Hành cùng Dạ Vô Thương run rẩy một cái, cúi đầu không dám nói thêm nữa.
"Uy uy uy, ngươi dù sao cũng là đại sư tỷ, lần đầu đối thoại, cũng không cần dọa bọn họ như thế đi." Tạ Tử Dạ hướng phía Khương Thần Hi hơi nghiêng người, nói.
Khương Thần Hi giận Tạ Tử Dạ một chút: "Hai người này chỉ cần nhiều trấn nhiếp một chút."
"Ngươi là Đại sư huynh của bọn họ, quản giáo bọn họ là trách nhiệm của ngươi, như về sau hai người bọn họ còn dám như thế, theo ta thấy, trực tiếp đánh."
"Úc? Ngươi cũng rất thẳng thắn nhỉ."
"Không phải sao?"
"...Xác thực, rất lâu không đánh người, tay có chút ngứa, bất quá bây giờ là trận của ngươi, vẫn là do ngươi đi."
"Ta đồng dạng không động thủ."
Nghe nói như thế, Lãnh Thiên Hành và Dạ Vô Thương trong lòng thở phào một hơi.
"Một khi động thủ, không chết thì vong."
Trà trên tay Lãnh Thiên Hành và Dạ Vô Thương suýt chút nữa không cầm vững.
Một người Đại sư huynh, một người đại sư tỷ, hai người khi ra tay đều ác như vậy.
Khương Thần Hi tiếp nhận trà của Lãnh Thiên Hành và Dạ Vô Thương xong, ngay sau đó, Lạc Sở Huyên bình tĩnh bưng trà lên, "Đại sư tỷ, mời."
Khương Thần Hi tiếp nhận trà trên tay Lạc Sở Huyên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hướng Lạc Sở Huyên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Trong mấy người, vẫn là Tứ sư muội ngươi tương đối ổn trọng."
Khương Thần Hi thấy Lạc Sở Huyên biểu hiện trấn tĩnh, không khỏi đưa tay lên vuốt nhẹ đầu Lạc Sở Huyên.
Nhưng mà.
Khi bị Khương Thần Hi chạm vào, tai hồ của Lạc Sở Huyên dựng đứng lên, đuôi sau lưng đột nhiên kích động, sau đó đảo mắt, ngã về sau.
"Tứ sư tỷ!"
"Tứ sư muội!"
"..."
Khương Thần Hi thấy thế, quay đầu nhìn Tạ Tử Dạ, nghi ngờ nói:
"Ta trông, thật sự đáng sợ như vậy sao?"
Tạ Tử Dạ hướng nàng cố gượng nặn ra một nụ cười: "Cái đó...lần đầu tiên mà, bọn họ hẳn là quá kích động, ngươi không cần để ý."
Lạc Sở Huyên lùi về chỗ của mình, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cho dù Lạc Sở Huyên là Thanh Khâu Nữ Đế.
Bây giờ đối mặt chân chính Nữ Đế đại sư tỷ, giờ phút này, nàng cũng khó có thể giữ được bình tĩnh trước mặt Khương Thần Hi.
Sau đó đến lượt Lâm Thiên Động tiến lên.
Đối mặt với Khương Thần Hi, mặc dù Lâm Thiên Động cũng cảm nhận được một luồng áp lực lớn, nhưng cũng coi như bình ổn vượt qua.
"Ngũ sư huynh, cảm giác thế nào?"
Diệp Bạch đã khẩn trương hỏi.
Lâm Thiên Động nói: "Cũng được, khí tràng đại sư tỷ rất mạnh, ban đầu đúng là có chút đứng không vững, bất quá có thể nói chuyện với đại sư tỷ, cũng coi như đáng giá."
Tiếp theo đến phiên Lý Mộc Tuyết.
Nàng hai tay bưng một ly trà, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười, đi đến trước mặt Khương Thần Hi, run rẩy dâng lên.
"Cái kia... Đại sư tỷ, ngươi...mời dùng trà."
Trời ạ, đây không phải là nằm mơ, ta thật sự đang nói chuyện với đại sư tỷ.
Trong lòng Lý Mộc Tuyết vừa kích động vừa khẩn trương.
Có lẽ là lần đầu tiên.
Ở trước mặt Khương Thần Hi, Khương Thần Hi mang đến áp lực cho Lý Mộc Tuyết, khiến Lý Mộc Tuyết cảm thấy so với sư tôn Thiên Huyền lão nhân còn lớn hơn.
Khương Thần Hi nhìn bàn tay không ngừng run rẩy của Lý Mộc Tuyết, sau đó nhận lấy chén trà run run trong tay nàng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Trà không tệ, lục sư muội."
Nhẹ nhàng nói một câu.
Biểu lộ Lý Mộc Tuyết giật mình, nội tâm giống như nổ tung một loạt pháo hoa rực rỡ.
Đại sư tỷ gọi ta!
Đại sư tỷ gọi ta!
Trở về chỗ, hai mắt Lý Mộc Tuyết sáng lên, cả người đắm chìm trong hưng phấn.
"Đến phiên ta, đến phiên ta!"
Diệp Bạch mặc dù khẩn trương, nhưng cũng có chút không thể chờ đợi.
Dù sao trước kia, ngoài sư tôn của mình ra, người hắn sùng bái nhất, chính là vị đại sư tỷ thần bí kia.
Bây giờ Khương Thần Hi ngay trước mặt, Diệp Bạch hết sức kích động muốn nói chuyện với nàng.
"Đại sư tỷ, mời dùng trà."
Đưa trà cho Khương Thần Hi, Diệp Bạch cúi đầu, khẩn trương vừa lo lắng chờ Khương Thần Hi gọi hắn một tiếng thất sư đệ.
Khương Thần Hi đưa tay ra nhận trà của Diệp Bạch.
Tim Diệp Bạch "Bịch!" nảy lên, sắp tới rồi, câu "Thất sư đệ" từ miệng đại sư tỷ.
Đột nhiên, Khương Thần Hi hơi run lên một chút, tay dừng ở giữa không trung, sau đó trên người nàng nổi lên ánh sáng, thân thể từ từ nhỏ dần.
Cuối cùng, Khương Thần Hi lại lần nữa biến trở về Khương Linh Nhi.
""
Khương Linh Nhi chớp chớp mắt, vừa quay lại đã thấy mặt Diệp Bạch đang hướng mình, hơi khom người, thái độ vô cùng cung kính, cảm thấy rất kỳ lạ.
"Thất sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận