Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 45: Thanh Khâu Hồ tộc thi đấu (length: 8105)

Hai ngày sau.
Hồ tộc thi đấu ngày tiến đến.
Thanh Khâu sơn, một tòa diễn võ trường treo trên trời, xung quanh đứng đầy người Thanh Khâu đến xem, vì cuộc thi đấu sắp diễn ra, đang không ngừng hò hét hoan hô.
Tạ Tử Dạ một đoàn người cũng hòa vào biển người mấy chục vạn này.
"Đại sư huynh, nơi này thật nhiều người a! Tứ sư tỷ đâu, nàng ở đâu?"
Khương Linh Nhi rất kích động.
Sắp được nhìn thấy Tứ sư tỷ của nàng rồi, trong lòng tràn đầy cảm giác mong đợi.
"Tiểu Tứ thế nào cũng là Thanh Khâu Nữ Đế, hẳn là sẽ không cùng chúng ta ra mặt đâu."
Tạ Tử Dạ vừa nói vậy, Diệp Bạch bỗng nhiên chỉ hướng không trung mấy chục mét:
"Tứ sư tỷ nàng hẳn là ở trên kia."
Trên không có một tòa khán đài to lớn, chính giữa có một chiếc ghế đế bày ra, bên cạnh không xa còn có hai chiếc vương tọa.
Đây là biểu tượng vị trí của ba người lãnh đạo Thanh Khâu.
Thời gian dần trôi qua.
Theo Bạch Vương Bạch Tiên, cùng Hắc Vương Thanh Phong giáng lâm, phân biệt ngồi vào hai chiếc vương tọa.
Người Thanh Khâu cất cao giọng hò hét.
Khương Linh Nhi cũng chỉ hướng phương hướng Bạch Tiên nói: "Đại sư huynh, Thất sư huynh mau nhìn, kia là đại tỷ tỷ!"
Diệp Bạch kinh ngạc: "Thật đúng là nàng."
Tạ Tử Dạ thấy Bạch Tiên ngồi ở đó.
Có thể ngồi ở vị trí kia, chắc hẳn Bạch Tiên cũng là nhân vật số một số hai của Thanh Khâu.
Mà đối diện nàng ngồi là một người đàn ông trung niên mặc trang phục áo đen, tai dài.
Đó chính là Hắc Vương sao?
Tạ Tử Dạ khóa chặt thân phận đối phương, trong mắt cũng hiện lên tin tức về Hắc Vương kia:
【tên: Thanh Phong Chủng tộc: Hồ tộc Cảnh giới: Hợp thể ba tầng Tư chất: Tử Thân phận: Thanh Khâu quốc Hắc Vương】 Lại là một vị Hợp Thể kỳ.
Hai vị Vương của Thanh Khâu đều là tồn tại ở Hợp Thể kỳ, Tứ sư muội nếu là Nữ Đế, vậy cảnh giới của nàng cũng không thể thấp hơn hai người này.
Trong lúc Tạ Tử Dạ nghĩ như vậy.
Chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên rực rỡ xán lạn, Lạc Sở Huyên từ trên trời giáng xuống, như thiên tiên giáng trần, ngồi lên chiếc ghế đế chính giữa.
"Nữ Đế đại nhân!"
Nhìn thấy Lạc Sở Huyên hiện thân, người Thanh Khâu lộ vẻ yêu mến vô hạn, hướng nàng hoan hô.
Thanh thế so với lúc trước còn lớn hơn.
"Là Tứ sư tỷ! Tiểu sư muội mau nhìn, nàng chính là Tứ sư tỷ của chúng ta!"
Diệp Bạch kích động.
Khác với lúc ở Thiên Huyền Sơn.
Lúc này Lạc Sở Huyên mọc ra một đôi tai hồ thật dài, bốn cái đuôi trắng, một thân xiêm y đỏ trắng thướt tha, khiến Khương Linh Nhi nhìn có chút ngây người.
Tứ sư tỷ của nàng không chỉ dáng người đẹp, mà lại nàng thật sự có đuôi a!
"Tứ sư tỷ!"
Khương Linh Nhi không nhịn được hô to.
Thế nhưng tiếng xung quanh quá lớn, tiếng reo hò của nàng bị át đi.
Tạ Tử Dạ không khỏi thầm nhủ: Chẳng phải nói một số người Thanh Khâu phản đối Tiểu Tứ làm Nữ Đế sao? Nhìn tình hình này, có vẻ không có nhiều người phản đối lắm nhỉ.
Lsp, đều là lũ Lsp.
Khụ khụ. . . Bản thân hắn không phải người trong đồng đạo a, tuyệt đối không phải.
Đồng dạng, tin tức của Lạc Sở Huyên cũng hiện lên trong mắt Tạ Tử Dạ:
【tên: Lạc Sở Huyên Chủng tộc: Nửa người nửa hồ Cảnh giới: Hợp thể bảy tầng Tư chất: Kim Thân phận: đệ tử thứ tư của Thiên Huyền lão nhân, Thanh Khâu quốc Nữ Đế】 Hợp thể bảy tầng!
Tạ Tử Dạ kinh ngạc trước cảnh giới của Lạc Sở Huyên.
Sư muội thứ tư của mình, thế mà là người có cảnh giới cao nhất hắn từng gặp cho đến giờ.
Còn cao hơn Vũ Hoàng đời thứ nhất của Vũ Quốc một cảnh giới nhỏ.
Tính theo tuổi tác, Tứ sư muội của mình hiện giờ hẳn là mới hơn trăm tuổi, với tuổi này mà nàng đã đạt tới Hợp thể bảy tầng...
Tạ Tử Dạ càng nghĩ càng thấy khiếp sợ.
Chả trách có thể lên làm Nữ Đế của Thanh Khâu quốc.
Thực lực của Tiểu Tứ, so với Bạch Tiên sống gần ba ngàn tuổi mạnh hơn không ít.
Thiên mệnh chi tử, tư chất màu vàng, còn thêm song trọng buff huyết thống Nhân tộc và Hồ tộc, cái chồng buff này quả thực quá nhiều.
Thanh Phong đang ngồi trên vương tọa, lúc này nhìn về phía Lạc Sở Huyên: "Nữ Đế đại nhân, tin rằng ngươi sẽ không quên cuộc đổ ước giữa chúng ta chứ?"
"Lời ta nói, đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh."
Lạc Sở Huyên thần sắc bình tĩnh.
Bạch Tiên ở bên cạnh thì cười nói: "Hắc Vương sốt ruột làm gì, ngươi khẳng định như vậy, người thắng trận sẽ là người của thanh phái sao?"
Lạc Sở Huyên liếc mắt nhìn Bạch Tiên.
Thấy đối phương hơi nháy mắt với mình, thầm nghĩ: Bạch tỷ có nắm chắc như vậy, không biết ngoại viện mà tỷ ấy mời có thực lực như thế nào, ta thật sự càng lúc càng hiếu kỳ.
Thanh Phong thì ánh mắt khinh miệt, không để ý: "Đã như vậy, ta cứ rửa mắt chờ xem."
Hắn cho rằng, đây chẳng qua là Lạc Sở Huyên và Bạch Tiên ra vẻ trấn định thôi, những dũng sĩ Hồ tộc có thực lực cường đại đều là người của thanh phái.
Còn đế phái chỉ có mấy kẻ có thể chấp nhận được.
Đây là một trận chiến không chút hồi hộp.
Người chiến thắng tuyệt đối là thanh phái của hắn, mà Lạc Sở Huyên, cũng sẽ từ đế vị của mình mà xuống.
Rất nhanh.
Theo một vị trưởng lão Hồ tộc Thanh Khâu đi ra, ông ta lớn tiếng tuyên bố:
"Chư vị hãy im lặng, cuộc thi đấu Thanh Khâu lần này sắp bắt đầu, người chiến thắng không chỉ có thể giành được phần thưởng phong phú, mà còn có thể nhận được vinh dự cao nhất của Hồ tộc Thanh Khâu chúng ta."
"Đồng thời vinh dự lần này, sẽ do chính Nữ Đế đại nhân đích thân ban phát, mọi người hãy rửa mắt chờ xem!"
Người Thanh Khâu ở đây hô lớn.
Mười năm một lần thi đấu, chuyện này có thể khiến bọn họ thực sự mong đợi.
Sau đó, chính là thi đấu chính thức bắt đầu.
Đại diện cho đế phái của Lạc Sở Huyên, và những người của thanh phái bắt đầu giao đấu.
Tạ Tử Dạ cũng hiếu kỳ xem thực lực phe Tiểu Tứ thế nào.
Kết quả tưởng tượng cũng đoán được, tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, phe của Lạc Sở Huyên tổn thất nặng nề.
Sau khi quan sát Tạ Tử Dạ dùng ba chữ để tổng kết:
Quá phế đi.
Đây là cảm thụ duy nhất của hắn.
Thậm chí có người gãy tay cụt chân, vẫn còn là dũng sĩ Hồ tộc Hóa Thần kỳ, bị đối phương khiêu khích đùa bỡn, đến cả Tạ Tử Dạ cũng không xem được nữa.
"Khó trách lại phải tìm ngoại viện."
Tạ Tử Dạ lắc đầu, Khương Linh Nhi lo lắng nhìn Tạ Tử Dạ: "Đại sư huynh, làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy, Tứ sư tỷ sẽ thua!"
"Đừng nóng vội, đừng quên, Thất sư huynh của ngươi đang ở đây."
Diệp Bạch đắc ý một chút.
Tạ Tử Dạ nhịn được xúc động muốn đánh hắn.
Bất quá hắn cũng đồng ý với Diệp Bạch, dựa vào thực lực thể hiện của mấy dũng sĩ Hồ tộc này, có một người tính một, còn không phải đối thủ của Tiểu Thất.
Nhưng lúc này Thanh Phong lại không nghĩ như vậy.
Ngồi trên vương tọa, hắn không nhịn được cười lớn, nhìn Lạc Sở Huyên: "Nữ Đế đại nhân, đa tạ, xem ra thắng bại đã phân rồi, ta nghĩ đã không cần phải tiếp tục nữa!"
Lạc Sở Huyên thần sắc vẫn bình tĩnh: "Thi đấu còn chưa kết thúc, Hắc Vương cớ gì nói ra lời này?"
"Nữ Đế đại nhân, ngay cả mấy dũng sĩ mạnh nhất phe của ngươi còn bị người thanh phái của ta đánh bại, những người còn lại chẳng qua là hạng vô dụng mà thôi."
"Nữ Đế đại nhân nếu không có ai dùng được, chi bằng sớm nhận thua, miễn cho để bọn họ tiếp tục chịu khổ, mất mặt của ngươi."
Trong giọng Thanh Phong rõ ràng mang theo một chút trào phúng.
Thầm nghĩ, rốt cuộc thì Lạc Sở Huyên này cũng sắp xuống đài.
Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, còn dám không biết tự lượng sức mình cùng hắn đánh cuộc này.
Qua hôm nay, chiếc ghế đế mà ngươi đang ngồi, sẽ thuộc về hắn.
Một vài người Thanh Khâu biết rõ tình hình cuộc thi đấu, thấy vậy cũng không nhịn được thở dài.
Chênh lệch này có chút lớn a.
Xem ra người chiến thắng cuối cùng là người của thanh phái, nếu Nữ Đế đại nhân thua, vậy thì nàng sẽ phải nhường lại đế vị cho Hắc Vương.
Lạc Sở Huyên nhíu mày.
Ngay trong lúc Thanh Phong nội tâm đắc ý, Bạch Tiên bỗng chen vào nói: "Ai nói Nữ Đế đại nhân của chúng ta không có người?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận