Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích

Sư Đệ Sư Muội Ngỗ Nghịch, Đại Sư Huynh Ta Muốn Phản Kích - Chương 338: Chuyện khắc phục hậu quả (length: 7471)

"Tiền bối."
Tạ Tử Dạ lần đầu tiên nghe được có người dùng cách xưng hô này với hắn.
Cảm giác có chút lạ.
Lạc Sở Huyên thì lạnh nhạt nhìn Tề Vân Phi, nói: "Trước đó ngươi không phải rất phách lối sao, giờ biết đến xin lỗi?"
"Ta..."
Tề Vân Phi cúi đầu xuống thấp hơn.
Hắn không dám nhìn Tạ Tử Dạ, huống chi vị Nữ Đế kia cũng ở đây, dù nàng giờ phút này trở lại hình dáng cũ, hắn cũng không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.
Tạ Tử Dạ nhìn bộ dáng hèn mọn này của Tề Vân Phi, cũng không hứng thú trừng trị hắn.
"Thôi đi, đã ngươi đều quỳ xuống xin lỗi, thành ý coi như... Tiểu Tứ, mau mang sư huynh, sư đệ, sư muội của ngươi đi, đừng để bọn họ làm phiền ta!"
Mấy người vẫn đang bò loạn trên người Tạ Tử Dạ, trêu chọc khiến cơ thể Tạ Tử Dạ thẳng đứng lên.
Lạc Sở Huyên duỗi ra năm cái đuôi, cuốn Quân Thế Ly, Lý Mộc Tuyết năm người từ trên người Tạ Tử Dạ lại.
Nhưng mấy người thoát khỏi Tạ Tử Dạ rồi lại đưa tay về phía Tạ Tử Dạ, có vẻ hơi không nỡ, rồi "Oa oa" khóc lên.
Lạc Sở Huyên cười cười, nhìn Tạ Tử Dạ nói: "Đại sư huynh, bọn chúng có vẻ rất quấn quýt ngươi đấy."
Tạ Tử Dạ thở dài một tiếng.
"Thật phiền phức."
Thu lại ánh mắt, Tạ Tử Dạ nhìn về phía Tề Vân Phi, nói: "Lời xin lỗi này của ngươi cũng tạm được, lúc đầu ta định trói ngươi về, mang đến trong tháp luyện một chút."
"Đã như vậy, vậy coi như xong lần này đi."
Tề Vân Phi nghe xong như gặp được đại xá, liền vội vã dập đầu xuống đất.
"Đa... Đa tạ!"
"Không có lần thứ hai." Lạc Sở Huyên liếc nhìn hắn, nói thêm.
"Không, không dám!"
Các Đế Tử Đế Nữ thấy Tề Vân Phi lại quỳ xuống đất dập đầu, hắn cùng Phong Đạo Không xưa nay vốn quen cao ngạo, không ngờ lại có thể làm đến bước này.
Tuy vậy cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.
"Cái kia, tiểu huynh đệ... Không, tiền bối, trước đó ta có hơi lỡ lời, mong rằng ngươi có thể thứ lỗi."
"Ta cũng vậy, tiền bối thật xin lỗi."
"... "
Trong số đó, trước kia những Đế Tử Đế Nữ nói với Tạ Tử Dạ những lời xem nhẹ, giờ phút này cũng nhỏ giọng xin lỗi Tạ Tử Dạ.
Tiểu nữ hài sau lưng hắn.
Đây chính là người liên tiếp chém hai vị Đại Đế đấy.
So với mạng mình, cái gì tôn nghiêm, thân phận các kiểu, căn bản chẳng đáng gì.
Lạc Sở Huyên hơi liếc bọn họ, hừ lạnh một tiếng nói: "Đúng là đám cỏ đầu tường."
"... "
Hoàng Phủ Hạo Thiên thở dài một tiếng, nhìn về phía Tề Nghị bên cạnh, phát hiện hắn không thấy.
Lại thấy Tề Nghị chạy nhanh đến chỗ Tạ Tử Dạ, quỳ cả hai gối xuống đất, trượt đến trước mặt Tạ Tử Dạ, không ngừng dập đầu nói:
"Đại ca, tiền bối! Xin lỗi, trước đó tại Phong Thần Thành ta không nên chất vấn ngươi, là ta có mắt không tròng, ngươi quá thần kỳ!"
Tạ Tử Dạ thấy Tề Nghị vừa đến đã đập đầu như vậy, nhất thời có chút ngơ ngác.
"Ngươi làm gì vậy?"
Ngay cả Tề Vân Phi đứng một bên cũng có chút ngỡ ngàng.
Nào ngờ Tề Nghị nhìn Tề Vân Phi, cười lạnh nói: "Thế nào, chỉ có ngươi được xin lỗi tiền bối, ta không được sao?"
"Chỉ có ngươi được dập đầu, ta không được sao?"
"Nói thật cho ngươi biết, ta trước đó cũng nghi ngờ tiền bối, nếu so về xin lỗi và dập đầu, ngươi nghĩ ngươi so được với ta à?"
Nghe nói vậy, Tề Vân Phi trong nháy mắt đờ người.
Hắn không ngờ rằng, cùng là xin lỗi, đến thời điểm này rồi mà sư đệ của hắn vẫn còn muốn so sánh với hắn, quả thật... không còn gì cứu nổi!
"Thôi được rồi, hai người các ngươi đều đi đi, ta sẽ không so đo với mấy người."
Tạ Tử Dạ không nhịn được xua tay với Tề Nghị.
Tề Nghị nghe xong, mặt lộ vẻ vui mừng.
"Đa tạ đại ca tiền bối!"
"Đại ca tiền bối..." Tạ Tử Dạ vẫn thấy có chút kỳ quái.
Tề Nghị lại lần nữa dập đầu với Tạ Tử Dạ, sau đó nhìn về phía Tề Vân Phi, vẻ mặt kiêu ngạo.
Tề Vân Phi: "..."
Hai người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Tạ Tử Dạ không khỏi lẩm bẩm: "Hai tên này dù phách lối đấy, nhưng vẫn biết thức thời."
"Đại sư huynh, ở đây còn một người nữa."
Lạc Sở Huyên nhìn về phía Phong Đạo Không.
Tạ Tử Dạ cũng nhìn theo hướng đó.
Dường như cái chết của Phong Trục Đại Đế, đã gây ra đả kích quá lớn với Phong Đạo Không.
Lúc này Phong Đạo Không, hắn vẫn quỳ sát tại chỗ cũ, cúi đầu, hai mắt vô thần, cả người như một cái xác chết, không nhúc nhích.
Trong miệng còn run rẩy lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.
"Đạo tâm của hắn đã vỡ."
"Con đường tu luyện sau này xem như bỏ đi."
Lạc Sở Huyên nhìn ra trạng thái tinh thần của Phong Đạo Không, sau đó nhìn về phía Tạ Tử Dạ, hỏi: "Đại sư huynh, ngươi định xử trí hắn thế nào?"
Tạ Tử Dạ trầm mặc một lúc, lắc đầu.
"Thôi bỏ đi, sư phụ hắn đã chết, không cần ta phải làm gì, tinh thần hắn đã gặp đủ đả kích và tra tấn rồi."
"Về sau, hắn cũng chẳng lật nổi sóng gió gì nữa."
Lạc Sở Huyên khẽ gật đầu.
Phong Đạo Không đã thành ra thế này, Tạ Tử Dạ cũng không muốn gây khó dễ thêm cho hắn.
Tạ Tử Dạ xoay người, chợt nghĩ ra điều gì đó, nói:
"Còn một tên!"
Khô Vũ!
Đối với tên miệng thối này, Tạ Tử Dạ không dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Lại lần nữa xoay người, Tạ Tử Dạ nhìn về phía Khô Vũ, phát hiện hắn giờ phút này trợn ngược mắt, lè lưỡi ra, vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Tạ Tử Dạ híp mắt, cứ như vậy đánh giá hắn.
Khô Vũ: "..."
Tạ Tử Dạ khóe miệng hơi nhếch, lại lần nữa xoay người, nói với các Đế Tử Đế Nữ khác: "Không phải các ngươi muốn ta tha thứ sao, giờ cho các ngươi một cơ hội."
"Đem cái 'Ốc sên' kia hảo hảo sửa chữa một trận, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
"Hả?"
Khô Vũ nghe xong, sắc mặt kinh biến.
Thật ra, hắn đã tỉnh từ lâu.
Từ khi nhìn thấy tổ gia gia bị một vị Nữ Đế chém làm hai nửa, hắn đã sợ đến không dám nhúc nhích, lúc này giả chết, sợ bị chú ý đến.
Không ngờ rằng, Tạ Tử Dạ vẫn chưa quên hắn.
Mà những Đế Tử Đế Nữ kia nghe xong có chuyện tốt như vậy, đương nhiên là rất tình nguyện.
"Tiền bối yên tâm, giao cho ta!"
"Chính cái tên Khô Vũ này trước đây đã mắng tiền bối thậm tệ nhất, ta hôm nay liền phải tát vào mặt hắn, dạy dỗ hắn thật tốt thay tiền bối!"
"Hừ! Đã biến thành ốc sên rồi mà còn không thành thật."
"... "
Khô Vũ nghe xong, vội vàng hoảng loạn, không lo giả chết nữa, vội nói với Tạ Tử Dạ: "Đừng! Tiền bối, ta cũng xin lỗi ngươi, xin ngươi thu hồi..."
"Ngậm miệng!"
Từ Tiêu Đế Tử dẫn đầu.
Không đợi Khô Vũ kịp phản ứng, hắn đã ra tay, một cước đá vào đầu Khô Vũ, đá cả người lẫn xác, chuyền cho người khác như chơi bóng.
Khó khăn lắm mới có cơ hội chuộc tội, bọn họ đương nhiên sẽ không để Khô Vũ chen vào.
"Lại tới..."
Khô Vũ lại lần nữa trợn trắng mắt, trong Phong Thần Sơn làm một quả bóng.
Mà Tạ Tử Dạ và Lạc Sở Huyên cũng không quan tâm, mang theo những người khác, rời khỏi Phong Thần Sơn, hướng Thương Nam Giới bay xuống.
Giản Đế Nữ nhìn theo hướng Tạ Tử Dạ rời đi, khóe miệng lẩm bẩm:
"Thiên Huyền Sơn..."
Không biết từ khi nào, khóe miệng nàng đã lộ ra một nụ cười nhàn nhạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận