Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 54: Đáng sợ tiểu sư muội (length: 8177)

"Lão phu còn không tin!"
Lão nhân tộc Hồ tiếp tục dùng thiên nhãn nhìn về phía Tạ Tử Dạ, nhưng mặc cho hắn dò xét thế nào, liên quan đến đối phương hết thảy, từ đầu đến cuối không có một điểm biến hóa.
Cuối cùng.
Lão nhân tộc Hồ thậm chí có chút thở hồng hộc co quắp trên mặt đất, rốt cục thỏa hiệp.
"Không được, ta không nhìn ra được, từ bỏ... Ta từ bỏ."
Tạ Tử Dạ khẽ lay động tay: "Ngươi cũng quá vô dụng đi."
Bất quá hắn đại khái cũng có thể đoán được, có lẽ là do quy tắc thiên địa của thế giới này ảnh hưởng, mới dẫn đến như vậy.
Phải biết, thế giới này vốn là một nhận thức.
Mà hắn chính là xuyên qua mà đến, ngay cả sư tôn của hắn đều không thể nhìn ra tượng trong đó, cái lão nhân tộc Hồ này không nhìn thấu chính mình, cũng rất bình thường.
Ngược lại có chút đáng tiếc.
Tạ Tử Dạ hít một hơi, một bên Diệp Bạch cùng Lạc Sở Huyên lại là kinh trụ.
Nhất là Lạc Sở Huyên, Tạ Tử Dạ này bất quá là một Luyện Khí kỳ, vậy mà đến tiên tổ của nàng lấy sức mạnh của Luân Hồi thụ cũng không nhìn thấu Tạ Tử Dạ.
Lẽ nào hắn có cái gì đặc thù hay sao?
"Đại sư huynh, ngươi rốt cuộc là người gì vậy, thần bí như vậy, có phải bởi vì bảo vật của sư tôn, cho nên che giấu sự dò xét không?"
Diệp Bạch nghi ngờ.
Tạ Tử Dạ thì cười nói: "Ta à, đây chính là thiên tuyển chi tử đây."
Khương Linh Nhi có vẻ hơi hiếu kì: "Đại sư huynh, cái gì là thiên tuyển chi tử vậy?"
"Tồn tại độc nhất vô nhị."
"Thật sao Đại sư huynh, Linh nhi biết rõ mà, Đại sư huynh nhất định là lợi hại nhất!"
Tạ Tử Dạ cười càng lớn tiếng hơn.
Lão nhân tộc Hồ lúc này lại lần nữa ngồi dậy, trên mặt tràn ngập phiền muộn, cảm thấy mười phần không hiểu.
Tạ Tử Dạ khoát tay áo: "Được rồi, ngươi cũng đừng nổi giận, chỗ chúng ta còn có một cái đây, Linh Nhi, ngươi đi thử xem."
"Dạ, Đại sư huynh!"
Khương Linh Nhi lên tiếng đi đến trước.
Khi thấy là Khương Linh Nhi, vị lão nhân tộc Hồ này lập tức lại có tinh thần.
"Tới tới tới, yêu nghiệt, mau ngồi đàng hoàng."
Lúc trước tên Luyện Khí kỳ kia đã cho hắn một đả kích trầm trọng, hiện tại cũng không thể như thế được, đây chính là chân chính tuyệt thế yêu nghiệt a.
Có thể nhìn thấy một tia tương lai của nàng, lão nhân tộc Hồ này thậm chí cảm thấy có chút may mắn.
Khương Linh Nhi một mặt chờ mong, trong lòng tràn đầy ước mơ: Không biết tương lai mình sẽ như thế nào, Linh Nhi thật rất muốn biết rõ!
Lão nhân tộc Hồ nhắm mắt lại, lại lần nữa mở thiên nhãn, chiếu về phía Khương Linh Nhi.
Tạ Tử Dạ ở một bên vừa chờ mong vừa khẩn trương.
Tiểu sư muội này của mình chính là thất thải tư chất a, tư chất như vậy, tương lai tuyệt đối sẽ đăng lâm một cảnh giới mà người bình thường khó đạt tới.
Ngay cả Tiểu Tứ và Tiểu Thất hai người đều là thiên mệnh chi tử, nàng làm sao cũng phải… Nhưng mà không đến ba hơi thời gian, lão nhân tộc Hồ bỗng nhiên mở mắt ra, biểu lộ hoảng sợ, quát to một tiếng, trực tiếp ngã xuống.
"Tiên tổ!"
Lạc Sở Huyên cả kinh vội vàng đi lên xem xét, "Tiên tổ, ngươi sao vậy?"
? ?
Tạ Tử Dạ và Diệp Bạch đều là một mặt mộng bức.
Lại xảy ra chuyện rồi?
Sao thế.
Khương Linh Nhi gãi đầu, cũng một bộ không hiểu rõ cho lắm.
"Nàng nàng nàng..."
Lão nhân tộc Hồ toàn thân run rẩy, dùng tay run rẩy chỉ vào Khương Linh Nhi, sắc mặt rung động vừa sợ hãi, không nói nổi một lời nào.
"Tiên tổ, tiểu sư muội nàng sao vậy? Ngươi thấy cái gì vậy?"
Đối mặt với Lạc Sở Huyên hỏi han, lão nhân tộc Hồ lấy lại tinh thần, liền vội vàng lắc đầu: "Không không không, ta không biết, đừng hỏi ta! Cái gì cũng đừng hỏi ta!"
Lão nhân tộc Hồ liếc nhìn Khương Linh Nhi, ánh mắt lại vội vàng né tránh.
Hành động khác thường như vậy.
Khiến Tạ Tử Dạ bốn người đều có chút không nghĩ ra.
Tạ Tử Dạ nhịn không được hỏi: "Lão đầu, ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì thì nói ra đi chứ, vừa rồi không vẫn rất hưng phấn à."
Lão nhân tộc Hồ không nói.
Yên tĩnh một lúc lâu, mới dần dần khôi phục trấn định.
Giờ phút này, hắn nhìn về phía Khương Linh Nhi ánh mắt, cũng không có vẻ sợ như lúc trước, nhưng vẫn cảm thấy rung động và không thể tưởng tượng, dần dần mở miệng:
"Ta vừa rồi... Thật cái gì cũng không nhìn thấy."
Lời này vừa nói ra, càng làm Tạ Tử Dạ chuẩn bị động tay.
Không nhìn thấy cũng có thể sợ đến như vậy.
Không biết còn tưởng ngươi gặp quỷ.
Lão nhân tộc Hồ cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn xác thực cái gì cũng không nhìn thấy, bất quá khi hắn dùng thiên nhãn nhìn về phía Khương Linh Nhi, hắn lập tức nhận lấy một cỗ lực lượng thần bí bao phủ.
Lực lượng này không giống đến từ vận mệnh hoặc nhân quả.
Càng giống như một loại lực lượng chân chính, thuần túy, uyển nhược biển lớn mênh mông, vô cùng vô tận, ngăn cản sự thăm dò của hắn.
Phảng phất tự thân bị cuốn vào vũ trụ vô tận, khiến cho bị vực sâu tinh không nhìn chăm chú, dù có mượn nhờ Luân Hồi thụ, cũng vượt xa mức cực hạn có thể chịu đựng của hắn.
Vậy thì đoán được cái gì tương lai?
Dọa hắn lập tức lui ra, không dám nhìn lại.
Lão nhân tộc Hồ nhìn Khương Linh Nhi, không khỏi rùng mình: "Kinh khủng, kinh khủng, vị tuyệt thế yêu nghiệt này, tương lai tuyệt đối là một đại khủng bố."
Diệp Bạch và Lạc Sở Huyên nghe xong đều giật mình.
Tiểu sư muội nàng thế mà lại lợi hại như vậy sao?
Thật sự không thể tưởng tượng, nàng rõ ràng trông vẫn chỉ là một vị thành niên.
Tạ Tử Dạ lại không quá kinh hãi, chỉ có hắn biết rõ, Linh nhi nàng là thất thải tư chất, tương lai chắc chắn tương đương kinh khủng.
"Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu."
Lão nhân tộc Hồ thở dài một tiếng, vừa nhìn về phía Lạc Sở Huyên: "Huyên Nhi, sư muội của con thật không tầm thường, ta không cách nào tưởng tượng nàng mạnh bao nhiêu, có lẽ tương lai nàng sẽ phải gánh chịu rất nhiều, con cũng có thể vì thế mà…"
"Tiên tổ yên tâm."
Lạc Sở Huyên cắt ngang hắn: "Dù Linh Nhi có gì đặc thù, con chỉ biết nàng là tiểu sư muội của con, đã là đệ tử Thiên Huyền Sơn, thì chúng con không sợ bất cứ chuyện gì."
Diệp Bạch gật đầu phụ họa: "Tứ sư tỷ nói đúng."
Khương Linh Nhi thì càng nghe càng hồ đồ.
Cứ cho là nàng có chút nghe không hiểu lão nhân tộc Hồ này đang nói cái gì, nhưng dường như nàng hiểu một chút, sau này mình hình như rất lợi hại.
Lão nhân tộc Hồ nhìn Tạ Tử Dạ một chút, lại nhìn Khương Linh Nhi.
Hai người này.
Một người là trên thân bao phủ một tầng sương mù, mình không cách nào nhìn thấu tên phế vật trời sinh.
Một người là mang trong mình một lực lượng thần bí, suýt nữa khiến mình nghẹn cả hơi tuyệt thế yêu nghiệt.
Hơn nữa cả hai người này cũng đều là Luyện Khí kỳ.
Từ khi nào Luyện Khí kỳ đã ghê gớm vậy rồi?
Là ta ngủ quá lâu, cách biệt, đã không theo kịp nhịp bước của thế giới sao.
Lạc Sở Huyên lúc này lên tiếng: "Tiên tổ, nếu như ngài đã sớm thức tỉnh, vậy không bằng hôm nay cho con tiến vào thí luyện trước thời hạn được không?"
Tạ Tử Dạ ba người muốn làm cũng đã xong.
Tiếp đó, nàng cũng nên chuẩn bị chuyện chính của mình.
"Con đã chuẩn bị xong rồi?"
Lão nhân tộc Hồ hỏi.
Lạc Sở Huyên khẽ gật đầu.
Lão nhân tộc Hồ thấy thế, cũng không hỏi thêm nữa, vung tay lên, trên mặt Luân Hồi thụ, mở ra một thông đạo thông tới thí luyện.
"Tứ sư tỷ muốn vào rồi sao?"
Khương Linh Nhi và Diệp Bạch đều đang cổ vũ Lạc Sở Huyên.
Khi Lạc Sở Huyên chuẩn bị bước vào cửa thông đạo, Tạ Tử Dạ đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Tứ, chúc ngươi thành công, chúng ta sẽ ở Thanh Khâu chờ ngươi ra."
Lạc Sở Huyên khẽ run lên, từ tốn nói: "Yên tâm, con hiểu rồi... Đại sư huynh."
Tạ Tử Dạ sững người, trên mặt dần dần nở nụ cười.
Một tiếng "Đại sư huynh" của Lạc Sở Huyên trong nháy mắt khiến tâm trạng hắn vui vẻ.
Thầm nghĩ vẫn là Tiểu Tứ hiểu chuyện, so với Tiểu Ngũ kia phản đồ dịu dàng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ai ngờ Lạc Sở Huyên lại bổ sung một câu:
"Chờ con ra, chuyện thứ nhất, chính là đem cái mông của đại sư huynh ngươi đánh nát."
"Ngươi vẫn còn thù dai vậy sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận