Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 10: Văn học mạng đại thần bị chỉ sao chép 10 (length: 15874)

Mục Văn về đến nhà, Mục lão gia tử đang ngồi ở phòng khách thưởng thức trà.
"Về rồi à, ngươi gặp con bé Hoành Ngọc kia chưa?"
Mục Văn gật đầu, đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, rót cho mình chén nước.
Mục lão gia tử thấy hắn chậm rãi, cũng không vội, cười tủm tỉm hỏi: "Cảm giác về Hoành Ngọc thế nào, không phải lão già này nói, ta liền chưa thấy ai xinh đẹp hơn con bé đó."
"Là rất xinh đẹp, hiểu biết cũng nhiều, nói chuyện với nàng chuyện gì cũng có thể tiếp thu." Mục Văn gật đầu khen.
Nếu như người như vậy là hồ ly, xem ra cũng thật hợp lý.
Mục lão gia tử cười đến mắt híp lại, "Ngươi thằng nhóc này không tệ lắm, bình thường hỏi mười câu còn không được một câu, bây giờ thế mà cùng con gái người ta chuyện gì cũng có thể trò chuyện."
Thằng nhóc này được đấy, bình thường không góp sức, thời điểm mấu chốt vẫn rất ra sức đấy!
" . ." Mục Văn bỗng cảm thấy không đúng, "Lời này của ông có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là cảm thấy ngươi nên kết bạn giao hữu, ta thấy con bé Hoành Ngọc kia thật không tệ." Mục lão gia tử nhún vai, không nói rõ chủ đề, miễn cho cháu trai quá mức ngượng ngùng.
Mục Văn ngồi một lúc, uống xong cốc nước ấm liền về phòng nghỉ ngơi.
Hắn thay xong quần áo nằm ở trên giường, tùy ý liếc nhìn điện thoại, khi thấy ảnh chân dung của Hoành Ngọc trong đầu bỗng lóe lên, điện thoại cầm không vững trực tiếp đập vào mặt hắn.
Mục Văn kêu lên một tiếng, không phải vì điện thoại đập vào mặt, mà là. . . Hắn rốt cuộc kịp phản ứng ý nghĩa câu nói vừa nãy của ông nội hắn.
Đây không phải chính là xem mắt sao?
Ta cứ nghĩ mình đi trinh sát tình địch tìm hồ ly tinh, kết quả ông nội ta lại muốn ta đi xem mắt?
Thịnh Hành Ngọc sẽ không biết chuyện này đấy chứ. Mục Văn vừa nghĩ đến khả năng này, tai lập tức nóng bừng.
Ngày thứ hai là thứ hai, Mục Văn còn phải đi làm. Hắn một mặt ai oán xuống lầu, liếc Mục lão gia tử một cái, lười nói gì liền trực tiếp ra khỏi cửa đến Quốc An đi làm.
Vừa mới vào đến cửa Quốc An, Mục Văn liền bị Lưu Chiêu gọi lại, "Mục Văn, hôm qua ngươi gặp Thịnh Hành Ngọc dò la được thế nào rồi, nàng là người như thế nào?"
Mục Văn đưa tay xoa trán, "Lưu cục, chuyện này để sau hãy nói." Hắn bước nhanh rời đi, bỏ lại Lưu Chiêu đằng sau.
Lưu Chiêu ngơ ngác, "? ? ?"
Trước đó người tích cực nhất muốn tìm hiểu thông tin không phải chính là Mục Văn sao, hắn cảm thấy mình vừa rồi thật khó ưa.
Ngược lại Hoành Ngọc đã sớm quên chuyện xem mắt kia.
Hai ông bà ở nhà muốn sao thì tùy, muốn thế nào thì thế, nàng không phối hợp Thịnh lão gia tử cũng bó tay.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Hoành Ngọc lên tiếng: "Mời vào."
Người bên bộ pháp vụ đẩy cửa vào, "Thịnh tổng, tòa án đã thụ lý vụ án của Triệu Minh Nguyệt, cô ta dính líu việc đạo nhái sáu quyển tiểu thuyết, liên quan số tiền rất lớn, hơn nữa lại dùng thứ tương lai để mưu lợi, tòa án chắc sẽ xem vụ của cô ta thành điển hình để xử lý."
Hiện nay trong nước ý thức bản quyền ngày càng cao, mấy quyển sách của Triệu Minh Nguyệt ngoài việc đặt mua được còn bán bản quyền thu lợi, tính chung vào cũng phải vài chục triệu, đủ để cô ta ngồi tù vài năm.
"Cứ tiến hành đi." Hoành Ngọc không có ý định tiếp tục quan tâm, có thể vào bộ pháp vụ làm luật sư đều có năng lực, chuyện này giao cho bọn họ không có vấn đề gì.
"Đúng rồi, bên Khương gia có động tĩnh gì không?"
Hoành Ngọc nhớ đến mấy cuộc điện thoại của Khương Phong hôm qua, không khỏi hỏi.
Mặt người của bộ pháp vụ thoáng có chút lạ lẫm, "Người của Khương gia dường như muốn để Triệu Minh Nguyệt nhận hình phạt nặng hơn chút."
Chó cắn chó?
Hoành Ngọc khẽ nhướng mày, đây chính là cái gọi là tình yêu đích thực sao? Sau khi nói dối bị vạch trần, rẻ mạt đến không đáng nhắc tới.
Buồn cười thật.
Người bộ pháp vụ lui ra ngoài, không bao lâu thư ký nội tuyến gọi vào, "Thịnh tổng, Khương Phong của Khương thị tập đoàn muốn gặp cô, lễ tân thấy hắn không hẹn trước liền gọi điện cho tôi, cô có muốn để hắn lên không?"
Hoành Ngọc suy nghĩ, "Vậy thì để hắn vào đi."
Thay vì để đối phương dây dưa không rõ, chi bằng nàng gặp mặt một lần, xem đối phương muốn làm gì.
Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Khương Phong bước vào.
Thư ký bưng hai ly trà vào, một ly đưa cho Hoành Ngọc, một ly cho Khương Phong.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sofa, Hoành Ngọc nhấp một ngụm trà ấm vừa phải, đặt chén trà xuống bàn, "Khương tổng tìm tôi có chuyện gì? Giữa anh và tôi chỉ có Triệu Minh Nguyệt là liên quan, anh là đến cầu xin cho cô ta, hay là muốn Thịnh thị ra tay tiến một bước để đả kích cô ta?"
Khương Phong không ngạc nhiên khi Hoành Ngọc biết những chuyện này, ánh mắt si mê rơi vào người Hoành Ngọc, dù là mặc đồ tây, cô vẫn cứ đẹp khí phách.
"Tôi vì cô mà đến."
【? ? ? Người này bị bệnh sao? 】hệ thống không hiểu, bộ dạng thâm tình này là sao.
Khương Phong không đợi Hoành Ngọc phản ứng, không có ai cùng hắn diễn nhưng hắn vẫn cứ tự diễn màn "thâm tình", "Tôi rất thích tiểu thuyết, trước kia tôi nghĩ mấy cuốn tiểu thuyết kia là do Triệu Minh Nguyệt viết, nhưng giờ tôi mới biết mình đã bị cô ta lừa gạt, cô mới là Muse nữ thần của tôi."
"Hôm đó tại tiệc tối nhìn thấy cô, tôi đã rung động rồi, Thịnh tiểu thư, nếu như trước đây vì hiểu lầm mà tôi làm tổn thương đến chuyện của cô, tôi xin lỗi cô, mong cô có thể tha thứ cho tôi.
Để bù đắp lại, tôi có thể thúc đẩy Thịnh thị và Khương thị hợp tác, tôi nghĩ cô vừa nhận chức giám đốc của Thịnh thị, chắc hẳn cũng cần một sự hợp tác như vậy để triệt để củng cố vị trí của mình tại Thịnh thị."
"Tôi thấy việc Thịnh thị hợp tác với Khương thị hoàn toàn có thể đôi bên cùng có lợi." Hoành Ngọc gật đầu, đưa tay nhấn nút.
Thư ký ở bên ngoài nghe tiếng lập tức gõ cửa vào, Hoành Ngọc đưa tay, ra hiệu thư ký tiễn khách, "Ý của Khương tổng tôi hiểu rồi, nhưng tôi cần thời gian cân nhắc."
Khương Phong hơi nhếch mép, không ngờ Hoành Ngọc lại lạnh nhạt đến thế.
"Thịnh tiểu thư..."
"Khương tổng, mời." Thư ký đưa tay ra hiệu.
Khương Phong chau mày, nhưng nghĩ vẫn còn nhiều thời gian, vì vậy Khương Phong mỉm cười tự tin với Hoành Ngọc rồi theo thư ký ra ngoài.
【... Cái gã Khương Phong này còn chưa chính thức chia tay với Triệu Minh Nguyệt, đã đến lấy lòng cô rồi? Còn muốn lấy chuyện Thịnh thị hợp tác với Khương thị để bù đắp à? ? ?】 Hoành Ngọc sắc mặt bình tĩnh, tư thế ngồi tùy ý tựa vào ghế sofa, cầm chén trà lên uống thêm hai ngụm.
Nghe hệ thống nói, nàng không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên gọi cho Đỗ Tầm, hỏi thăm chuyện người thừa kế của tập đoàn Khương thị.
Tập đoàn Khương thị là sự nghiệp của ông Khương gây dựng nên, hiện tại người thừa kế là con trai cả của ông Khương.
Nhưng ông Khương lại thiên vị con trai út, liên lụy sủng ái Khương Phong, sau khi Khương Phong tốt nghiệp đại học, ông Khương liền sắp xếp cho Khương Phong làm Phó tổng ở tổng bộ.
Sau đó con trai chủ gia tộc là Khương Tắc tốt nghiệp, chủ gia tộc muốn để Khương Tắc vào tổng bộ rèn luyện, ông Khương liên tục ngăn cản.
Đây là nguyên nhân vì sao mọi người lại cho rằng Khương Phong là người thừa kế kế tiếp, mặc dù chưa có ai chắc chắn.
Đỗ Tầm: "Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"
"Khương Phong tìm tôi, nói muốn thúc đẩy chuyện hợp tác giữa Thịnh thị và Khương thị, tôi định giúp hắn, nhưng đổi người phụ trách thành Khương Tắc."
Đỗ Tầm huýt sáo, "Vậy tối nay cậu qua bên tớ chơi không, tớ biết Khương Tắc tối nay cũng đến đó, tiện cho hai người gặp mặt."
Bảy giờ tối, Hoành Ngọc mặc một bộ đồ công sở, đến một nơi ăn chơi được các công tử nhà giàu Đế Đô khá ưa chuộng.
Đỗ Tầm ngậm điếu thuốc, vắt chéo chân, một tay đặt trên ghế sofa, bộ dạng cà lơ phất phơ. Nhóm bọn họ đều là người trong giới, không quen cũng biết nhau, cứ đến vài người liền tụ tập chơi chung, cho nên trong phòng rất náo nhiệt.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh đèn hành lang hắt vào, soi sáng một vùng nhỏ ngay cửa.
Đỗ Tầm quay đầu nhìn lại, lập tức nhướng mày, trêu chọc: "Nha, Ngọc Nhi, cô ăn mặc kiểu này là đi Thịnh thị làm giám đốc hay đi khu nghỉ dưỡng đấy."
Có người nghe được tiếng của Đỗ Tầm cũng quay lại nhìn, dù không quá quen nhưng vẫn bưng ly rượu lên kêu "Thịnh tổng".
Hoành Ngọc cười gật đầu, bước qua đồ vật chắn ngang, đi đến chỗ Đỗ Tầm ngồi xuống, dáng vẻ rất tùy ý, nhìn tự tại hơn cả Đỗ Tầm.
"Cậu có vẻ rất thích nghi với nơi này nhỉ, không giống như người ít khi lui tới đây." Đỗ Tầm phun khói, tiện tay gạt vào gạt tàn thuốc, cầm ly rượu nho lên che miệng đang muốn trêu chọc.
Đã có nhân viên phục vụ mang ly rượu mới vào, Hoành Ngọc tự rót cho mình một ly, "Chơi mà thôi, thoải mái thế nào thì cứ làm thế, còn cần đến đây thường xuyên mới quen?"
Cũng đúng. Đỗ Tầm nhún vai biểu thị đã biết, "Cậu muốn hợp tác làm ăn gì thế? Thịnh tổng, nếu như có lợi nhuận nhớ kéo cả tớ với nhé."
Hoành Ngọc thấy Đỗ Tầm vừa mới nhúc nhích, ngón tay thon dài cầm ly rượu đỏ, cái bóng rượu che đi độ cong nơi khóe môi nàng, "Dễ nói dễ nói, Thịnh ba ba đối với Tiểu Đệ xưa nay hào phóng."
Đỗ Tầm liếc mắt, "Đừng có chiếm tiện nghi của ta được không. Quay lại chuyện chính, ngươi muốn tìm Khương Tắc đầu tư cái gì?"
"Hợp tác điện ảnh."
Mấy năm trước các loại phim truyền hình gây sốt, giới điện ảnh cũng bày ra một bộ mặt phồn vinh, hễ có vốn liếng rót vào đều có thể kiếm được không ít tiền. Thịnh thị lúc đó mở công ty giải trí, Khương thị mở công ty chế tác phim điện ảnh và phim truyền hình.
Nhưng phồn vinh chỉ là ảo ảnh, cả Thịnh thị lẫn Khương thị đều thua lỗ không ít.
Hoành Ngọc quan mới nhậm chức lại châm thêm lửa, chính là để cứu vãn công ty giải trí này — Để một công ty con gần như đóng cửa sống lại lần nữa, không gì có thể chứng minh năng lực tốt hơn chuyện này.
Đỗ Tầm bĩu môi, "Ngươi chắc chắn chứ? Dạo trước ta nghe nói thị trường điện ảnh ế ẩm, không ít phim ra rạp đều lỗ sặc máu, nhất là mấy phim lớn."
Hoành Ngọc hỏi ngược lại, "Ban giám đốc đang dòm ngó ta từng li từng tí, ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện lỗ vốn để bị bêu rếu sao?"
Đỗ Tầm nghĩ ngợi một chút, quả thật không có gì để nói.
Hắn không hỏi nữa, đứng lên đá đá người chắn đường bên cạnh, chào Hoành Ngọc, "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm Khương Tắc."
Ở đây Đỗ Tầm quen thuộc hơn nàng, Hoành Ngọc cạn ly rượu, theo Đỗ Tầm ra ngoài.
"Trong tay ta không có nhiều tiền nhàn rỗi, bỏ một chút vốn vào kiếm chút tiền tiêu vặt là được. Mà nếu các ngươi cần lót tay cho ai, cứ để ta lo, cái này ta rành."
"Cảm ơn." Hoành Ngọc cười. Nàng biết Đỗ Tầm nể mặt mình mới đầu tư.
Đỗ Tầm khác nàng, chỉ là một ông già ham chơi không cần thừa kế gia nghiệp, dù tiền tiêu vặt không ít, nhưng để lấy ra một khoản tiền đầu tư cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Chuyện nhỏ thôi." Đỗ Tầm nhún vai, không để bụng chuyện này.
Hai người nói chuyện, liền đến một phòng bao khác.
Trong phòng nhạc xập xình, gõ cửa chắc chắn không ai nghe thấy, nên Đỗ Tầm rất dứt khoát, trực tiếp đẩy cửa phòng bao ra, dẫn Hoành Ngọc vào.
Trong phòng có bảy tám người, Đỗ Tầm đi thẳng đường ngắn nhất, hễ ai cản đường đều bị anh ta đẩy sang một bên, động tĩnh lớn đến nỗi người đang hát bất giác chỉnh nhỏ âm nhạc.
Mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn hai kẻ lạ mặt xâm nhập.
Khương Tắc ngồi ở chỗ khuất nhất trên ghế sofa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ, cũng lạ là nhạc to thế mà hắn vẫn ngủ được.
Nhưng lần này chắc chắn không ngủ được nữa, Đỗ Tầm đi thẳng tới lay người tỉnh, chẳng hề bận tâm việc anh ta và Khương Tắc thực ra cũng không thân quen mấy.
Khương Tắc từ từ mở mắt, cau mày lườm Đỗ Tầm.
Đỗ Tầm nhún vai, nhường Hoành Ngọc ở sau lưng lên tiếng.
"Lần đầu gặp mặt, ta là Thịnh Hoành Ngọc."
Khương Tắc khẽ nhếch mày, sự mất kiên nhẫn trong lòng tiêu tan một chút, ngồi thẳng dậy, "Ta biết ngươi."
"Ta muốn tìm ngươi làm ăn, tiện thể kết giao bạn bè." Hoành Ngọc tự nhiên ngồi xuống đối diện Khương Tắc.
Người bên cạnh vô thức đứng lên nhường chỗ, một ghế sofa dài, giờ trừ nàng không còn ai khác.
"Kết giao bạn bè chỉ là tiện thể?"
"Đúng vậy, người sẵn sàng bỏ tiền làm ăn với ta đương nhiên là bạn bè. Cái trình tự nhân quả này không thể đảo lộn."
Khương Tắc bị cái lý lẽ này chọc cười, cũng không vòng vo, "Không nói rõ chút sao, chuyện làm ăn của ngươi chắc chắn là một vụ lớn."
Hoành Ngọc định mở miệng, Đỗ Tầm đã hô lên, "Này này này, không phải chứ, đây là chỗ để nói chuyện hả?"
Dù gì cũng là đầu tư mấy chục triệu, cả trăm triệu, có nên qua loa như vậy không chứ.
Hơn mười phút sau, ba người ngồi trong một quán cà phê gần đó, lúc này Hoành Ngọc mới nghiêm túc trình bày kế hoạch đầu tư.
Khương Tắc cau mày, "Điện ảnh? Lại còn là điện ảnh tiên hiệp? Bây giờ phim tiên hiệp đều là thứ bỏ đi, đầu tư lại còn lớn, 90% là lỗ sặc máu."
"Vậy chúng ta chính là 1%, kiếm lời lớn."
"..."
"Hôm nay cái vị đường huynh Khương Phong của ngươi đến tìm ta, xu nịnh ta, còn nói muốn thúc đẩy sự hợp tác giữa Thịnh thị và Khương thị. Ta thấy Thịnh thị và Khương thị mạnh liên minh thì rất tốt, nhưng đối tượng hợp tác có thể thay người khác."
Xu nịnh? Khương Tắc ngớ ra, đột nhiên kịp phản ứng.
Vốn dĩ nữ thần của đường huynh hắn là cái gì Minh Nguyệt, nhưng bây giờ phát hiện tiểu thuyết thật ra là do Thịnh Hoành Ngọc viết, đầu óc đường huynh hắn có vấn đề thì đi xu nịnh Thịnh Hoành Ngọc là chuyện rất có khả năng.
"Nếu như ngươi đầu tư vụ này, Thịnh thị chính là bạn tốt nhất của ngươi." Hoành Ngọc nâng ly, "Ta nghĩ sau này khi ngươi tranh giành quyền thừa kế với Khương Phong, chắc chắn có chỗ ta có thể giúp."
Nghĩ đến cha hắn, nghĩ đến ông nội đã thiên vị đến cùng, nghĩ đến cái tên đường huynh đáng ghét kia.
Khương Tắc trầm mặc một lát, nâng ly chạm nhẹ vào ly Hoành Ngọc, cười nói: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận