Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 21: Tiểu Ngũ còn có cái này một cái nhược điểm? (length: 8389)

"Đừng để bọn hắn tiến đến, liền nói ta còn đang bế quan, tuyệt đối đừng để bọn hắn vào!" Lâm Thiên Động lộ vẻ bối rối, còn có vẻ hơi sợ hãi.
"Ây... Gia chủ, theo ý ta, không bằng ngươi cứ theo đi."
"Xéo đi!"
Đợi cho Lâm gia Đại trưởng lão rời đi, Lâm Thiên Động dựa lưng vào trên cửa giữ cửa chặn lại, tựa hồ rất sợ cửa bị mở ra.
Tạ Tử Dạ bốn người cảm thấy ngạc nhiên, bọn hắn chưa từng thấy Lâm Thiên Động có bộ dạng sợ hãi như vậy.
Không thích hợp, rất không thích hợp.
Tạ Tử Dạ hiếu kì hỏi thăm: "Ta trước khi đến liền nghe nói ngươi đem Đồng Thành hai đại gia tộc khác thu phục, làm sao? Ngươi lại còn sợ bọn họ."
"Ngươi biết cái gì!"
Vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Thiên Động trên mặt càng thêm luống cuống, thậm chí có chút kiêng kị.
"Đưa hôn?! ! !"
Khi nghe xong Lâm Thiên Động sau khi giải thích, Tạ Tử Dạ bốn người đồng thanh kinh hô.
Với thực lực của Lâm Thiên Động, thu phục Tiêu, Trần hai nhà kia thật sự là chuyện đơn giản, nhưng hết lần này tới lần khác sau khi thu phục, hai đại gia tộc này đều dồn hết tâm tư vào hắn.
Thử hỏi một người vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, thực lực lại cường đại như Lâm Thiên Động, ai mà không thích?
Thậm chí các nàng hai nữ một chồng cũng nguyện ý.
Đã như vậy, vì sao Lâm Thiên Động lại kinh hoảng như thế, lẽ nào các nàng tướng mạo xấu xí, khiến người ta không thể ra tay được?
Đương nhiên không phải.
Các nàng không những tướng mạo không xấu, ngược lại còn xinh đẹp như tiên, trong Đồng Thành cơ hồ không có nữ tử nào so với thiên kim của Tiêu, Trần hai nhà đẹp hơn.
Đồng thời vì lôi kéo Lâm Thiên Động, Tiêu, Trần hai nhà thậm chí tìm trong tộc thêm nhiều nữ tử chưa gả, toàn bộ đưa tới cho hắn.
Khương Linh Nhi mắt lộ vẻ hưng phấn: "Nói như vậy, chẳng phải là chúng ta lập tức liền có thể uống rượu mừng của ngũ sư huynh!"
Tạ Tử Dạ sau khi nghe xong rất ghen tị: "Tốt tiểu tử, ban đầu tưởng rằng ngươi chỉ là thiên tài lưu, về sau lại thành gia chủ lưu, không ngờ vẫn là hậu cung lưu, chồng thêm chồng a!"
Chính mình vẫn còn là một tên độc thân.
Vậy mà ngũ sư đệ của hắn đã mở hậu cung, thật sự khiến hắn ngưỡng mộ a.
"Cái gì với cái gì a."
Lâm Thiên Động có thể không cảm thấy đây là chuyện tốt, mà là một tai họa.
"Đã có nhiều mỹ nhân như vậy ôm ấp yêu thương, vậy ngươi còn như thế tâm không cam tình không nguyện, lẽ nào. . ."
Tạ Tử Dạ nghi ngờ, bỗng nhiên tiến đến bên tai Lâm Thiên Động cười tà mị một tiếng, "Ngươi là thái giám à?"
Lâm Thiên Động xù lông lên, gầm thét về phía Tạ Tử Dạ: "Ngươi mới là thái giám đây!"
"Đại sư huynh, để ta nói cho ngươi biết."
Trong ánh mắt khó hiểu của Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi, Lý Mộc Tuyết đi đến trước mặt Lâm Thiên Động, chắp tay lại đối hắn thâm tình nói ra: "Ngũ sư huynh, ta thích ngươi."
Lâm Thiên Động ngửa mặt lên cuồng phún máu mũi, suýt chút nữa thì bay lên.
Khương Linh Nhi lo lắng: "Không xong rồi, ngũ sư huynh sẽ không chết đó chứ!"
? ?
Tạ Tử Dạ ngơ ngác, đây là cái tình huống gì?
Diệp Bạch dang tay ra: "Ngũ sư huynh có chứng sợ mỹ nữ, nói chính xác hơn, là sợ mỹ nữ tỏ tình với mình, dù không có ý đó, nhưng cứ hễ nghe thấy chữ 'thích' này, hắn sẽ như vậy."
Đương nhiên, tiền đề đối phương là một mỹ nhân, nếu là một đại lão thô hoặc biến thái, Lâm Thiên Động có khi cho ngươi thành tro luôn rồi.
Thôi thôi, tránh xa hắn ra một chút.
Tạ Tử Dạ sau khi nghe xong thì muốn cười lệch cả miệng, không ngờ ngũ sư đệ của mình còn có loại bệnh này, hắn có thể tính là phát hiện ra một nhược điểm của tên nghịch tử này rồi.
Lâm Thiên Động sau khi tỉnh lại nói: "Ta một lòng hướng đạo, vô tâm đến chuyện khác, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần, nữ nhân chỉ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta."
Tốt tiểu tử, lại học thuộc câu nói này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Ngũ, ngươi hình như dùng trường thương mà, đâu phải kiếm.
"Tạ Tử Dạ, mau mở ra cho ta, ta cần phải tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này!"
Thấy Lâm Thiên Động hoảng hốt như vậy, Tạ Tử Dạ lại không nhanh không chậm ngồi xuống: "Có việc cầu người còn ngông cuồng như vậy, trước gọi một tiếng Đại sư huynh cho ta nghe coi."
"Không thể nào!"
Lâm Thiên Động cự tuyệt, muốn hắn gọi Đại sư huynh, đó quả thực là mơ tưởng.
Diệp Bạch đến gần tai Lâm Thiên Động nói thầm: "Ngũ sư huynh, ngươi vẫn nên nhận sai với Tạ Tử Dạ đi, ta và Lục sư tỷ đều phải khuất phục hắn."
Nội tâm giằng xé, Lâm Thiên Động nghiến răng suy nghĩ liên tục, cuối cùng hắn vẫn phải khuất phục: "Đại... Đại sư huynh."
Tạ Tử Dạ lên tiếng: "Thế mới đúng chứ, gọi ta một tiếng Đại sư huynh, ngươi mãi mãi là sư đệ tốt của ta, đợi trở về Thiên Huyền Sơn, Đại sư huynh tuyệt đối sẽ giới thiệu cho ngươi vài mỹ nhân."
Lâm Thiên Động tức giận đến mức muốn hộc máu.
Thật sự là đáng ghét mà, bản thân mình tốt xấu cũng là Luyện Hư tầng hai, vậy mà lại bị Tạ Tử Dạ một kẻ Luyện Khí kỳ nắm đầu.
Tuy rất không cam tâm, nhưng Khổn Tiên Thằng trên người hắn cũng đã bị Tạ Tử Dạ thu về.
"Tuyệt vời quá, Linh Nhi biết mà, quan hệ giữa Đại sư huynh và ngũ sư huynh sẽ không có vấn đề."
Khương Linh Nhi đau lòng cho ngũ sư huynh, bị Đại sư huynh giáo huấn thảm như vậy, không đợi Lâm Thiên Động cự tuyệt, đã muốn kéo hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, Lâm Thiên Động liền hét lên một tiếng thảm thiết, che lấy mông bắn lên, để lại một cái lỗ thủng lớn trên nóc nhà.
"Cảnh này quen thuộc quá."
Khương Linh Nhi nhìn lên chỗ nóc nhà trống hoác, sau đó từ trên cao vọng xuống một thanh âm vang vọng khắp Lâm gia:
"Sư đệ sư muội, đợi ta kết thúc thí luyện ở Vũ Quốc ta sẽ trở về Thiên Huyền Sơn, chuyện của Lâm gia, nhờ các ngươi chuyển lời giúp ta."
Lâm Thiên Động tiêu sái bỏ đi, không mang theo một áng mây.
"Tên nghịch tử này, vậy mà trượt nhanh như vậy!" Tạ Tử Dạ tức giận đến không nói nên lời.
Ngươi thì chạy sướng rồi, còn để chúng ta đến giúp ngươi giải quyết hậu quả.
Còn có cái lỗ thủng trên nóc nhà ngươi làm, chúng ta cũng không có vá đâu đấy.
Khương Linh Nhi phát hiện trong tay mình cầm một cái lệnh bài, trên đó viết hai chữ 'Vũ Quốc'.
Đây là cái gì?
Hình như là từ trên người ngũ sư huynh rơi xuống.
"Thí luyện ở Vũ Quốc..."
Tạ Tử Dạ nhớ lại lúc ở Thiên Vũ thành, thiếu thành chủ Thiên Vũ thành là Thẩm Trùng cũng đã nhắc tới.
Lúc trước hắn chạy trốn, chính là để đi tham gia thí luyện ở Vũ Quốc này.
Lý Mộc Tuyết cũng nhớ lại: "Vũ Quốc mở ra thí luyện, hình như quy tụ rất nhiều cường giả trong Vũ Quốc, ngũ sư huynh lại hứng thú với cái này sao?"
Cường giả?
Có thể mạnh đến đâu chứ? Có thể mạnh hơn Thiên Huyền Sơn của ta được không?
Thu hồi suy nghĩ, Tạ Tử Dạ mang theo Khương Linh Nhi đến đại sảnh Lâm gia.
"Thật sao! Đại sư huynh, thật sự là quá cảm tạ ngài!"
Lâm Chấn nghe Tạ Tử Dạ để ông ta đến chưởng quản Lâm gia thì vui mừng đến mức không khép miệng được, hơn nữa lại còn nghe nói là do Lâm Thiên Động chủ động từ bỏ, lại càng khiến ông ta vui vẻ hơn.
Sớm biết như vậy, ông ta còn tranh giành quyền lực với Lâm Thiên Động làm gì chứ.
Trực tiếp chờ khi hắn bế quan xong là được rồi.
"Ngươi là Luyện Hư nhất tầng, thực lực vẫn còn đó, ngũ sư đệ đã yên tâm giao Lâm gia cho ngươi, vậy ngươi cứ dẫn dắt Lâm gia cho tốt đi."
Lâm Chấn vỗ ngực hướng Tạ Tử Dạ: "Đại sư huynh yên tâm, Lâm gia ở trong tay ta, nhất định sẽ phát dương quang đại, sau này cũng sẽ bồi dưỡng được nhiều đệ tử ưu tú hơn."
"Ta thấy Lâm Phàm cũng không tệ, tuy không so được với Động nhi, nhưng cũng là Kim Đan nhất tầng, xứng đáng để Lâm gia chúng ta bồi dưỡng."
Lâm Phàm ngạc nhiên vội chắp tay hướng Lâm Chấn: "Đa tạ lão tổ! Đa tạ đại tiền bối cùng ba vị tiền bối khác!"
"Xin lão tổ yên tâm, ta tuyệt không phụ lòng ngài cùng sự tín nhiệm của Lâm gia!"
Những người còn lại của Lâm gia cũng bày tỏ đồng ý, Tạ Tử Dạ cũng không phản đối: "Đúng rồi, về thí luyện ở Vũ Quốc này, ngươi biết chút gì không?"
"Thí luyện ở Vũ Quốc?"
Lâm Chấn tỉnh lại chưa lâu, cũng không hiểu biết nhiều, vẫn là Đại trưởng lão của Lâm gia đứng ra giải thích:
"Thưa tiền bối, đó là do Vũ Hoàng bệ hạ tổ chức thí luyện để chọn ra những cường giả, nghe nói người được chọn sẽ có được phần thưởng kinh người!"
Phần thưởng kinh người?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận