Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 431: Nữ tử áo trắng lại xuất hiện (length: 9225)

Cùng lúc đó.
Ở đâu đó tại Thương Nam giới.
Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi bị Ba Hóa Lang dẫn tới một vùng núi rừng hoang vu.
"Hô, xem như còn sống."
Rời khỏi Phong Thần Thành, Ba Hóa Lang thở phào nhẹ nhõm, hiện chữ lớn nằm dài trên mặt đất.
"Đây là nơi nào?"
Khương Linh Nhi nhìn quanh trái phải, thấy cảnh lạ trước mắt, quay sang Tạ Tử Dạ nói: "Đại sư huynh, hình như Đế Nữ tỷ tỷ không có đi theo chúng ta."
"Này, ngươi đưa bọn ta tới nơi nào vậy?"
Tạ Tử Dạ đi tới bên cạnh Ba Hóa Lang, hỏi hắn.
Ba Hóa Lang nửa ngồi dậy, cười khẽ một tiếng, nói với Tạ Tử Dạ: "Ha ha, tiểu huynh đệ, lão nhân ta đây thế nhưng là cứu các ngươi đấy, ngươi chẳng lẽ không nên cảm tạ ta sao?"
"Ai bảo ngươi cứu, ta đang muốn cùng Linh Nhi đi đánh nhau một trận với mấy tên Đại Đế kia đây..."
Bọn hắn bây giờ đã đi rồi.
Chỉ có Giản Đế Nữ còn một mình ở trong Đế Cung, không biết có nguy hiểm gì không.
Nhưng ngay lập tức, Tạ Tử Dạ thấy có gì đó không đúng, nói với Ba Hóa Lang: "Khoan đã, sao tự nhiên ngươi lại xuất hiện ở trong Đế Cung?"
"Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?"
"Ngươi mang ta và Linh Nhi đến đây, muốn làm gì?"
Tạ Tử Dạ thấy Ba Hóa Lang quá khác thường.
Vô cớ, hắn lại xuất hiện ở trong Đế Cung, còn mang mình và Linh Nhi đi mất.
Nếu nói Ba Hóa Lang cố ý tới cứu hắn, Tạ Tử Dạ tuyệt đối không tin.
Chắc chắn là có chuyện gì đó ẩn giấu bên trong.
"Ngươi nhiều vấn đề quá đấy."
Ba Hóa Lang đứng dậy, nói: "Ngươi tưởng ta thích đi cứu các ngươi à, tiểu lão nhi ta đây là nhận ủy thác của người khác, nếu biết các ngươi bị Đại Đế truy sát, đánh chết ta cũng không dám tới cứu các ngươi đâu."
"Nhận ủy thác của người khác?"
"Là ai?"
Tạ Tử Dạ cảm thấy mình thành mục tiêu của ai đó rồi.
Từ khi hắn rời khỏi Thiên Huyền Sơn, kẻ ngó chừng hắn có hơi nhiều quá rồi.
Nghe vậy.
Ba Hóa Lang hồi hộp nhìn xung quanh, thấy không có ai, lúc này mới yên lòng lại.
"Không biết rõ, tóm lại, tiểu lão nhi ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, nếu muốn biết là ai tìm ngươi thì ngươi tự mình lên núi xem đi."
"Ở cùng ngươi nguy hiểm quá, tiểu lão nhi ta còn muốn sống thêm vài năm nữa!"
Nói xong, Ba Hóa Lang xoay người, chạy trốn nhanh như bay, "Tiên nữ tỷ tỷ, nhiệm vụ ngài giao ta đã làm xong, xin cho ta đi --"
Ba Hóa Lang vừa chạy vừa la lớn, không biết đang nói với ai.
Bước chân thoăn thoắt, nhanh chóng biến mất không thấy.
Khương Linh Nhi nhìn bóng lưng Ba Hóa Lang khuất dạng, ngẩn người một hồi, rồi nhìn sang Tạ Tử Dạ: "Đại sư huynh, ông Ngưu lớn chạy mất rồi."
"Được rồi, mặc kệ hắn."
Tạ Tử Dạ rơi vào suy tư.
Tiên nữ tỷ tỷ?
Tiên nữ tỷ tỷ mà Ba Hóa Lang nhắc tới là ai? Chắc là người đã chỉ điểm cho Ba Hóa Lang đến tìm mình.
"Đại sư huynh, huynh mau nhìn kìa!"
Bị Khương Linh Nhi kéo tay, Tạ Tử Dạ hoàn hồn, nhìn về phía Khương Linh Nhi.
"Sao vậy Linh Nhi?"
"Đại sư huynh xem kìa, một ngọn núi cao thật!"
Khương Linh Nhi quay đầu nhìn lại, đưa tay chỉ ngọn Hoang Sơn trước mặt.
Tạ Tử Dạ cũng quay người lại, ngước đầu nhìn ngọn Hoang Sơn đó.
Ngọn núi này trước mắt xác thực rất cao, suýt soát so với Thiên Huyền Sơn của bọn họ, nhìn thì thấy bây giờ bọn họ đang ở chân ngọn Hoang Sơn này.
"Ba Hóa Lang vừa rồi nói, nếu muốn biết là ai thì cứ lên núi xem..."
Tạ Tử Dạ nghĩ tới tiên nữ tỷ tỷ trong lời Ba Hóa Lang.
Chẳng lẽ đối phương đang ở trên ngọn Hoang Sơn này?
"Kỳ lạ, chỗ này... Linh Nhi thấy quen quen a." Khương Linh Nhi quan sát tỉ mỉ ngọn Hoang Sơn trước mắt, đột nhiên gãi đầu một cái.
"Quen?"
Tạ Tử Dạ nhìn về phía Khương Linh Nhi.
Khương Linh Nhi nhẹ "ừm" một tiếng, gật đầu, "Cảm giác Linh Nhi giống như đã từng đến rồi, nhưng mà... Linh Nhi lại không có ấn tượng gì cả."
Trong lòng Tạ Tử Dạ dâng lên nghi hoặc.
Hắn biết nếu Linh Nhi có cảm giác này, rất có thể nơi này có điều gì đó không tầm thường.
Khương Linh Nhi lại nhìn Tạ Tử Dạ nói: "Đúng rồi Đại sư huynh, Đế Nữ tỷ tỷ đang ở chỗ này, chúng ta có nên quay lại giúp các nàng không?"
"Các nàng..."
Tạ Tử Dạ nghĩ đến Giản Đế Nữ, lại nghĩ tới Minh Nữ Đế.
Minh Nữ Đế một mình chống lại nhiều vị Đại Đế, tình thế chắc chắn là bất lợi cho nàng.
Nhưng.
Đúng lúc Tạ Tử Dạ đang suy nghĩ.
"Ầm ầm!"
Bỗng nhiên, bầu trời Thương Nam giới tối sầm lại, sấm chớp lóe rạch ngang trời, mây mù cuộn trào, trong đám mây cuồn cuộn đó còn ẩn chứa một cỗ sức mạnh thần bí đang khuấy động.
Dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, quét khắp cả Thương Nam giới.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sao trời lại tối sầm đi thế?"
Các nơi ở Thương Nam giới chấn động.
Vô số tu sĩ nhao nhao ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời biến đổi đột ngột, cảm nhận được một áp lực đáng sợ khiến họ không kìm được muốn quỳ xuống.
Tạ Tử Dạ ngước nhìn bầu trời, cau mày.
Động tĩnh kịch liệt thế này, chắc chắn là thủ đoạn của những Đại Đế kia.
Là những Đại Đế kia đang tìm mình sao?
Tạ Tử Dạ nhìn về phía Khương Linh Nhi, nói: "Linh Nhi, chúng ta lên núi trước đã."
Khương Linh Nhi ngạc nhiên nhìn Tạ Tử Dạ, rồi gật đầu với Tạ Tử Dạ.
Nhìn lại bầu trời đang biến đổi một lần nữa, Tạ Tử Dạ không chần chừ nữa, dẫn Khương Linh Nhi leo lên ngọn Hoang Sơn trước mặt.
Một đường lên đến đỉnh núi.
Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi bước đi trên con đường núi gập ghềnh, trên đường đi này, Tạ Tử Dạ không thấy bất kỳ sinh vật sống nào tồn tại.
Cả ngọn núi như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Ngoài cây cỏ linh hiếm, không thấy chút dấu hiệu sinh linh nào hoạt động.
"Nơi này... thật sự có người ở sao?"
Tạ Tử Dạ có chút nghi ngờ.
Đến đỉnh núi, Tạ Tử Dạ dừng bước, vì phía trước không còn đường nữa.
Mà lại có một tấm bia đá to lớn đứng ở đây.
Tạ Tử Dạ mang theo Khương Linh Nhi đến gần xem xét, ngẩng đầu nhìn tấm bia đá lớn trước mắt, thấy trên bia đá khắc ba chữ lớn.
"Ngũ Hành Sơn."
Tạ Tử Dạ đọc chữ trên bia đá.
Loại trừ ký ức trước khi xuyên không, hắn ở Thương Nam giới, hoàn toàn không có ấn tượng gì về ngọn núi này.
Khương Linh Nhi tò mò nhìn chằm chằm tấm bia đá, đưa tay nhỏ sờ nhẹ vào chữ trên bia đá.
"Nơi này..."
Trong khoảnh khắc, trong đầu Khương Linh Nhi, một chút ký ức chợt hiện lên.
Hai nữ tử đang đứng đối diện nhau ở trên núi này.
Nhưng gương mặt của họ lại có chút không rõ.
Ngay lập tức, con ngươi Khương Linh Nhi hơi rung, rụt tay lại, khẽ lắc đầu.
"Sao vậy Linh Nhi?"
Tạ Tử Dạ thấy Khương Linh Nhi có vẻ không ổn.
Khương Linh Nhi nhìn Tạ Tử Dạ, nói: "Đại sư huynh, vừa rồi, trong đầu Linh Nhi xuất hiện vài hình ảnh, nhưng mà kỳ lạ là, Linh Nhi chưa từng có chút ấn tượng nào."
"Hình ảnh? Hình ảnh gì?"
"... Giống như có hai tỷ tỷ lớn đang ở trên ngọn núi này, một người trong đó, hình như Linh Nhi cũng mặc đồ đỏ..."
Đúng lúc Khương Linh Nhi cẩn thận hồi tưởng.
Bỗng nhiên, ở sau lưng Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi, theo ánh hào quang, một bóng hình xinh đẹp từ trên trời từ từ đáp xuống.
"Ngọn núi này, là nơi ta tu luyện thanh tịnh."
Đối phương nhẹ nhàng lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói vọng đến từ phía sau, Tạ Tử Dạ đột nhiên quay đầu, lập tức thấy một nữ tử, đối phương mặc đồ trắng, chân trần, thân thể lơ lửng giữa không trung.
Khi nhìn rõ dung mạo nàng, Tạ Tử Dạ nhất thời hơi sững sờ.
Vì đối phương quá đẹp.
Đây là lần thứ hai Tạ Tử Dạ nhìn thấy một nữ tử đẹp như vậy.
Người đầu tiên là Khương Thần Hi.
Mà dung mạo của nữ tử áo trắng trước mắt, e là không thua kém gì Khương Thần Hi.
"Tỷ tỷ áo trắng xinh quá!"
Ngay cả Khương Linh Nhi thấy cũng hơi ngây người, bị vẻ đẹp và khí chất của nàng làm kinh diễm.
"Ngươi là..."
Tạ Tử Dạ nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng, vừa định hỏi thân phận nàng, thì đối phương đột nhiên mở mắt, nói: "Tạ Tử Dạ, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp mặt rồi."
"Ngươi biết ta?"
Tạ Tử Dạ hơi mông lung.
Nữ tử áo trắng trước mắt này lại biết mình, nhưng Tạ Tử Dạ lại không hề nhớ rõ nàng.
"Ngươi là ai?"
Tạ Tử Dạ truy hỏi, nhưng nữ tử áo trắng lại đáp: "Với năng lực của ngươi, không phải có thể trực tiếp nhìn ra sao, cần gì phải hỏi ta?"
Oanh!
Lời nói của nữ tử áo trắng khiến lòng Tạ Tử Dạ chấn động mạnh.
Lời đối phương nói, chẳng lẽ là ám chỉ hệ thống?
Nàng biết mình có hệ thống?
Trong nháy mắt, Tạ Tử Dạ trở nên cảnh giác, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin được.
Nữ tử áo trắng thấy Tạ Tử Dạ lộ vẻ kinh ngạc, nàng vẫn thong dong, bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, ta không phải là kẻ thù của ngươi."
"Ta là bạn thân ngày xưa của Khương Thần Hi."
"Ngũ Hành Sơn."
"Huệ Thanh Y."
Bạn cần đăng nhập để bình luận