Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 204: Đại sư huynh lại vào Lý gia (length: 8427)

Mặc dù sau đó, Hỏa Thần giáo Giáo chủ cho Văn Nhân Phượng biết một số việc liên quan tới Tạ Tử Dạ.
Bỏ qua chuyện khác không nói.
Nam Cung Đế Tộc bị tiêu diệt chính là do Thiên Huyền sơn làm.
Chỉ dựa vào điểm này, Văn Nhân Phượng liền sợ hãi đến suýt chút nữa đứng không vững.
Địa vị của kẻ Luyện Khí kỳ đó lại lớn như vậy, ngay cả Nam Cung Đế Tộc cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hiện tại Văn Nhân Phượng nghĩ lại... Lúc đó hắn chỉ bị Tạ Tử Dạ cho hung hăng sửa một trận, thật đúng là nhặt về một cái mạng.
Mà trước đây.
Khi nghe được danh xưng ‘Thánh Sư’ của Tạ Tử Dạ, hắn còn có chút không thèm để ý.
Bây giờ nhìn lại.
Cái danh xưng 'Thánh Sư' của Tạ Tử Dạ thật sự không có khoa trương, chí ít về thực lực là như thế.
Bất quá dù thế nào cũng không có quan hệ gì với Văn Nhân Phượng.
Dù sao đời này của hắn, hẳn là cũng sẽ không gặp lại Tạ Tử Dạ.
Không chỉ Văn Nhân Phượng nghĩ vậy, Công Tôn Dương mấy người cũng có tâm lý giống như hắn.
Việc bọn họ phải chịu đựng Tạ Tử Dạ mặc dù có thể coi là một tai họa, nhưng cũng may hắn không phải là người Thương Nam giới.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Bọn họ về sau, hẳn là sẽ không còn gặp lại Tạ Tử Dạ.
Nghĩ đến đây, bọn họ liền cảm thấy vui vẻ.
Ừm… Công Tôn Dương mấy người cứ vậy ngồi tại đạo đài ngoài trời mà Lý gia đã sắp xếp, nhấp một ngụm linh trà, nhàn nhã chờ đợi nhân vật quan trọng của Lý gia xuất hiện.
Không thấy mặt Tạ Tử Dạ.
Tâm tình của bọn họ đều vui vẻ hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, một cô bé đeo mặt nạ, tay chân lóng ngóng, lặng lẽ đi qua phía sau Công Tôn Dương, cẩn thận nghiêm túc nhìn trái ngó phải.
Phía sau nàng còn có một người con trai đi theo, hai người đi đến một chỗ hẻo lánh không ai chú ý.
"Đại sư huynh, ở đây nhiều người quá, chúng ta có thể bị phát hiện không?"
Khương Linh Nhi nhỏ giọng nói.
"Yên tâm, ở đây nhiều người như vậy, không ai sẽ chú ý đến chúng ta đâu."
Tạ Tử Dạ cũng đeo một cái mặt nạ.
Hai người họ đều mặc đồ đệ tử của Lý gia.
Không lâu trước đó, Tạ Tử Dạ mang theo Khương Linh Nhi rốt cục bay đến Lý gia, đúng như Tạ Tử Dạ nghĩ, phương hướng cảm ứng của vực giới, chính là hướng của Lý gia.
Sau khi vào Lý gia.
Tạ Tử Dạ trực tiếp tìm cơ hội, bắt cóc đánh ngất xỉu hai tên đệ tử tạp dịch lẻ loi của Lý gia.
Sau đó cùng Linh Nhi đổi quần áo của bọn họ, nhân lúc đông người lộn xộn, quang minh chính đại trà trộn… không, đi vào.
Trong mắt đám người thế lực kia, hiện tại Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi, chỉ là hai tiểu tu sĩ bình thường, thậm chí còn bình thường hơn người bình thường.
Hoàn toàn không ai để ý.
Trừ khi có một số người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cố ý dùng thần thức để dò xét bọn họ.
Nếu không, Tạ Tử Dạ thật sự không sợ thân phận của mình bị bại lộ, đương nhiên, coi như bị bại lộ cũng không sợ, trực tiếp xông lên đánh nhau là xong.
Đột nhiên.
Khương Linh Nhi bất cẩn dẫm phải ống quần, không đứng vững, suýt chút nữa té ngã, lảo đảo mấy bước, cũng may giữ được thân.
"Suỵt, Linh Nhi, cẩn thận."
"Đại sư huynh, bộ đồ này đối với Linh Nhi lớn quá."
Khương Linh Nhi chìa cho Tạ Tử Dạ xem, tay chân đều bị quần áo che kín, không lộ ra ngoài, chỉ để nửa cái đầu nhỏ và một đôi mắt.
"Ây... Cái này không còn cách nào, tìm chỗ Đại sư huynh giúp ngươi sửa lại một chút vậy."
"Này, hai người các ngươi đang làm gì đó ở đó!"
Tạ Tử Dạ vừa nói xong với giọng điệu cứng ngắc, phía sau đột nhiên vang lên tiếng một đệ tử Lý gia.
“…” Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi lúc này giật mình, nhất thời đứng tại chỗ không dám nói gì.
"Không nhìn thấy Công Tôn công tử và tiểu thư Bộ gia đang ngồi đó sao? Hai người các ngươi thân là đệ tử tạp dịch mà còn dám ở đây lười biếng!"
"Nhanh chân đi rót trà cho bọn họ đi!"
"Chúng ta… đi ngay."
Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi quay người lại, nheo một đôi mắt vừa căng thẳng lại vừa lúng túng.
Tạ Tử Dạ liếc qua Thác Bạt Liệt và đám người đang ngồi ở đằng xa kia.
Mấy tên gia hỏa này cũng tới.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng có thể nhìn thấy bọn chúng.
"Hai người các ngươi làm sao lén la lút lút, tu vi thấp như vậy? Còn mang theo mặt nạ? Các ngươi là người của ai, xưng tên ra."
Đệ tử Lý gia này phát hiện có điều không đúng.
"Chúng ta…"
Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi có chút hoảng, nhất thời có chút lắp bắp.
Xem ra là sắp bị phát hiện rồi, đã như vậy… Tạ Tử Dạ mặt mày trầm xuống.
Trong lòng bàn tay trái lặng lẽ lộ ra Khổn Tiên Thằng, chuẩn bị nhanh chóng trói tên gia hỏa này rồi đánh ngất xỉu.
Đúng lúc này, một tràng âm thanh vang dội vang lên khắp Lý gia:
"Bái kiến Đại trưởng lão!"
"Bái kiến Nhị trưởng lão!"
"Bái kiến gia chủ!"
Lý Canh Sinh, Lý Tuân và Lý Dập bước lên đài chính của sân, những đệ tử Lý gia ở đây và đám Tề Triều đều chắp tay bái chào.
"Đến rồi sao."
Lãnh tụ các thế lực và Công Tôn Dương đều đứng dậy, nhìn về phía họ.
"Đại trưởng lão bọn họ đến rồi!"
Đệ tử Lý gia đang nhìn chằm chằm Tạ Tử Dạ và Khương Linh Nhi thấy Lý Canh Sinh xuất hiện thì biểu lộ vô cùng hưng phấn.
Đột nhiên.
Khổn Tiên Thằng bay đến chỗ hắn, trói chặt hắn lại, nhanh chóng kéo đến bên cạnh Tạ Tử Dạ.
?
Đệ tử Lý gia này còn chưa kịp phản ứng.
"Phanh" một tiếng, Tạ Tử Dạ trực tiếp một cái bạo lật nện lên đầu của hắn, nện choáng váng đầu óc, đã hôn mê.
Sau đó cùng Khương Linh Nhi ném hắn vào một góc khuất tối tăm.
Giải quyết xong công việc.
Giấu xác không để lại dấu vết.
Hai người phủi tay dọn dẹp.
"Với tu vi hiện tại của ta, đối phó loại nhân vật nhỏ này, vẫn là không cần tốn sức."
"Hì hì, Đại sư huynh lợi hại nhất."
Tạ Tử Dạ quay đầu nhìn về phía Lý Canh Sinh.
Lý Canh Sinh và Lý Tuân hắn biết rõ, người trung niên còn lại kia hắn chưa từng gặp, tương đối xa lạ.
Trong mắt Tạ Tử Dạ hiện lên thông tin của đối phương:
[Tên: Lý Dập Chủng tộc: Nhân tộc Cảnh giới: Nhân Tiên cảnh tầng chín Tư chất: Tử Thân phận: Lý gia gia chủ Thương Nam giới] Hắn là gia chủ Lý gia, vừa mới trở về Lý gia à.
Tạ Tử Dạ lúc ở Lý gia cũng chưa từng gặp Lý Dập, nhìn bộ dáng gian ác kia của đối phương, xem ra cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Lý Dập đứng lên, hướng mọi người cười cười, chắp tay nói: "Chư vị đạo hữu, và các vị tiền bối, hoan nghênh các vị đến Lý gia ta làm khách."
"Khách sáo không cần phải nói."
Giáo chủ Hỏa Thần giáo ngắt lời hắn: "Tiểu tử Lý Dập, nghe nói con trai ngươi được một vị Đại Đế thu làm đồ đệ, chuyện này là thật hay giả? Chẳng lẽ đang lừa chúng ta."
Những người còn lại cũng phụ họa.
Đây là một chuyện mà bọn họ muốn xác nhận nhất, cũng là mục đích chủ yếu mà bọn họ đến Lý gia.
Lý Dập cười cười, nói: "Tiền bối đừng nóng vội, chuyện này tự nhiên là thật."
Sau đó lại hướng mọi người nói: "Tin tưởng các vị cũng đã nhìn thấy tin tức mà Lý gia ta gửi cho mọi người."
"Minh nhi nó thiên tư trác tuyệt, lần này ra ngoài bên ngoài, dưới cơ duyên xảo hợp, nó may mắn được một vị Đại Đế nhìn trúng, thu làm đồ đệ."
"Từ nay, Minh nhi, liền gia nhập chân chính đế môn."
Lý Dập càng nói càng kích động.
"Chư vị nghĩ mà xem, đó là một vị Đại Đế đó."
"Theo ý của ta, chuyện này không chỉ là chuyện vui của Lý gia, mà còn là chuyện vui của tất cả mọi người ở đây."
"Thực lực của mọi người, cũng không kém Lý gia ta bao nhiêu, nhưng Minh nhi nhà ta, lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được Đại Đế nhìn trúng."
"Mà nó ngay lập tức sẽ phải tiến đến đế quan."
"Cho nên chính vì thế, Lý gia chúng ta, mời các vị đạo hữu cùng nhau chứng kiến!"
Lý Dập nói lời này lúc thì tràn đầy vẻ kiêu ngạo, người sáng suốt đều biết hắn đang khoe khoang.
Còn bóng gió mỉa mai mọi người ở đây một trận.
Nhất là Công Tôn Dương.
Trong lòng vô cùng không phục.
"Dập, ra đi, cho các vị đạo hữu ở đây xem một chút, mở mang thêm kiến thức."
Lý Dập nói xong.
Ánh mắt của mọi người nhất định.
Chỉ thấy Lý Trường Minh mặc một chiếc gấm bào màu vàng kim, sau lưng khoác một chiếc áo choàng màu bạc vàng từ trên trời giáng xuống, thay đổi hình ảnh áo trắng ngày xưa.
"Đây là?"
Công Tôn Dương và những người khác nhìn thấy y phục của Lý Trường Minh thì vô cùng kinh ngạc, lộ vẻ chấn kinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận