Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 339: Diệp Bạch tin tức (length: 8100)

Một bên khác, Tạ Tử Dạ cùng Khương Linh Nhi, cả người bị Lạc Sở Huyên một cái đuôi quấn lấy.
"Tiểu Tứ, đuôi của ngươi vẫn là mềm như vậy."
Lạc Sở Huyên liếc Tạ Tử Dạ một cái.
Quay lại nhìn hắn, nói: "Đại sư huynh, tiểu sư muội nàng thế nào?"
Tạ Tử Dạ nhìn thoáng qua sau lưng Khương Linh Nhi, nàng vẫn an tĩnh ghé trên lưng hắn, ngủ rất say: "Vẫn còn ngủ, trước mắt Linh Nhi ngược lại là không có vấn đề gì."
"Bất quá, mấy gia hỏa này..."
Tạ Tử Dạ nhìn về phía đám Quân Thế Ly thu nhỏ, Lý Mộc Tuyết, bọn họ bị đuôi của Lạc Sở Huyên quấn lấy, vô cùng nghịch ngợm mà lung tung nô đùa.
"Thân thể thu nhỏ thì cũng thôi đi, sao cảm giác trí thông minh của bọn hắn cũng giảm đi vậy."
Tạ Tử Dạ có chút lo lắng.
Tình huống khác với Lạc Sở Huyên.
Mặc dù thân thể Lạc Sở Huyên trước đó cũng bị thu nhỏ, nhưng ít ra ý thức của nàng, nhận thức mọi thứ đều vẫn còn, ngoại trừ có hơi bộc lộ tính cách không phù hợp với bản thân.
Còn lại đều không có gì thay đổi.
Nhưng Quân Thế Ly năm người trước mắt.
Bọn họ không chỉ thân thể nhỏ đi, mà cả hành vi, trí lực cũng như đồng thời giảm xuống, thật sự trở về với thời thơ ấu ngây ngô của mình.
Lạc Sở Huyên thu hồi ánh mắt, phân tích nói: "Nghe Đại sư huynh nói về tác dụng phụ của quả kia, ta lại thấy, tình hình hiện tại của bọn họ như vậy còn là tốt rồi."
"Ít nhất vẫn còn mạng."
"Hơn nữa ta vừa kiểm tra qua, thân thể bọn họ thu nhỏ chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa hẳn là có thể tự động hồi phục."
Tạ Tử Dạ khẽ gật đầu.
Cũng may mắn là như thế.
Nếu như bọn họ duy trì trạng thái này trong thời gian dài, Tạ Tử Dạ thật sự không biết phải làm sao cho phải.
Đương nhiên, không phải Tạ Tử Dạ không muốn tìm cách giải quyết cho sư đệ sư muội của mình, mà là trong khoảng thời gian này, hắn nhất định phải chăm sóc bọn họ.
Rõ ràng là Đại sư huynh, Tạ Tử Dạ cũng không muốn biến thành vú em ngay được.
"Tiểu Tứ, quả kia khi dùng phải cẩn thận một chút, không thể ăn hết cùng một lúc."
"Ta hiểu mà."
Tạ Tử Dạ lại gật đầu: "Việc cấp bách, chúng ta vẫn nên về Thiên Huyền Sơn trước đã."
Bọn họ rời Thiên Huyền Sơn cũng một thời gian, cũng không biết tình hình trên núi thế nào?
Bất quá, lúc gần đi, Tạ Tử Dạ dặn dò Phiền Thanh Thanh, để nàng trông chừng Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong, người khác mà để hai người họ biến trên núi thành vườn động vật thì chắc là không thành vấn đề đâu nhỉ.
Tạ Tử Dạ nghĩ vậy.
Nhưng càng lo lắng chuyện gì, tình thế lại càng phải phát triển theo hướng đó.
Đợi khi hai người về đến Thiên Huyền Sơn.
Đi tới bên ngoài đại điện chủ phong, Tạ Tử Dạ và Lạc Sở Huyên vừa liếc mắt đã thấy một chiếc siêu bàn lớn được bày ở bên ngoài, trên bàn bày đầy đồ ăn.
Đám yêu thú của Bách Thú cốc vây quanh trước bàn, bao gồm cả Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong, bọn chúng đang vui vẻ chạm cốc.
Trong đó, Sư Đại Lực nói:
"Các tiểu nhân, bàn đồ ăn này là do đồ đệ của Cửu tiểu thư, Phiền tiểu muội tự tay làm, các ngươi nhất định phải đánh giá cho tốt nhé!"
"A...!"
Đám yêu thú các nơi bưng chén rượu lên, vui vẻ cụng nhau một tiếng.
Tạ Tử Dạ nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, rồi sau đó hắng giọng một cái: "Khụ khụ!"
Lập tức.
Mọi âm thanh đều im bặt.
Đám đại yêu thú thấy Tạ Tử Dạ và Lạc Sở Huyên trở về, "vèo" một tiếng, để ly xuống, rồi như chạy trốn xuống núi, trở về Bách Thú cốc.
Chỉ còn Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong, bưng chén rượu lên giữa không trung.
"Đại đương gia, Tứ đương gia, các ngươi về rồi!"
Sư Đại Lực vội vàng phản ứng kịp.
Hạ bàn, cùng Hổ Uy Phong đứng thẳng lên.
Tạ Tử Dạ oán trách nhìn bọn họ một chút, nhưng hiện tại hắn không muốn hỏi hai người họ chuyện gì, mà là nói: "Phiền Thanh Thanh đâu?"
"Nàng..."
Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong có chút do dự.
Lúc này, thấy Phiền Thanh Thanh bưng đầy một tay đồ ăn, từ thiện phòng đi tới: "Mọi người, chờ lâu rồi, mau đến nếm thử món ta mới làm xong nè..."
"Đại sư bá, tứ sư cô, các ngươi về rồi!"
Phiền Thanh Thanh thấy Tạ Tử Dạ và Lạc Sở Huyên, mặt lộ vẻ vui mừng.
Tạ Tử Dạ nhíu mày nói: "Đây là có chuyện gì?"
"Không phải ta bảo ngươi trông chừng hai người họ sao, ngươi làm cái gì thế?"
Bày một cái bàn lớn như vậy, mở tiệc à, nhìn Phiền Thanh Thanh không những không trông chừng hai người họ, ngược lại còn tham gia vào nữa?
"Cái kia...ta..."
Thấy Tạ Tử Dạ có vẻ tức giận, Phiền Thanh Thanh để đồ ăn trong tay xuống bàn.
Sau đó đứng tại chỗ, cúi đầu, có chút không dám nhìn Tạ Tử Dạ và Lạc Sở Huyên.
"Hai người các ngươi xúi giục nàng rồi?"
Tạ Tử Dạ nhìn về phía Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong.
"Hai người" nghe xong thì giật nảy mình.
Trong đó, Sư Đại Lực giải thích: "Đại đương gia, đừng hiểu lầm, chuyện này không trách Phiền tiểu muội, chủ yếu là nàng trong khoảng thời gian này làm rất nhiều đồ ăn, ăn không hết."
"Cho nên chúng ta mới tốt bụng giúp nàng một tay, đúng không, chúng ta là đang chấm điểm cho các món ăn của nàng mà."
"Chấm điểm?"
Tạ Tử Dạ nhướng mày.
Phiền Thanh Thanh gật đầu, nói với Tạ Tử Dạ: "Đúng vậy Đại sư bá, đệ tử từ U Nguyệt tiền bối học được rất nhiều công thức món ăn, cho nên muốn tìm hai vị đạo sư đánh giá một chút."
"Sau đó lại càng làm càng nhiều, làm càng ham, cho nên..."
"Là vậy à."
"Hương vị cũng không tệ."
Lạc Sở Huyên một bên đã ngồi xuống, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng.
"Ồ?"
Tạ Tử Dạ thấy thế, cũng không kìm được bước tới trước những món ăn này, nếm thử một miếng, nhai nhai nuốt một chút, liền khen:
"Thật sự không tệ, không hổ là đầu bếp, ta cũng đang đói."
Phiền Thanh Thanh nghe Tạ Tử Dạ và Lạc Sở Huyên đánh giá, cảm thấy rất vui: "Đa tạ Đại sư bá, tứ sư cô...!Ách, Đại sư bá, sư tôn Linh Nhi sao rồi?"
Thấy Khương Linh Nhi ghé trên lưng Tạ Tử Dạ, ngủ rất say.
"Không sao, Linh Nhi nàng chỉ là mệt thôi." Tạ Tử Dạ nói.
"Ồ."
Phiền Thanh Thanh gật nhẹ đầu.
Lúc này, Sư Đại Lực và Hổ Uy Phong chú ý đến đuôi của Lạc Sở Huyên đang quấn lấy đám Quân Thế Ly, tiện thể kỳ quặc tới gần xem một chút.
Trong đó, Hổ Uy Phong nhìn chằm chằm Lý Mộc Tuyết tay không chết, nhíu mày: "Kỳ lạ, mấy đứa nhỏ này trông quen quen à, hình như là..."
Bỗng nhiên, đuôi của Lạc Sở Huyên thả lỏng.
"Lớn rồi, búa lớn ơi!"
Lý Mộc Tuyết vui vẻ nhảy lên mặt Hổ Uy Phong, tiện tay giật luôn một cọng râu của hắn.
Đau đến Hổ Uy Phong hét lớn "A" một tiếng, nhảy lên cao cả trăm mét.
Còn Sư Đại Lực thì bị đám Quân Thế Ly, Lâm Thiên Động, Lãnh Thiên Hành và Dạ Vô Thương bốn người đè xuống đất, không ngừng bò lên người.
Hoảng hốt Sư Đại Lực vội nhìn về phía Tạ Tử Dạ, cầu cứu: "Đại đương gia, cái này cái này cái này..."
Tạ Tử Dạ vừa ăn vừa nói: "Mấy người đó là các đương gia khác của các ngươi, thân thể bọn họ vì một nguyên nhân nào đó mà bị nhỏ đi."
"Vừa hay, trong khoảng thời gian này, để hai ngươi tạm thời chăm sóc bọn họ đi."
"Thân thể bị thu nhỏ?"
Sư Đại Lực còn chưa kịp phản ứng, liền bị Dạ Vô Thương mặt cười gian nhảy lên, hung hăng rơi xuống bụng, đau đến Sư Đại Lực cong cả người, lật cả tròng mắt.
Tạ Tử Dạ thấy vậy, trong lòng may mắn là có hai người này, nếu không mình coi như chịu tội rồi.
"Kia, Đại sư bá...Sư bá và sư cô, bọn họ không sao chứ?"
Phiền Thanh Thanh có chút lo lắng.
"Tạm thời không sao."
Tạ Tử Dạ vừa ăn, chợt nhìn về phía Phiền Thanh Thanh, hỏi: "Đúng rồi, trong khoảng thời gian chúng ta rời đi, có tin tức gì về Diệp Bạch không?"
Phiền Thanh Thanh giật mình, nói: "Đại sư bá nói là Thất sư bá ạ?"
"Ừm, hắn có về một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận