Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 65: Phạm tội trắc tả sư 4: Về nước (length: 9843)

Hoành Ngọc sống ở Mỹ năm năm, khi việc học kết thúc và trở về nước thì cũng giống như lúc đi, chỉ mang theo một chiếc cặp da hành lý. Những sách và tài liệu quan trọng đều được gửi về qua hệ thống chuyển phát nhanh quốc tế.
Cả nhà họ Ôn đều đến, đứng ở cửa ra đón Hoành Ngọc.
"Ngọc Nhi sao còn chưa ra, vừa nãy chẳng phải nói máy bay đã hạ cánh rồi sao?" Ông nội Ôn nhíu mày, ngó nghiêng vào đám người đi ra, nhưng không sao tìm thấy bóng dáng quen thuộc.
"Ông nội, tỷ còn phải đi lấy hành lý mà, đợi chút nữa sẽ ra thôi. Lúc trước tỷ ở Mỹ có thấy ông gấp gáp đâu, giờ về đến D thị rồi mà ông vẫn nóng ruột vậy."
Năm năm trôi qua, Ôn Đình, vốn chỉ cao hơn Hoành Ngọc một chút, giờ đã cao mét tám mấy, phổng phao như thổi, ăn nhiều mà không thấy béo lên. Dù sao thì cậu cũng thường xuyên tập luyện, nên trông không gầy yếu chút nào.
Vừa dứt lời, vai Ôn Đình bị ai đó vỗ mạnh một cái, ba Ôn liếc cậu, "Ăn nói với ông như thế hả, không biết trên dưới, đợi tỷ con ra rồi để nó dạy dỗ lại con."
Ôn Đình le lưỡi, không dám lải nhải nữa, cũng theo ông nội ngó đầu ra xem.
Sao tỷ cậu còn chưa ra vậy, tối qua Ôn Đình hưng phấn đến mất ngủ, gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được. Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không để lộ ra đâu, không muốn bị cả nhà trêu chọc một phen.
Địa vị thấp trong nhà đúng là thảm mà.
Dòng người ở cửa ra ban đầu thưa thớt giờ lại trở nên đông đúc, Ôn Đình mở to mắt, nhìn thấy Hoành Ngọc với mái tóc ngắn, mặc bộ đồ giản dị bình thường xuất hiện trong tầm mắt mình. Ôn Đình lập tức kích động vẫy tay, "Tỷ!"
Hoành Ngọc mỉm cười, nhanh chân đi đến trước mặt mọi người chào hỏi.
"Tốt, chúng ta về thôi, ba đã đặt trước ở nhà hàng mà con thích nhất một bàn tiệc rồi, đặc biệt mở tiệc chào mừng con!" Ôn Đình ân cần như chó con nhận lấy cặp da, kéo lê đi trước dẫn đường.
Ăn tối xong, cả nhà mới lái xe về nhà.
Tắm rửa xong, Hoành Ngọc ngồi xếp bằng trên ghế salon, cùng mọi người trong nhà nói chuyện về những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Nghe nói thầy giáo muốn sắp xếp nàng vào làm ở tổ BAU, cả ba người lớn còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Đình đã kinh hô lên.
"Ngọa Tào! An Hoành Ngọc, tỷ ngưu bức!"
Ông nội Ôn vỗ một cái vào đầu cậu.
Ôn Đình xoa đầu, cười giải thích với ông nội và mọi người BAU là gì. Nghe xong giải thích của Ôn Đình, ông nội cau mày nói: "Sao không ở lại đó, cơ hội này khó khăn lắm mới có được, bỏ qua thì tiếc quá."
Ông cho rằng là do sức khỏe mình không tốt, nên Hoành Ngọc muốn thường xuyên ở bên cạnh ông, mới bỏ điều kiện tốt như vậy để về nước làm việc.
"Cũng không có gì đáng tiếc, ở đâu làm việc cũng như nhau thôi, ở bên Mỹ kia ta còn phải trải qua rèn luyện mấy năm, bọn họ mới dám yên tâm để ta một mình đảm đương một phương. Ta được mời vào đội cảnh sát hình sự D thị, vào là có thể tự mình phác họa rồi."
Hoành Ngọc nhẹ nhàng lảng tránh chủ đề này, không để người lớn suy nghĩ nhiều, đồng thời liếc mắt nhìn Ôn Đình, ra hiệu bằng ánh mắt.
Ôn Đình nói chuyện không suy nghĩ, nói xong mới ý thức được không ổn, cậu cười hai tiếng rồi vội vàng chuyển chủ đề khác.
Trò chuyện một lúc cũng gần kết thúc.
Khoảng cách ngày Hoành Ngọc đến đội cảnh sát hình sự báo danh còn hơn một tháng nữa, trong năm năm ở Mỹ, thời gian của nàng được sắp xếp vô cùng chặt chẽ. Khoảng thời gian hơn một tháng này, Hoành Ngọc quyết định để bản thân được nghỉ ngơi thoải mái.
***
Tháng bảy ở D thị là thời điểm có nhiệt độ cao nhất, tầm bảy tám giờ sáng, mặt trời đã có thể chói chang chiếu xuống.
Trong khoảng thời gian này, tỷ lệ tội phạm ở D thị liên tục gia tăng, dù cảnh sát hình sự cố gắng hết sức cũng không chịu nổi kiểu hành hạ này.
Rạng sáng, đội cảnh sát hình sự nhận được một cuộc điện thoại báo án, những người trực ban trong phòng làm việc còn chưa kịp chợp mắt đã vội vàng lên đường, bận bịu đến giờ mới về.
Vinh Minh, một người còn khá trẻ, mặt mày rối bời, vẻ mặt bơ phờ, ai mà mấy ngày liên tục chỉ ngủ được hai ba tiếng thì biểu hiện cũng không khá hơn gì anh ta đâu.
Xe cảnh sát dừng lại, đến nơi rồi, Vinh Minh dẫn đầu mở cửa xe nhảy xuống, định tìm chuyện gì đó vui vui để phấn chấn tinh thần, "Lưu đội, nghe nói đội ta hôm nay có một chuyên gia tội phạm học mới đến hả?"
Vì tỷ lệ sai sót của việc phác họa tội phạm rất cao, nên người trong đội cảnh sát hình sự cũng không quá tin tưởng vào chuyên gia tội phạm học. Nếu như không phải cục có chuyên gia tội phạm học mới chuyển đến, chắc Vinh Minh đã quên mất vị chuyên gia phác họa trước kia đã từ chức mấy tháng trước rồi.
Thật sự là không có tí cảm giác tồn tại nào.
Lưu đội, mặt mày ủ rũ, cũng chẳng khá hơn gì khi mấy ngày không được nghỉ ngơi, gật đầu, ngáp một cái thật dài mới nói: "Đúng vậy, nghe nói là do cục trưởng đặc biệt mời về."
Vinh Minh thất vọng, "Đặc biệt mời về á? Ai, tôi cứ tưởng là em gái nào trẻ tuổi, ngày nào cũng quay cuồng như con thoi trong cục đã đủ mệt rồi, nếu không có người đẹp ngắm thì cuộc đời tôi chán quá."
Lưu đội cười, lấy lại một chút tinh thần, "Trẻ lắm, nghe đâu là vừa mới tốt nghiệp cao học."
"Trẻ vậy mà được đặc biệt mời về? Ghê gớm vậy sao?"
"Đến lúc cậu hợp tác với người ta rồi sẽ biết thôi, vàng thật không sợ lửa." Lưu đội nhún vai, rời mắt khỏi Vinh Minh, theo thói quen nghề nghiệp, anh liếc nhìn xung quanh một chút, thì thấy một cô gái tóc ngắn trẻ trung đang đeo ba lô, bước đi thong dong về phía đội cảnh sát hình sự.
Hoành Ngọc đeo tai nghe Bluetooth, bên trong đang thông báo tin tức buổi sáng. Cảm giác được có người đang đánh giá mình, Hoành Ngọc nhìn theo hướng ánh mắt đó, tháo tai nghe ra, gật đầu với Lưu đội, coi như chào hỏi.
Dù sao sau này cũng là đồng nghiệp cả.
Lưu đội dừng bước, Vinh Minh bước lên hai bước, thấy Lưu đội không đuổi theo, liền quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Hoành Ngọc, lập tức hai mắt sáng ngời, cảm giác bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
"An tiểu thư?" Đợi Hoành Ngọc đến gần, Lưu đội cười chào hỏi.
Cô gái này khí chất trầm ổn, nhìn không giống người đến báo án, mà lại đến đội cảnh sát hình sự sớm như vậy, thân phận không khó đoán chút nào.
"Chào anh, tôi là An Hoành Ngọc, chuyên gia tội phạm học mới đến của cục." Hoành Ngọc giơ tay ra.
Lưu đội ho nhẹ một tiếng, bắt tay với Hoành Ngọc, "Lưu Tôn Lâm, đội trưởng đội một đội cảnh sát hình sự, văn phòng của cô cùng tầng với chúng tôi, để tôi đưa cô lên."
Hoành Ngọc không từ chối, nói một tiếng "Làm phiền" rồi cùng Lưu đội và Vinh Minh đi lên tầng ba.
Hơn bảy giờ còn sớm, trừ những cảnh sát đang có vụ án trong tay và phải ở lại trực thì những người khác còn chưa tới, Hoành Ngọc đi ăn sáng, sau đó mới gặp được cục trưởng Phạm đã đặc biệt mời mình đến.
Vị cục trưởng này vốn là bạn học với ba cô khi còn ở trường cảnh sát, biết cô sang Mỹ học tập chuyên ngành tâm lý tội phạm, luôn quan tâm đến cô. Sau khi nghe danh tiếng của cô, ông liên lạc với cô sau khi cô tốt nghiệp cao học, mời cô về cục làm chuyên gia tội phạm học.
Sau khi trò chuyện vài câu, cục trưởng Phạm nhân lúc sắp đến giờ làm việc, gọi người trong đội cảnh sát hình sự đến làm quen với mặt cô, sau đó tự mình đưa Hoành Ngọc đến phòng làm việc của cô.
Phòng làm việc của cô nằm ở góc trong hành lang, một mình một phòng.
Cục trưởng Phạm cười, chỉ vào giá sách được đặt trong góc, "Sách trên kia là của chuyên gia phác họa trước để lại, cô muốn xem thì cứ tự nhiên lấy."
"Đồng phục cảnh sát đã được đặt trên bàn rồi."
"Trong cục có một truyền thống, người mới đến sẽ được tổ chức một buổi tiệc chào mừng, cô được ta đặc biệt mời về, lại còn là đàn em của ta nữa, nên bữa tiệc này ta sẽ đứng ra mời. Để ta nghĩ xem, quyết định là trưa nay đi."
Hoành Ngọc mỉm cười, tùy ý cùng cục trưởng Phạm nói chuyện phiếm.
Cục trưởng Phạm ban đầu vốn chỉ vì nể mặt ông An mà quan tâm đến cô một chút, nhưng sau vài phút trò chuyện lại càng thêm ngưỡng mộ Hoành Ngọc, cảm thấy mình không nhìn lầm người.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, cửa văn phòng bật mở, Phạm Minh thở hồng hộc, nhìn là biết đã chạy nhanh đến.
Phạm Minh đội chiếc mũ cảnh sát lên vừa báo cáo với cục trưởng, "Cục trưởng, vừa rồi có người báo án, nói phát hiện một xác chết ở gần công viên ven hồ."
Vừa dứt lời, Hoành Ngọc lập tức đội mũ cảnh sát lên, tiện tay ôm lấy bộ đồng phục, dự định lát nữa lên xe cảnh sát sẽ mặc.
Thời gian cảnh sát lên đường sau khi nhận được điện thoại báo án được quy định rất nghiêm ngặt, công viên ven hồ cách đây cũng có một khoảng cách, không được chậm trễ quá lâu.
"Chúng ta đi thôi."
Phàm là có án mạng xảy ra, theo quy định, pháp y và chuyên gia tội phạm học đều phải đến làm việc tại hiện trường, xem xét tình hình thu thập chứng cứ.
Phạm Minh ngây người vì sự gọn gàng và linh hoạt của nàng, đến khi thấy bóng dáng nàng đã ra khỏi cửa văn phòng, anh mới vội vã đuổi theo.
—— —— —— ——
Chương chuyển tiếp viết hơi rối, sáng mai lại bù thêm một chương nữa. Ngủ ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận