Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]
Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 95: Giết ánh trăng sáng chứng đạo 2: Thí thân tuyệt yêu, chém chết người muốn. (length: 11994)
Ngày đại lễ thu nhận đồ đệ của Huyền Băng Tông.
Các đại môn phái chính đạo, thế gia tu tiên đều có người đến xem lễ. Đương nhiên, có một số người thuần túy chỉ muốn xem thử xem người nào mà có thể được Phong Thanh Tuyệt ưu ái, thu làm môn hạ dốc lòng dạy bảo.
Có một số người thì lại muốn xem thử Phong Thanh Tuyệt bước vào Nguyên Anh kỳ rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
Người cùng thế hệ với hắn hoặc là sớm đã ngã xuống, hoặc là vẫn còn đang khổ sở giãy giụa ở Kết Đan kỳ, còn hắn đã đứng ở vị trí cao quan sát.
Thực lực của Huyền Băng Tông vốn đã cường đại, lại thêm một người thiên phú trác tuyệt như Phong Thanh Tuyệt, ngay cả ba đại môn phái còn lại cũng âm thầm cảnh giác.
Mặc kệ những người này đến vì lý do gì, vào ngày đại lễ thu nhận đồ đệ, Sở Mộ Linh đã ở dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, từ dưới bậc thang từng bước đi lên, đến trước mặt Phong Thanh Tuyệt, ánh mắt mang theo vẻ tôn trọng cùng si mê nhìn người nam nhân đứng trước mặt nàng.
Nam nhân trước mắt mặc một bộ áo màu xanh, sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ không cần phải luôn mặc trang phục đệ tử Huyền Băng Tông, hắn liền mặc một bộ áo xanh, tay áo thêu hình cây trúc vươn dài.
Rõ ràng là một người trầm tĩnh kín đáo, ánh hào quang thu lại, vẻ đẹp như ánh trăng dịu dàng, nhưng đuôi mắt trời sinh mang theo một chút đỏ ửng, lại khiến cho hắn thêm chút quyến rũ.
Phong Thanh Tuyệt Phong tôn giả nổi tiếng thiên hạ, có một khuôn mặt cũng nổi tiếng thiên hạ không kém.
Nguyên Anh tôn giả thu nhận đồ đệ, tự có một loạt nghi thức cần phải thực hiện.
Những người tham gia đại lễ thu nhận đồ đệ đều ngồi thẳng người, vốn dĩ cũng không mấy chú ý đến một tiểu bối Luyện Khí kỳ, nhưng khi tầm mắt của bọn họ rơi vào mặt Sở Mộ Linh, có vài người không nhịn được khẽ "A" một tiếng, tay cầm chén rượu khẽ run, khiến ít rượu bắn lên mu bàn tay.
"Sư huynh, sao vậy?" Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có tính tình tương đối hoạt bát của Kiếm Tông, một trong tứ đại tông chính đạo, tiến đến trước mặt sư huynh, hiếu kỳ hỏi.
Nhận biết sư huynh lâu như vậy, hắn rất ít khi thấy sư huynh lộ ra vẻ kinh ngạc như thế.
"Không có gì." Ngu An Ca lắc đầu, lại cụp mắt xuống.
Không có được đáp án mong muốn, Đỗ Lĩnh bĩu môi, lại ngồi thẳng lại. Nhưng rất nhanh, Đỗ Lĩnh dựng thẳng tai lên, nghe được một tin bát quái từ người của tông môn sát vách.
Nghe nói cô gái tên Sở Mộ Linh này vốn chỉ là một thôn nữ bình thường ở nhân gian, Phong Thanh Tuyệt khi đi lịch luyện gặp được nàng, liền ở lại bên trong dãy núi kia tu luyện. Đến khi bà tổ mẫu của cô thôn nữ kia qua đời, hôn sự tan vỡ, Phong Thanh Tuyệt mới đưa nàng về Huyền Băng Tông.
Nếu thôn nữ này tư chất hơn người thì cũng thôi đi, nhưng trình độ của nàng chỉ có thể coi là trung thượng, có thể vào được nội môn, nhưng rất khó được một vị tu sĩ Nguyên Anh thu làm môn đệ. Vậy mà không biết vì sao, Phong Thanh Tuyệt lại coi trọng nàng.
Vấn đề này, không chỉ có đám người Huyền Băng Tông không rõ ràng, ngay cả người của các tông môn khác khi nghe được cũng phải cẩn thận suy nghĩ. Cho đến khi nhìn thấy Sở Mộ Linh lúc này, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo kia của nàng, một số người cùng thế hệ với Phong Thanh Tuyệt cuối cùng đã tìm lại một cái tên trong ký ức sâu thẳm - Thương Hoành Ngọc.
Một trăm năm trước, đại trưởng lão Huyền Băng Tông đang bế quan xung kích cảnh giới Hóa Thần, từ nơi sâu thẳm sinh lòng cảm ứng, giữa đường xuất quan một chuyến, khi trở lại đã mang theo một cô bé sáu bảy tuổi, rồi cho cô bé đó cùng họ với mình, đặt tên là Thương Hoành Ngọc.
Sau đó, đại trưởng lão đã nhận cô bé làm đệ tử quan môn, tạm thời không bế quan nữa, mà dốc lòng dạy dỗ đệ tử mới này.
Thương Hoành Ngọc thiên tư cực cao, ngộ tính càng tuyệt vời, khi mười sáu tuổi đã lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ tham gia cuộc thi đấu của các tiên môn, một người một kiếm thủ lôi đài, cuối cùng thành công đoạt chức vô địch Trúc Cơ kỳ.
Nàng tính tình xa cách, nhưng đối xử với mọi người bằng sự chân thành, vì đột phá bản thân, thường xuyên đóng ở Ma Uyên cùng người Ma Tông chém giết. Một thiên chi kiêu nữ như vậy, khi ấy đã được vô số thiên kiêu ngưỡng mộ, nghe đồn ngay cả Phong Thanh Tuyệt đang làm thủ đồ khi đó, cũng đã mến mộ nàng, từng trồng đầy một sân cây ngô đồng cho nàng.
Nhưng năm mươi năm trước, Thương Hoành Ngọc bế quan xung kích Kết Đan kỳ, sau khi thành công đi ra ngoài lịch luyện, lại bất ngờ bỏ mạng, đèn hồn của nàng ở Huyền Băng Tông cũng đã tắt.
Thời gian trôi qua năm mươi năm, lớp lớp thiên kiêu mới xuất hiện, trừ những người cùng thế hệ với nàng vẫn còn nhớ danh tiếng năm xưa của nàng, thì đã không còn ai biết đến nàng nữa.
"Xem ra, tin đồn Phong Thanh Tuyệt ái mộ Thương Hoành Ngọc trước kia là thật." Một tu sĩ Kết Đan Kỳ ngây người nhìn chằm chằm.
Ban đầu hắn còn không quá tin, dù sao hai người chưa bao giờ có ý định kết thành đạo lữ. Nhưng bây giờ, Phong Thanh Tuyệt nhận đồ đệ có khuôn mặt giống Thương Hoành Ngọc đến chín phần, điều này thật khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Ồ, chẳng lẽ năm đó... Thương Hoành Ngọc chướng mắt Phong Thanh Tuyệt?
"Sư phụ ngươi nói gì vậy!" Một tiểu cô nương Luyện Khí kỳ che miệng, kinh ngạc nhỏ giọng nói, "Phong tôn giả lại có người trong lòng sao?"
Lúc này, không ít tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi. May mà mọi người đều biết đây là dịp chính thức, đám tiểu bối cũng không hề mất cấp bậc lễ nghĩa.
Mà quá trình bái sư của đại lễ đã tiến đến hồi kết.
Sở Mộ Linh quỳ trước mặt Phong Thanh Tuyệt, thực hiện nghi thức bái sư.
Sau khi kết thúc buổi lễ đứng lên, Phong Thanh Tuyệt nhìn đệ tử thanh tú động lòng người đang đứng trước mặt hắn, lấy ra túi Càn Khôn đã chuẩn bị từ trước trong tay áo, "Bên trong pháp bảo những vật này, đều là lễ bái sư mà vi sư đã chuẩn bị cho con."
Sở Mộ Linh cười tiếp nhận, "Đa tạ sư phụ."
Đại lễ bái sư như thế đã hạ màn kết thúc, Phong Thanh Tuyệt vung tay áo, mang theo Sở Mộ Linh rời khỏi đại điện.
Khi Phong Thanh Tuyệt rời đi, những người nãy giờ phải kiềm chế cái tâm bát quái cuối cùng cũng bắt đầu bàn tán ồn ào, đặc biệt là những đệ tử Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, vốn chưa khám phá nhiều trên đại đạo, vẫn duy trì tâm tính hoạt bát, đối với những chuyện bát quái này lại càng thích thú hơn.
"Nếu nói Phong tôn giả thực sự ái mộ vị tiền bối Thương kia, vậy thì tại sao hắn lại nhận người nữ đồ đệ đó?"
"Theo ta nghĩ thì, Phong tôn giả có thể si tình với tiền bối Thương vô cùng, thấy người có dung mạo giống nàng, liền nhận làm đồ đệ ở bên người dốc lòng dạy bảo, coi như là trả lại tình nghĩa với tiền bối Thương năm đó."
Có người che miệng cười, giọng điệu có chút cay nghiệt, "Ngươi nói vòng vo như vậy, chẳng phải ý nói nàng ta chỉ là một kẻ thế thân thôi sao."
Lại có người buông tay, "Thế thân thì sao, ngươi nghĩ xem, chính chủ hồn đăng đã tắt rồi, một thôn nữ xuất thân bình thường chỉ nhờ có khuôn mặt giống mà một bước lên trời, cái thân phận thế thân này ta cũng cam tâm làm. Nếu như... còn có thể thành một đoạn duyên tốt nữa."
Một nữ tử bĩu môi, "Nói chuyện thì nói thẳng ra luôn đi, như vậy mới có ý nghĩa. Chẳng phải ý ngươi muốn nói là ả dựa vào gương mặt này, lại được 'gần quan được ban lộc' chưa chắc đã không thể trở thành đạo lữ của Phong tôn giả... "
Nhưng chưa đến một canh giờ, những đệ tử trẻ tuổi này đã bị các trưởng bối của họ ra lệnh bắt phải cẩn thận lời nói.
"Những lời này chỉ nên nói bí mật thì thôi, không được để truyền ra khắp Thiên Huyền đại lục!"
Rất nhanh sau đó, tin tức về việc công pháp Vô Tình đạo xuất hiện tung tích ở Ma Uyên được truyền đi khắp Thiên Huyền đại lục. Những người vốn còn định ở lại Huyền Băng Tông thêm hai ngày nữa đều cáo từ rời đi, không muốn bỏ lỡ bữa tiệc lớn tiếp theo của giới Tu Chân.
Sở Mộ Linh đang ngồi trong viện của mình, dốc hết sức lực tu luyện, cố gắng xung kích cảnh giới, không muốn vì nàng mà làm tổn hại danh tiếng của sư tôn.
*** Hoành Ngọc đã ở lại thị trấn nhỏ này được nửa tháng rồi.
Nơi ở của nàng gần khu vực rìa thị trấn nhỏ, đi qua một đoạn đường thì có một cái hồ phong cảnh tú mỹ.
Hoành Ngọc bế quan ba mươi năm trong không gian Liệt Diễm, bây giờ vừa mới ra ngoài, cũng không vội bế quan khổ tu nữa. Vì nhàn rỗi không có việc gì, nàng theo thói quen mang theo thùng gỗ đến bên hồ, ném cần câu tự chế, bắt đầu câu cá, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Để cho tiện, nàng dứt khoát cải trang thành nam tử, trên đầu đội một chiếc mũ trúc rộng vành.
Dựng cần câu lên, cũng mặc kệ làm như vậy có câu được cá hay không, nàng lấy từ trong túi Càn Khôn ra một khối ngọc thạch và một con dao trúc.
Phẩm chất của ngọc thạch rất bình thường, nàng cũng không để ý, một tay cầm viên ngọc thạch nhẵn nhụi, một tay cầm dao trúc, bức một chút kiếm khí trong cơ thể ra, bám lên dao trúc, kỳ thực là mượn sức kiểm soát vi mô kiếm khí để điêu khắc ngọc thạch.
Đợi đến khi trời nhá nhem tối, Hoành Ngọc thu lại ngọc thạch và dao trúc, mang theo thùng đựng hai con cá về nhà - trong quá trình điêu khắc ngọc thạch, nàng vẫn rất chú ý tình hình câu cá.
Đến gần nhà mình, Hoành Ngọc rẽ sang, đi về phía một cái viện nhỏ hơi cũ kỹ chật hẹp ở gần đó.
Nàng tiến lên gõ cửa, rất nhanh có một người đàn ông trung niên ra mở cửa, nhìn thấy nàng cũng không ngạc nhiên, cười nói: "Thương huynh đệ, hôm nay lại đi câu cá sao?"
"Ở nhà đợi cũng nhàn, dù sao cũng phải tìm cho mình chút chuyện làm, cũng có thể thỏa mãn chuyện ăn uống." Hoành Ngọc khẽ cười.
Thân thể này cao gầy gò, nàng bây giờ cải trang thành nam tử, mặc một thân vải bố, cười một tiếng lên giống như gió xuân ấm áp.
Hoành Ngọc đưa thùng gỗ đến, "Câu được hai con cá, một mình ta ăn không hết, nhiều vậy thì đưa cho chị dâu."
"Cái này làm sao mà hay được." Nói thì nói vậy, người đàn ông trung niên vẫn đưa tay nhận lấy thùng gỗ, "Vậy ngươi chờ một lát, đợi cá nướng xong ta sẽ gọi ngươi."
Hoành Ngọc thích câu cá, nhưng tay nghề nấu nướng lại rất bình thường.
Hôm đó đi ngang qua nhà này, vừa đúng lúc nghe được mùi cá thơm, hương vị không thua gì đầu bếp giỏi. Nghe ngóng tình hình xong, Hoành Ngọc liền đưa ra mỗi tháng sáu viên linh thạch hạ phẩm làm thù lao, mời người con dâu nhà này mỗi ngày nướng cá giúp nàng.
Chỉ cần nướng cá đơn giản là đã có thu nhập sáu viên linh thạch hạ phẩm, người nhà này đương nhiên mừng rỡ đồng ý.
Nhìn cánh cửa gỗ trước mặt đóng kín, Hoành Ngọc đang định quay người rời đi thì liền nghe thấy tiếng vợ chồng hai người nói chuyện trong sân.
"Rõ ràng là tu sĩ, cũng không biết sao lại rảnh rỗi vậy, không lo tu luyện, lại mỗi ngày đi câu cá bên hồ. Muốn ăn cá thì thà ra quán rượu còn hơn, sáu viên linh thạch hạ phẩm đủ ăn cả ngày." Đây là giọng của người đàn ông trung niên.
"Kệ hắn, chuyện tốt như vậy, ta ước gì hắn ngày nào cũng ăn cá."
Hoành Ngọc bật cười, thong thả rời đi.
Ngay cả tu sĩ tầm thường ở Luyện Khí kỳ, khi đối mặt với tu luyện, đều mang một thái độ khẩn trương về thời gian, cứ như tu luyện chỉ đơn giản là bế quan là đủ.
Cầu đạo gõ tâm, người ở thế giới này chỉ chú trọng việc cầu đạo, mà không quan tâm đến quá trình gõ tâm, thậm chí rất nhiều tu sĩ cấp cao lại ngã xuống trong khảo nghiệm của tâm ma.
Còn đạo Vô tình, được tôn sùng một cách khác thường, được coi là gần với Thiên Đạo nhất, chỉ chú trọng chặt đứt thất tình lục dục, diệt tình tuyệt ái.
Nhưng cái gọi là vô tình đó, theo Hoành Ngọc thấy chỉ là đáng buồn.
Nhưng nếu có cơ hội, nàng rất muốn xem công pháp Vô tình đạo kia.
Xem là kẻ điên nào lập nên công pháp này, đồng thời thổi phồng Vô tình đạo là gần với Thiên Đạo nhất, có khả năng nhất phi thăng đại đạo.
Lại xem có kẻ bị thần kinh nào bị lừa gạt, thật sự vì Vô tình đạo mà thí hôn tuyệt ái, chém giết người thân.
—— —— —— —— Phong Thanh Tuyệt: Đúng vậy, là ta...
Các đại môn phái chính đạo, thế gia tu tiên đều có người đến xem lễ. Đương nhiên, có một số người thuần túy chỉ muốn xem thử xem người nào mà có thể được Phong Thanh Tuyệt ưu ái, thu làm môn hạ dốc lòng dạy bảo.
Có một số người thì lại muốn xem thử Phong Thanh Tuyệt bước vào Nguyên Anh kỳ rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
Người cùng thế hệ với hắn hoặc là sớm đã ngã xuống, hoặc là vẫn còn đang khổ sở giãy giụa ở Kết Đan kỳ, còn hắn đã đứng ở vị trí cao quan sát.
Thực lực của Huyền Băng Tông vốn đã cường đại, lại thêm một người thiên phú trác tuyệt như Phong Thanh Tuyệt, ngay cả ba đại môn phái còn lại cũng âm thầm cảnh giác.
Mặc kệ những người này đến vì lý do gì, vào ngày đại lễ thu nhận đồ đệ, Sở Mộ Linh đã ở dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, từ dưới bậc thang từng bước đi lên, đến trước mặt Phong Thanh Tuyệt, ánh mắt mang theo vẻ tôn trọng cùng si mê nhìn người nam nhân đứng trước mặt nàng.
Nam nhân trước mắt mặc một bộ áo màu xanh, sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ không cần phải luôn mặc trang phục đệ tử Huyền Băng Tông, hắn liền mặc một bộ áo xanh, tay áo thêu hình cây trúc vươn dài.
Rõ ràng là một người trầm tĩnh kín đáo, ánh hào quang thu lại, vẻ đẹp như ánh trăng dịu dàng, nhưng đuôi mắt trời sinh mang theo một chút đỏ ửng, lại khiến cho hắn thêm chút quyến rũ.
Phong Thanh Tuyệt Phong tôn giả nổi tiếng thiên hạ, có một khuôn mặt cũng nổi tiếng thiên hạ không kém.
Nguyên Anh tôn giả thu nhận đồ đệ, tự có một loạt nghi thức cần phải thực hiện.
Những người tham gia đại lễ thu nhận đồ đệ đều ngồi thẳng người, vốn dĩ cũng không mấy chú ý đến một tiểu bối Luyện Khí kỳ, nhưng khi tầm mắt của bọn họ rơi vào mặt Sở Mộ Linh, có vài người không nhịn được khẽ "A" một tiếng, tay cầm chén rượu khẽ run, khiến ít rượu bắn lên mu bàn tay.
"Sư huynh, sao vậy?" Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có tính tình tương đối hoạt bát của Kiếm Tông, một trong tứ đại tông chính đạo, tiến đến trước mặt sư huynh, hiếu kỳ hỏi.
Nhận biết sư huynh lâu như vậy, hắn rất ít khi thấy sư huynh lộ ra vẻ kinh ngạc như thế.
"Không có gì." Ngu An Ca lắc đầu, lại cụp mắt xuống.
Không có được đáp án mong muốn, Đỗ Lĩnh bĩu môi, lại ngồi thẳng lại. Nhưng rất nhanh, Đỗ Lĩnh dựng thẳng tai lên, nghe được một tin bát quái từ người của tông môn sát vách.
Nghe nói cô gái tên Sở Mộ Linh này vốn chỉ là một thôn nữ bình thường ở nhân gian, Phong Thanh Tuyệt khi đi lịch luyện gặp được nàng, liền ở lại bên trong dãy núi kia tu luyện. Đến khi bà tổ mẫu của cô thôn nữ kia qua đời, hôn sự tan vỡ, Phong Thanh Tuyệt mới đưa nàng về Huyền Băng Tông.
Nếu thôn nữ này tư chất hơn người thì cũng thôi đi, nhưng trình độ của nàng chỉ có thể coi là trung thượng, có thể vào được nội môn, nhưng rất khó được một vị tu sĩ Nguyên Anh thu làm môn đệ. Vậy mà không biết vì sao, Phong Thanh Tuyệt lại coi trọng nàng.
Vấn đề này, không chỉ có đám người Huyền Băng Tông không rõ ràng, ngay cả người của các tông môn khác khi nghe được cũng phải cẩn thận suy nghĩ. Cho đến khi nhìn thấy Sở Mộ Linh lúc này, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo kia của nàng, một số người cùng thế hệ với Phong Thanh Tuyệt cuối cùng đã tìm lại một cái tên trong ký ức sâu thẳm - Thương Hoành Ngọc.
Một trăm năm trước, đại trưởng lão Huyền Băng Tông đang bế quan xung kích cảnh giới Hóa Thần, từ nơi sâu thẳm sinh lòng cảm ứng, giữa đường xuất quan một chuyến, khi trở lại đã mang theo một cô bé sáu bảy tuổi, rồi cho cô bé đó cùng họ với mình, đặt tên là Thương Hoành Ngọc.
Sau đó, đại trưởng lão đã nhận cô bé làm đệ tử quan môn, tạm thời không bế quan nữa, mà dốc lòng dạy dỗ đệ tử mới này.
Thương Hoành Ngọc thiên tư cực cao, ngộ tính càng tuyệt vời, khi mười sáu tuổi đã lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ tham gia cuộc thi đấu của các tiên môn, một người một kiếm thủ lôi đài, cuối cùng thành công đoạt chức vô địch Trúc Cơ kỳ.
Nàng tính tình xa cách, nhưng đối xử với mọi người bằng sự chân thành, vì đột phá bản thân, thường xuyên đóng ở Ma Uyên cùng người Ma Tông chém giết. Một thiên chi kiêu nữ như vậy, khi ấy đã được vô số thiên kiêu ngưỡng mộ, nghe đồn ngay cả Phong Thanh Tuyệt đang làm thủ đồ khi đó, cũng đã mến mộ nàng, từng trồng đầy một sân cây ngô đồng cho nàng.
Nhưng năm mươi năm trước, Thương Hoành Ngọc bế quan xung kích Kết Đan kỳ, sau khi thành công đi ra ngoài lịch luyện, lại bất ngờ bỏ mạng, đèn hồn của nàng ở Huyền Băng Tông cũng đã tắt.
Thời gian trôi qua năm mươi năm, lớp lớp thiên kiêu mới xuất hiện, trừ những người cùng thế hệ với nàng vẫn còn nhớ danh tiếng năm xưa của nàng, thì đã không còn ai biết đến nàng nữa.
"Xem ra, tin đồn Phong Thanh Tuyệt ái mộ Thương Hoành Ngọc trước kia là thật." Một tu sĩ Kết Đan Kỳ ngây người nhìn chằm chằm.
Ban đầu hắn còn không quá tin, dù sao hai người chưa bao giờ có ý định kết thành đạo lữ. Nhưng bây giờ, Phong Thanh Tuyệt nhận đồ đệ có khuôn mặt giống Thương Hoành Ngọc đến chín phần, điều này thật khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Ồ, chẳng lẽ năm đó... Thương Hoành Ngọc chướng mắt Phong Thanh Tuyệt?
"Sư phụ ngươi nói gì vậy!" Một tiểu cô nương Luyện Khí kỳ che miệng, kinh ngạc nhỏ giọng nói, "Phong tôn giả lại có người trong lòng sao?"
Lúc này, không ít tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi. May mà mọi người đều biết đây là dịp chính thức, đám tiểu bối cũng không hề mất cấp bậc lễ nghĩa.
Mà quá trình bái sư của đại lễ đã tiến đến hồi kết.
Sở Mộ Linh quỳ trước mặt Phong Thanh Tuyệt, thực hiện nghi thức bái sư.
Sau khi kết thúc buổi lễ đứng lên, Phong Thanh Tuyệt nhìn đệ tử thanh tú động lòng người đang đứng trước mặt hắn, lấy ra túi Càn Khôn đã chuẩn bị từ trước trong tay áo, "Bên trong pháp bảo những vật này, đều là lễ bái sư mà vi sư đã chuẩn bị cho con."
Sở Mộ Linh cười tiếp nhận, "Đa tạ sư phụ."
Đại lễ bái sư như thế đã hạ màn kết thúc, Phong Thanh Tuyệt vung tay áo, mang theo Sở Mộ Linh rời khỏi đại điện.
Khi Phong Thanh Tuyệt rời đi, những người nãy giờ phải kiềm chế cái tâm bát quái cuối cùng cũng bắt đầu bàn tán ồn ào, đặc biệt là những đệ tử Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, vốn chưa khám phá nhiều trên đại đạo, vẫn duy trì tâm tính hoạt bát, đối với những chuyện bát quái này lại càng thích thú hơn.
"Nếu nói Phong tôn giả thực sự ái mộ vị tiền bối Thương kia, vậy thì tại sao hắn lại nhận người nữ đồ đệ đó?"
"Theo ta nghĩ thì, Phong tôn giả có thể si tình với tiền bối Thương vô cùng, thấy người có dung mạo giống nàng, liền nhận làm đồ đệ ở bên người dốc lòng dạy bảo, coi như là trả lại tình nghĩa với tiền bối Thương năm đó."
Có người che miệng cười, giọng điệu có chút cay nghiệt, "Ngươi nói vòng vo như vậy, chẳng phải ý nói nàng ta chỉ là một kẻ thế thân thôi sao."
Lại có người buông tay, "Thế thân thì sao, ngươi nghĩ xem, chính chủ hồn đăng đã tắt rồi, một thôn nữ xuất thân bình thường chỉ nhờ có khuôn mặt giống mà một bước lên trời, cái thân phận thế thân này ta cũng cam tâm làm. Nếu như... còn có thể thành một đoạn duyên tốt nữa."
Một nữ tử bĩu môi, "Nói chuyện thì nói thẳng ra luôn đi, như vậy mới có ý nghĩa. Chẳng phải ý ngươi muốn nói là ả dựa vào gương mặt này, lại được 'gần quan được ban lộc' chưa chắc đã không thể trở thành đạo lữ của Phong tôn giả... "
Nhưng chưa đến một canh giờ, những đệ tử trẻ tuổi này đã bị các trưởng bối của họ ra lệnh bắt phải cẩn thận lời nói.
"Những lời này chỉ nên nói bí mật thì thôi, không được để truyền ra khắp Thiên Huyền đại lục!"
Rất nhanh sau đó, tin tức về việc công pháp Vô Tình đạo xuất hiện tung tích ở Ma Uyên được truyền đi khắp Thiên Huyền đại lục. Những người vốn còn định ở lại Huyền Băng Tông thêm hai ngày nữa đều cáo từ rời đi, không muốn bỏ lỡ bữa tiệc lớn tiếp theo của giới Tu Chân.
Sở Mộ Linh đang ngồi trong viện của mình, dốc hết sức lực tu luyện, cố gắng xung kích cảnh giới, không muốn vì nàng mà làm tổn hại danh tiếng của sư tôn.
*** Hoành Ngọc đã ở lại thị trấn nhỏ này được nửa tháng rồi.
Nơi ở của nàng gần khu vực rìa thị trấn nhỏ, đi qua một đoạn đường thì có một cái hồ phong cảnh tú mỹ.
Hoành Ngọc bế quan ba mươi năm trong không gian Liệt Diễm, bây giờ vừa mới ra ngoài, cũng không vội bế quan khổ tu nữa. Vì nhàn rỗi không có việc gì, nàng theo thói quen mang theo thùng gỗ đến bên hồ, ném cần câu tự chế, bắt đầu câu cá, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Để cho tiện, nàng dứt khoát cải trang thành nam tử, trên đầu đội một chiếc mũ trúc rộng vành.
Dựng cần câu lên, cũng mặc kệ làm như vậy có câu được cá hay không, nàng lấy từ trong túi Càn Khôn ra một khối ngọc thạch và một con dao trúc.
Phẩm chất của ngọc thạch rất bình thường, nàng cũng không để ý, một tay cầm viên ngọc thạch nhẵn nhụi, một tay cầm dao trúc, bức một chút kiếm khí trong cơ thể ra, bám lên dao trúc, kỳ thực là mượn sức kiểm soát vi mô kiếm khí để điêu khắc ngọc thạch.
Đợi đến khi trời nhá nhem tối, Hoành Ngọc thu lại ngọc thạch và dao trúc, mang theo thùng đựng hai con cá về nhà - trong quá trình điêu khắc ngọc thạch, nàng vẫn rất chú ý tình hình câu cá.
Đến gần nhà mình, Hoành Ngọc rẽ sang, đi về phía một cái viện nhỏ hơi cũ kỹ chật hẹp ở gần đó.
Nàng tiến lên gõ cửa, rất nhanh có một người đàn ông trung niên ra mở cửa, nhìn thấy nàng cũng không ngạc nhiên, cười nói: "Thương huynh đệ, hôm nay lại đi câu cá sao?"
"Ở nhà đợi cũng nhàn, dù sao cũng phải tìm cho mình chút chuyện làm, cũng có thể thỏa mãn chuyện ăn uống." Hoành Ngọc khẽ cười.
Thân thể này cao gầy gò, nàng bây giờ cải trang thành nam tử, mặc một thân vải bố, cười một tiếng lên giống như gió xuân ấm áp.
Hoành Ngọc đưa thùng gỗ đến, "Câu được hai con cá, một mình ta ăn không hết, nhiều vậy thì đưa cho chị dâu."
"Cái này làm sao mà hay được." Nói thì nói vậy, người đàn ông trung niên vẫn đưa tay nhận lấy thùng gỗ, "Vậy ngươi chờ một lát, đợi cá nướng xong ta sẽ gọi ngươi."
Hoành Ngọc thích câu cá, nhưng tay nghề nấu nướng lại rất bình thường.
Hôm đó đi ngang qua nhà này, vừa đúng lúc nghe được mùi cá thơm, hương vị không thua gì đầu bếp giỏi. Nghe ngóng tình hình xong, Hoành Ngọc liền đưa ra mỗi tháng sáu viên linh thạch hạ phẩm làm thù lao, mời người con dâu nhà này mỗi ngày nướng cá giúp nàng.
Chỉ cần nướng cá đơn giản là đã có thu nhập sáu viên linh thạch hạ phẩm, người nhà này đương nhiên mừng rỡ đồng ý.
Nhìn cánh cửa gỗ trước mặt đóng kín, Hoành Ngọc đang định quay người rời đi thì liền nghe thấy tiếng vợ chồng hai người nói chuyện trong sân.
"Rõ ràng là tu sĩ, cũng không biết sao lại rảnh rỗi vậy, không lo tu luyện, lại mỗi ngày đi câu cá bên hồ. Muốn ăn cá thì thà ra quán rượu còn hơn, sáu viên linh thạch hạ phẩm đủ ăn cả ngày." Đây là giọng của người đàn ông trung niên.
"Kệ hắn, chuyện tốt như vậy, ta ước gì hắn ngày nào cũng ăn cá."
Hoành Ngọc bật cười, thong thả rời đi.
Ngay cả tu sĩ tầm thường ở Luyện Khí kỳ, khi đối mặt với tu luyện, đều mang một thái độ khẩn trương về thời gian, cứ như tu luyện chỉ đơn giản là bế quan là đủ.
Cầu đạo gõ tâm, người ở thế giới này chỉ chú trọng việc cầu đạo, mà không quan tâm đến quá trình gõ tâm, thậm chí rất nhiều tu sĩ cấp cao lại ngã xuống trong khảo nghiệm của tâm ma.
Còn đạo Vô tình, được tôn sùng một cách khác thường, được coi là gần với Thiên Đạo nhất, chỉ chú trọng chặt đứt thất tình lục dục, diệt tình tuyệt ái.
Nhưng cái gọi là vô tình đó, theo Hoành Ngọc thấy chỉ là đáng buồn.
Nhưng nếu có cơ hội, nàng rất muốn xem công pháp Vô tình đạo kia.
Xem là kẻ điên nào lập nên công pháp này, đồng thời thổi phồng Vô tình đạo là gần với Thiên Đạo nhất, có khả năng nhất phi thăng đại đạo.
Lại xem có kẻ bị thần kinh nào bị lừa gạt, thật sự vì Vô tình đạo mà thí hôn tuyệt ái, chém giết người thân.
—— —— —— —— Phong Thanh Tuyệt: Đúng vậy, là ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận