Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 120: Dân quốc cũ ảnh 4 (1) (length: 7795)

Quý Tư Niên cao hơn nàng chừng một cái đầu, đưa tay sờ lên trán nàng, rồi dùng tay đo chiều cao của nàng, "Hơn nửa năm không gặp, hình như cao lên một chút."
"Thật sao, ta thì không đo bao giờ. Anh cả mấy tháng nay ở bên ngoài có thuận lợi không?"
"Đương nhiên thuận lợi, vốn dĩ hai ngày trước đã về đến nhà rồi, kết quả cấp trên đột nhiên thông báo, nói phải thăng chức cho ta, thế là bị trì hoãn mất hai ngày ở trong quân doanh, phải cố gắng lắm mới về đến nhà được hôm nay."
"Vậy lần này về rồi có đi nữa không?"
Quý Tư Niên gật đầu, "Chỉ có thể ở nhà một thời gian ngắn, đợi hết năm thì phải theo quân đội xuống phía nam. Lần này về cũng là muốn về thăm mọi người."
Từ một câu nói đó, Hoành Ngọc liền có thể đánh giá ra tình hình không mấy khả quan.
Quân đội phía Bắc từ phía bắc đánh xuống, khí thế hừng hực, người Hoa lại dùng đao thương nhắm vào nhau chứ không phải nhắm vào kẻ địch bên ngoài. Nhưng mà nếu mọi chuyện suôn sẻ, để thống nhất sơ bộ Hoa Hạ vốn đang bị chia cắt cát cứ, thì cũng coi như là chuyện tốt.
Hai người vừa nói vừa đi đến ngồi xuống ghế sô pha.
Hoành Ngọc nói: "Có thể ở lại mấy ngày cũng tốt, anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Quý Tư Niên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được gói rất kỹ, đưa đến trước mặt Hoành Ngọc, "Trước khi về nhà đã cố ý ghé qua cửa hàng trang sức, mua chút quà làm lễ gặp mặt cho em."
"Anh cả bất công, chỉ chuẩn bị lễ gặp mặt cho em gái, còn ta và chị cả thì sao?" Tiếng Quý Phục Lễ vọng lại từ đằng xa.
Hoành Ngọc vừa nhận lấy hộp quà, nghe thấy tiếng đó, quay đầu nhìn về phía cửa chính, quả nhiên thấy Quý Phục Lễ và Quý Mạn Ngọc, chắc là hai người họ vừa ở ngoài về.
Quý Tư Niên đứng thẳng người, vẻ nhu hòa trên mặt biến mất, lại trở về vẻ lạnh lùng lúc chưa gặp Hoành Ngọc.
"Lễ gặp mặt?" Giọng hắn có chút nhẹ, mang theo vẻ như cười mà không cười, "Trong thư cha viết cho ta là nói, ngươi đi biểu tình thị uy phản đối chính sách của Đại soái, bị bắt vào tù mà? Ta không bằng tính sổ nợ rồi bàn chuyện lễ gặp mặt sau."
Quý Phục Lễ bị nghẹn, ho mấy tiếng, rồi vội vàng chắp tay xin tha, "Anh cả, em chợt nhớ ra em còn có chút việc phải làm, cáo từ." Nói rồi quay người chạy lên lầu.
Tình anh em huynh đệ gì đó để sau đi, anh cả đối với hắn không có lòng thương xót gì đâu.
Dù sao ngay cả chính Quý Phục Lễ cũng thấy chuyện mình làm lúc trước đúng là quá "thao đản".
Chớp mắt, Quý Phục Lễ đã chạy mất dạng, hoàn toàn không giống với vẻ phong độ của Quý nhị thiếu ở trước mặt người ngoài, lộ ra có chút sợ sệt.
Quý Mạn Ngọc bật cười, khóe miệng cong lên, rồi quay sang nhìn Quý Tư Niên, ôn nhu nói: "Anh cả, hoan nghênh anh về nhà."
Quý Tư Niên bước nhanh đến trước mặt Quý Mạn Ngọc, do dự một lát rồi giơ tay lên xoa đầu nàng, "Dạo này em chịu nhiều tủi thân rồi."
Bốn anh em nhà Quý tuổi tác không chênh nhau là mấy, Hoành Ngọc và Quý Tư Niên chỉ cách nhau bảy tuổi.
Mặc dù đều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng Hoành Ngọc là em út, lại thêm thể chất yếu ớt hay đau ốm, luôn được mọi người thương yêu hơn cả. Quý Tư Niên tình cảm kín đáo, ở nhà ngoài việc kiên nhẫn với Hoành Ngọc ra thì với người khác đều quen mặt lạnh.
Trong một khoảnh khắc nhìn thấy vẻ ôn hòa trên mặt Quý Tư Niên, Quý Mạn Ngọc không khỏi trố mắt nhìn.
Đợi khi định thần lại, hốc mắt nàng không khỏi có chút cay cay.
Có những lúc là như thế, thứ làm người ta yếu mềm, không phải là ác ý của kẻ thù mà là câu nói ôn nhu "Em chịu nhiều tủi thân rồi" của người thân.
Quý Mạn Ngọc che giấu đi quay mặt sang chỗ khác, "Không có mà, chuyện qua hết rồi, giờ em sống càng ngày càng tốt. Nếu không phải ly hôn với Úc Lạc, có lẽ cả đời em đã phải bó chân ở trong khuê phòng rồi, đâu có thể được như bây giờ, theo em gái đọc báo, theo nhị đệ học tiếng Anh."
Quý Tư Niên thu tay lại, đưa tay lên che miệng ho một tiếng.
Hắn cũng có chút không quen với sự ôn tình này. Hắn đã nhập ngũ từ năm mười lăm tuổi, những năm qua không mấy khi hòa hợp với người nhà.
"Ta cũng chuẩn bị quà gặp mặt cho em đây." Quý Tư Niên lại móc trong túi áo ra một hộp trang sức khác đưa cho Quý Mạn Ngọc.
Đợi khi Quý Mạn Ngọc nhận lấy, Quý Tư Niên liền ngồi về chỗ bên cạnh Hoành Ngọc.
Hai người trò chuyện những chuyện lý thú, đa phần là Hoành Ngọc hỏi, hỏi đến đâu thì Quý Tư Niên trả lời đến đó.
Cách anh ta miêu tả rất đơn giản, thi thoảng có nhắc đến bom đạn trên chiến trường cũng chỉ hời hợt qua loa.
Trong cách kể của anh ta, giống như đi lại trong mưa bom bão đạn lại mang theo vài phần lãng mạn của máu và lửa. Những chuyện tàn khốc kia, anh ta tuyệt đối không nhắc đến trước mặt Hoành Ngọc.
Hoành Ngọc không khỏi bật cười, trong lòng thầm nói với hệ thống: "Xem ra, ta đúng là sống trong tháp ngà rồi."
Trong thời loạn lạc này, người nhà mỗi người một nỗi khó khăn, nhưng đều đang cố hết sức để giữ gìn sự ngây thơ trong sáng của nàng.
Có lẽ đây cũng là lý do khiến cho cơ thể yếu ớt như vậy mà nàng vẫn có thể sống đến giờ - không cần bận tâm gì, cứ an tâm dưỡng bệnh là được.
"Vậy anh cả có bị thương nghiêm trọng không?" Hoành Ngọc không kìm được mà hỏi.
Quý Tư Niên cười trừ, "Cũng tạm thôi, nói không bị thương chút nào chắc em cũng nghĩ là anh đang gạt em. Nhưng mà anh tính là tân quý trong quân đội, chuyện nguy hiểm cỡ nào cũng không đến lượt anh làm đâu, bị thương cũng chỉ là mấy vết thương nhỏ, dưỡng là khỏi."
Quý phụ chỉ là một thương nhân bình thường, trong chính phủ quân đội không có nhân mạch gì, Quý Tư Niên ở trong quân đội đương nhiên không có bối cảnh. Thế mà hắn vẫn trở thành tân quý của quân đội.
Điều này tất nhiên là do hắn được cấp trên coi trọng.
Nhưng sự coi trọng đó từ đâu mà có, chẳng phải là vì hắn dám đánh dám liều, làm việc gì cũng xông lên phía trước, lập được rất nhiều công lao đó sao? Dần dà, hắn mới trở thành tân quý của quân đội, rồi mới được thăng chức liên tục.
Hoành Ngọc nhìn thấu tất cả, nàng nắm lấy tay Quý Tư Niên, "Đừng vì mình còn trẻ mà không xem trọng thân thể."
"Tiểu muội trưởng thành rồi."
Hoành Ngọc dở khóc dở cười, không nhắc đến đề tài đó nữa, mà chọn mấy chuyện lý thú trong nhà để nói chuyện với Quý Tư Niên.
Lát sau, Quý phụ được người hầu báo tin, biết Quý Tư Niên đã về đến nhà, liền gác lại chuyện bột mì, vội vàng trở về nhà.
Cả nhà cùng nhau ngồi quây quần bên bàn ăn tối vừa ăn cơm vừa trò chuyện, không khí thật náo nhiệt.
Chẳng mấy chốc, đến giao thừa.
Người thời đó rất coi trọng năm mới, đặc biệt là trong thời thế căng thẳng này, người dân càng mong chờ năm mới đến hơn, ai nấy đều hy vọng năm mới đến sẽ rũ bỏ những chuyện cũ để đón những điều mới.
Hoành Ngọc vừa tỉnh giấc vào sáng sớm, tiếng pháo trúc bên ngoài đã vang lên không ngớt bên tai, còn có tiếng hoan hô ầm ĩ của trẻ con.
Nàng không ngủ được, đành phải rời giường thay quần áo mới, xuống lầu chúc tết mọi người.
Quý Phục Lễ thấy nàng ngồi trên ghế sô pha có vẻ hơi buồn chán, đã chuẩn bị không ít bánh kẹo cho nàng, "Ngoài kia có nhiều trẻ con lắm, em cầm ít bánh kẹo ra ngoài phát cho bọn nó đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận