Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 52: Cấm dục Quang Minh thần 6 (length: 14372)

Rời khỏi nghị sự lâu đài cổ, Hoành Ngọc dẫn cả đám người trở về.
Hầu gái đến bên tai Hoành Ngọc, nhỏ giọng nói: "Tam công chúa, nô tỳ vừa mới nghe người ta nói Tứ công chúa hình như bị bệnh nặng, té xỉu ở trong vườn hoa."
【Chắc là hệ thống công lược đang trừng phạt nàng.】 Hệ thống trong đầu Hoành Ngọc lên tiếng.
Cục quản lý thời không lập ra hệ thống là để duy trì sự cân bằng của thời không, còn những hệ thống lậu này lại hoàn toàn chỉ vì lợi nhuận mà thôi.
Những công ty nhỏ làm hàng lậu, vì nâng cao thành tích, đã dùng lợi ích để dụ dỗ ký chủ làm việc cho chúng. Nếu ký chủ không thể đạt yêu cầu của chúng, các hệ thống lậu này liền sẽ thi hành trừng phạt.
Patrick đi sau Hoành Ngọc.
Ánh mắt hắn cụp xuống, nhưng tầm nhìn vẫn luôn hướng về phía Hoành Ngọc.
Từ sau khi rời khỏi nghị sự lâu đài cổ, hắn vẫn không tự chủ được mà chú ý đến nàng. Patrick cảm thấy vị công chúa này mang trong mình một bí ẩn lớn.
Ấn tượng trước giờ của hắn về nàng là ham hưởng lạc, tính tình ác liệt. Nhưng nàng cứ luôn dùng các sự việc khác nhau để đảo lộn những ấn tượng đó của hắn.
Ví như vừa rồi, trước ánh mắt theo dõi của quốc vương, nàng vẫn có thể nói chuyện đâu ra đấy. Chỉ dùng vài câu nói, trong thời gian ngắn đã khiến Oliver mất hết tư cách thừa kế.
Vừa về đến lâu đài cổ, Patrick định đi cùng ba thị vệ khác thì Hoành Ngọc đột nhiên lên tiếng: "Patrick, ngươi đi theo ta."
Đứng ở trong hành lang, ánh đèn hành lang mờ mờ chiếu xuống. Hoành Ngọc dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
"Patrick, hôm nay ngươi có phải cứ để ý đến ta không?"
Giọng nói trầm bổng du dương đầy sức hút, thần thái trên mặt thì ưu nhã ngạo mạn, hệt như các vị thần nữ trong những bức họa được treo trên hành lang.
Nếu hắn thừa nhận, nàng sẽ được đà lấn tới. Thân phận địa vị cách xa khiến hắn chỉ có thể giữ thái độ kháng cự khi đối mặt với nàng.
Patrick lạnh lùng nói: "Công chúa giữ ta lại, chỉ là để hỏi câu này thôi sao?"
"Không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, đừng để ý đến ta quá nhiều, cũng đừng tò mò về ta."
Patrick cúi mắt: "Tuân lệnh công chúa."
"Đây không phải mệnh lệnh mà, chỉ là nhắc nhở thôi."
Vừa mới đi từ bên ngoài vào, mái tóc vàng được Patrick chải chuốt tỉ mỉ đã hơi rối bời. Nhìn người khắc kỷ, cấm dục bỗng dưng trông xộc xệch như bị chà đạp, Hoành Ngọc không nhịn được đưa tay xoa tóc hắn cho rối thêm.
Động tác của nàng quá nhanh, đến khi làm xong, Patrick mới kịp phản ứng lùi lại một bước.
Hắn không nhịn được ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc vị công chúa này một cái. Đôi mắt vàng kim xinh đẹp vì cái liếc này mà thoáng trở nên sống động.
Hắn cảm thấy người này thật mâu thuẫn.
Rõ ràng là nàng vừa lôi kéo, vừa hờ hững, thu hút sự chú ý của hắn, lại còn không cho hắn tò mò về mình.
Lời nói không đầu không đuôi, không nghe cũng được!
"Nếu công chúa không còn việc gì, ta xin phép đi trước." Patrick qua loa hành lễ một cái rồi cáo từ.
Hoành Ngọc đưa tay xoa chóp mũi, vừa nhả rãnh với hệ thống: "Có phải là ta quá nuông chiều hắn rồi không, tính tình càng ngày càng lớn, lại còn dám trừng mắt ta."
Hệ thống: 【Ta nghi ngờ ngươi cố ý nói trái lòng để thu hút sự chú ý của Patrick đấy.】
"Ta bảo hắn đừng tò mò về ta, đây là nhắc nhở cho hắn, đâu phải để trói buộc ta."
Tính cách của nguyên chủ là một công chúa vừa ác liệt lại kiêu ngạo.
Đây cũng chính là tính cách hiện tại của nàng.
***
Oliver vừa về đến nhà từ hoàng cung đã bị công tước Lôi tát nhốt trong nhà, không cho ra ngoài. Hắn nóng nảy như kiến bò trên chảo, công tước Lôi tát thấy hắn bộ dạng thất thố liền bất lực nói: "Sau này vị hôn thê của con là Tứ công chúa."
Oliver mắt sáng lên, lúc trước hắn còn đang cân nhắc xem phải làm thế nào để sửa hôn ước, không ngờ hắn còn chưa kịp ra tay, chuyện đã xong rồi.
"Phụ thân, đã có chuyện gì, bệ hạ vì sao lại thay đổi ý định?" Oliver vội vàng hỏi.
Bây giờ hắn đang vui sướng, nhưng lại không nghĩ đến việc thay đổi hôn thê sẽ có ảnh hưởng gì đến nàng và gia tộc.
Công tước Lôi tát rốt cuộc đã triệt để thất vọng về đứa con trai này, ông chắp hai tay sau lưng, chậm rãi ra khỏi phòng.
Một bên khác, Georgina hôn mê một ngày một đêm cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nàng ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, gọi hệ thống công lược ra, nghiến răng nghiến lợi: "Ta cần một lời giải thích."
【Giải thích gì chứ? Hệ thống luôn giao dịch với ký chủ, cô hoàn thành nhiệm vụ có thưởng, thất bại thì phải chịu phạt là đúng rồi.】
Georgina le lưỡi, liếm liếm môi khô khốc. Đầu óc của nàng nhanh chóng xoay chuyển, không hề la hét với hệ thống vì bị điện giật, mà tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt.
Hệ thống công lược tỏ ra hài lòng với phản ứng của nàng, ký chủ này đủ trưởng thành, ký chủ đời trước của nó sau khi bị trừng phạt thì mắng nó mấy tiếng đồng hồ, còn giận đến mức muốn hủy bỏ liên kết với hệ thống.
Thật là buồn cười!
***
Sau khi đi ra ngoài một chuyến, Hoành Ngọc lại tiếp tục dành nửa ngày luyện tập ma pháp ánh sáng, nửa ngày luyện tập ma pháp bóng tối.
Nàng chưa từng dùng ma pháp trước mặt người khác, chỉ lặng lẽ tăng thực lực lên. Nếu một ngày nào đó nàng muốn dùng ma pháp trước mặt người khác, bất kể là ma pháp ánh sáng hay ma pháp bóng tối, cũng đều sẽ phải chịu sự truy sát thảm liệt.
Mọi người ở Tinh Lạc đế quốc đều biết khả năng tương tác với ánh sáng của nàng bằng không, không thể luyện tập ma pháp ánh sáng. Nếu một ngày nào đó nàng đột nhiên có thể luyện tập, chuyện bất thường như vậy xảy ra, dù nàng là công chúa, dù ông ngoại có quyền lực lớn, e là sẽ có rất nhiều người nảy sinh ý muốn tìm hiểu kỹ càng.
Đến lúc đó, liên lụy đến sự thức tỉnh ký ức và thực lực của vị thần ánh sáng tương lai, vậy sẽ còn thú vị hơn.
Người phe ánh sáng tôn kính chính là vị thần minh cao cao tại thượng, chứ không phải một người trẻ tuổi có xuất thân thấp hèn, thực lực không cao như hiện tại.
Mà sử dụng ma pháp bóng tối, tức là phản bội phe ánh sáng, bị truy giết là điều chắc chắn.
Patrick bây giờ đã hết sức tự giác. Sau khi Hoành Ngọc ăn sáng xong, hắn liền đi theo lên tầng bốn. Hai người không có quá nhiều giao tiếp, cứ ngồi xuống luyện tập ma pháp ánh sáng.
Chờ đến khi hắn mở mắt ra sau khi luyện tập xong, Hoành Ngọc đã rời đi. Patrick xuống lầu ăn trưa, bắt đầu luyện kiếm thuật, rồi về nhà.
Lương tháng của hắn bằng với các thị vệ của công chúa, sau khi nhận lương, Patrick cần phải đưa hai phần ba cho lão cha Eyrie của Jane.
Trên đời này làm gì có lòng tốt vô duyên vô cớ, ít nhất là Patrick chưa từng gặp.
Lão cha Eyrie không có con trai, nhưng lại có trong tay một suất tiến cung làm thị vệ. Ông không nỡ lợi ích mà suất đó mang lại nên đã suy nghĩ và quyết định giao dịch suất này cho Patrick.
Sau khi được tiến cử vào đội thị vệ, Patrick sẽ được học ma pháp và kiếm thuật, nhưng trong vòng năm năm, mỗi tháng hắn phải giao hai phần ba lương cho lão cha Eyrie.
Chỗ ở của Patrick rất đơn sơ, thứ đáng tiền duy nhất là bộ quần áo đang mặc trên người hắn. Đồ đạc trong nhà hơi có giá trị chút đều bị cha của nàng bán hết, lấy tiền đi đánh bạc.
Nếu như không biết quần áo và bội kiếm của thị vệ hoàng cung không ai dám mua thì có lẽ cha của nàng đã trộm cả hai thứ đó mang đi bán rồi.
Lâu đài cổ của Hoành Ngọc im ắng được vài ngày, cho đến hôm nay, Bách Nguyệt hoàng phi với dáng người cao ráo, mặc váy dài màu đỏ, trông không lớn hơn Hoành Ngọc là bao đã đi vào lâu đài của nàng cùng một đám tôi tớ đi theo phía sau.
"Mẫu phi, sao người lại đến đây?"
Hai mẹ con đã hơn nửa năm không gặp mặt và nói chuyện tâm sự, kể cả chuyện những năm về trước.
Bách Nguyệt hoàng phi chỉnh trang chiếc mũ trên đầu, cười nói: "Trước kia ta chuẩn bị không ít người tình xuất chúng cho con, không ngờ một mình con chẳng ưng ai cả. Hôm nay mẫu phi đến, chính là muốn xem rốt cuộc là loại mỹ nhân nào mà con lại nhớ nhung đến thế? Mẫu phi thấy con vẫn chưa tiếp xúc với đủ mỹ nhân đấy, mới bị một gã đàn ông hớp hồn như vậy."
Hoành Ngọc bình tĩnh nói: "Đây không phải là vấn đề mẫu phi cần quan tâm."
"Nhưng ta rất tò mò."
"Ta không có nghĩa vụ thỏa mãn sự tò mò của người."
Bách Nguyệt hoàng phi đã có chút bất mãn, nàng ngồi xuống ghế sofa, lạnh nhạt nói: "Xem ra con để bụng người kia lắm. Ta cũng không cướp hắn của con đâu, chỉ là nhìn một chút thôi mà, có cần phải phòng thủ kỹ thế không."
Bách Nguyệt hoàng phi ra hiệu, từ phía sau nàng đi ra năm người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ.
Họ đều có mái tóc vàng óng, mắt vàng kim, khí chất cấm dục lạnh lùng. So về độ tinh xảo thì không bằng Patrick, nhưng năm người đứng chung một chỗ, tạo nên sức hút thị giác mạnh hơn một chút.
Những hầu gái và thị vệ đứng canh bên cạnh đều liếc nhìn, Hoành Ngọc tiến đến ngồi xuống cạnh Bách Nguyệt hoàng phi.
Không khí căng thẳng trong chốc lát.
Nụ cười trên mặt Bách Nguyệt hoàng phi có chút không giữ được, từ nhỏ đến lớn nàng sống thuận buồm xuôi gió, có rất ít người dám làm trái ý nàng. Dù người trước mặt có là cô con gái duy nhất của nàng đi nữa, mà không nể mặt như vậy, cũng khiến trong lòng Bách Nguyệt hoàng phi tức giận.
Đại sảnh lâu đài cổ im ắng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ hành lang.
Patrick đi theo sau một thị vệ.
Vừa rồi hắn đang luyện kiếm, có một thị vệ chạy tới báo Tam công chúa muốn gặp hắn, Patrick liền thu kiếm vào vỏ, theo thị vệ đi đến đại sảnh.
Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã thấy Hoành Ngọc ngồi trên ghế salon, vẻ mặt lạnh lùng. Bên cạnh nàng còn có năm người đàn ông tướng mạo và khí chất có chút tương đồng với hắn đang đứng.
Patrick không nhìn ngó nhiều, đi thẳng đến trước mặt Hoành Ngọc hành lễ, "Tam công chúa điện hạ."
Ánh mắt Hoành Ngọc lại rơi vào người thị vệ bên cạnh Patrick, đoán được là Quản gia tự ý quyết định, nàng khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý.
Từ lúc Patrick bước vào phòng, ánh mắt của Bách Nguyệt hoàng phi vẫn luôn dán chặt vào người hắn, đó là loại ánh mắt trắng trợn, bên trong còn mang theo vài phần thèm thuồng.
Ánh mắt của Hoành Ngọc cũng trắng trợn tương tự, nhưng tầm mắt của nàng chưa từng có bất kỳ ham muốn dục vọng nào. Ánh mắt lúc này rơi trên người Patrick lại như muốn lột sạch hắn, khiến Patrick sinh lòng chán ghét.
Trong đồng tử của hắn dần hiện ra một bóng mờ màu vàng, một ý nghĩ bạo ngược từ đáy lòng trào dâng.
Nhưng bóng mờ màu vàng còn chưa thành hình, khi nhìn thấy bóng người đang chắn trước mặt, Patrick chớp chớp mắt, vẻ mặt tinh xảo lộ ra vài phần mờ mịt.
Hoành Ngọc đứng dậy đi đến trước mặt Patrick, hơi cúi người xuống, che đi ánh mắt chán ghét của Bách Nguyệt hoàng phi.
"Mẫu phi, người đã thấy người rồi, bây giờ nên trở về thôi."
Bách Nguyệt hoàng phi dường như không nghe thấy Hoành Ngọc nói.
Không biết vì sao, rõ ràng những người phía sau nàng có dung mạo và khí chất tương tự Patrick, nhưng khi nhìn thấy Patrick, Bách Nguyệt hoàng phi chỉ cảm thấy trái tim đã an phận bấy lâu bỗng nổi loạn, trong lòng dâng lên một ham muốn chiếm đoạt và khát khao chinh phục nồng đậm.
"Mẫu phi, người nên trở về."
Giọng Hoành Ngọc lạnh xuống, "Đây không phải người mà người có thể nhòm ngó."
Bách Nguyệt hoàng phi đè xuống mọi tạp niệm trong lòng, bày ra dáng vẻ khí tràng toàn bộ, giằng co với Hoành Ngọc, "Vì sao? Vì phụ hoàng của ngươi sao? Nhưng ta chỉ muốn để hắn ở bên cạnh ngắm nghía thôi, cũng không định làm gì."
Tình cảm mẹ con ôn hòa tan vỡ, bộc lộ sự lạnh lùng tột độ.
"Không liên quan đến phụ hoàng, hắn là người của ta, bất kể là người hay phụ hoàng cũng không được động vào."
Patrick khẽ rùng mình.
Lúc hắn thất thần, chuôi kiếm bên hông đột nhiên bị người nắm chặt.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm lạnh lẽo dừng lại trước mặt Bách Nguyệt hoàng phi, cách gương mặt xinh đẹp của nàng không đến một đốt ngón tay.
Mũi kiếm đưa tới trước, má phải của Bách Nguyệt hoàng phi bị rạch một vết, máu tươi từ vết thương chảy ra, nhỏ xuống chiếc váy dài màu trăng non của nàng.
Tay Hoành Ngọc khẽ động, dần dần dời xuống, chuẩn bị đưa tới lần nữa.
Bách Nguyệt hoàng phi nghẹn ngào thét lên, thân thể ngửa ra sau, tránh được mũi kiếm, đột nhiên đứng dậy, "Ngươi điên rồi!"
Nàng giơ tay lên, nhanh chóng bóp một pháp quyết, cầm máu vết thương, chỉ còn lại một vết sẹo vừa rạch.
"Ta chỉ muốn để mẫu phi nghe rõ lời ta nói." Hoành Ngọc lên tiếng, "Mẫu phi không muốn nghe, ta không còn cách nào khác ngoài dùng chút thủ đoạn."
"Bây giờ, mẫu phi đã nghe rõ chưa?"
Bách Nguyệt hoàng phi nhìn Hoành Ngọc một chút, tức giận dậm chân, nghiến răng nói: "Vì một kẻ hạ tiện như vậy, ngươi lại động thủ với ta?"
Hoành Ngọc không để ý đến sự giận dữ của Bách Nguyệt hoàng phi, đưa mũi trường kiếm đến trước mặt Patrick, "Lau sạch đi."
Patrick lập tức đưa tay, đầu ngón tay hơi sáng lên, sau một khắc, vết máu trên mũi kiếm đều tan biến hết, không còn dấu vết.
"Hôm nay xem như nghe lời." Hoành Ngọc cười với hắn một chút, xoay tay, thu trường kiếm trở lại vào vỏ.
Sau khi nàng làm xong một loạt động tác này, Bách Nguyệt hoàng phi cuối cùng căm hận nói: "Chúng ta đi."
Hoành Ngọc vươn vai, không hề để ý, "Ta muốn về ngủ bù, không tiễn mẫu phi."
—— —— —— —— Canh thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận