Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]
Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 124: Dân quốc cũ ảnh 8 (length: 13086)
Hoành Ngọc đang ngồi ở phòng học phía sau, vừa lật xem báo vừa tính toán thời gian, nàng cảm thấy Đặng Khiêm Văn chắc cũng đã đọc được « Mộng Khê bút đàm » cùng bản vẽ bên trong.
Lúc viết thư, nàng vốn chỉ viết nội dung chính mà không để lại tên. Nhưng nghĩ đến Đặng Khiêm Văn là một đặc vụ ẩn mình, nàng chợt nảy ra ý định lưu lại một danh hiệu ở cuối thư.
Hoành Ngọc còn bàn luận với hệ thống một hồi xem nên dùng tên gì làm danh hiệu, hệ thống đề xuất "Ngọc Hành" trong Bắc Đẩu Thất Tinh. Nhưng danh hiệu "Ngọc Hành" quá đặc biệt, chỉ cần nghe qua tên nàng, sẽ rất dễ liên tưởng đến nhau.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Hoành Ngọc viết hai chữ "Diêu Quang" lên trang giấy.
—— Cũng là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh, tượng trưng cho điềm lành, tên của ngôi sao rạng rỡ.
Nàng vừa định lật tờ báo sang trang sau, thì trên bục giảng, Quý Mạn Ngọc và Trang Tử Hạc đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Trang Tử Hạc mỉm cười, chào hỏi Quý Mạn Ngọc và Hoành Ngọc rồi ôm sách rời khỏi phòng học.
Tiễn Trang Tử Hạc đi, Quý Mạn Ngọc bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoành Ngọc, cử chỉ mang vẻ vui tươi hiếm thấy.
Có thể thấy tâm trạng của nàng rất tốt.
Hoành Ngọc bị tâm trạng của nàng lây nhiễm, sau khi đặt tờ báo xuống thì nở nụ cười hài lòng: "Nhìn Đại tỷ thu hoạch lớn đấy."
"Lúc đầu còn không biết phải viết tiếp phần sau như thế nào, Trang tiên sinh đã cho ta rất nhiều gợi ý, bây giờ ta đã có ý tưởng rồi." Quý Mạn Ngọc nói, "Hơn nữa Trang tiên sinh còn khen ta, hắn nói ý tưởng tiểu thuyết này của ta rất tinh xảo, chỉ cần nghe miêu tả của ta thôi đã khiến hắn thấy hứng thú rồi, nếu tiểu thuyết của ta được đăng báo, hắn nhất định sẽ đọc nó."
Nói đến cuối, mặt Quý Mạn Ngọc hơi ửng đỏ, vì quá kích động.
Cảm giác được người mình ngưỡng mộ tán thành, thật sự quá tuyệt vời. Nhất là khi nàng vốn dĩ không tự tin, luôn cảm thấy mình không bằng người khác.
Hoành Ngọc thấy Quý Mạn Ngọc như được khích lệ, nàng cũng cảm thấy vui cho tỷ.
"Vậy chúng ta đi tìm Nhị ca đi, chắc giờ anh ấy cũng đã xong tiết rồi." Hoành Ngọc nói.
Hai người liền thu dọn đồ đạc rồi cùng đi tìm Quý Phục Lễ.
Quý Phục Lễ đang trò chuyện với bạn thân cùng môn Trần Nhuận Bình, thấy Hoành Ngọc, lông mày anh lập tức nhíu lại, không nhịn được phải rầy la nàng một trận, đến khi chắc chắn rằng nàng thật sự không sao thì mới thôi.
Đến giờ ăn trưa, cả bốn người đi sang trường Đại học Thanh Hoa bên cạnh ăn rồi tiện thể dạo một vòng quanh trường.
Nữ sinh mặc áo màu lam, váy dài đen, nam sinh mặc áo Tôn Trung Sơn hoặc âu phục, đi lại giữa những con đường rợp bóng cây, hoặc từng nhóm ba người nói chuyện, hoặc ôm một hai quyển sách đi nhanh.
Đó là một bức tranh đầy màu sắc thời đại.
Ngay cả Hoành Ngọc, hôm nay cũng mặc áo màu lam, váy dài đen để tránh gây chú ý, mái tóc dài mềm mại được chải gọn gàng.
Đi dạo được hơn nửa tiếng, Quý Phục Lễ không dám để Hoành Ngọc đi tiếp nữa, cả đám đành phải rời đi.
Vừa về đến nhà, Trần tẩu ra mở cửa thì nói: "Đại tiểu thư, tôi nhận được thư của tòa báo gửi cho cô, trông thư mỏng lắm."
Quý Mạn Ngọc ngẩn người, một lát sau trên mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Nếu như tiểu thuyết mà nàng gửi bị trả lại, thư chắc chắn phải rất dày, giờ thư lại mỏng, vậy chắc chắn là tiểu thuyết của nàng đã được « Tiểu thuyết nhật báo » để ý.
"Chúc mừng Đại tỷ." Hoành Ngọc là người đầu tiên phản ứng kịp, vừa cười vừa nói.
"Xem ra nhà chúng ta sắp có đại văn hào rồi." Quý Phục Lễ cũng nói.
Khuôn mặt vui mừng của Quý Mạn Ngọc không thể nào giấu được, nàng dứt khoát dùng tay che mặt, nhanh chân đến bàn lấy thư của mình.
Quả nhiên, tòa báo hồi âm thảo luận về chủ đề tiểu thuyết của nàng rất mới lạ, phù hợp với yêu cầu của tòa báo, bản thảo đã được chọn. Nhưng vì nàng là người mới, tòa báo muốn xác nhận nội dung tiếp theo của tiểu thuyết, rồi mới định giá dựa theo tình tiết.
Sau bao ngày mong đợi, cuối cùng cảm giác mong ước đã trở thành sự thật thật sự quá tuyệt vời. Quý Mạn Ngọc hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng mắt vẫn hơi đỏ lên.
Trong quá trình nàng viết tiểu thuyết, rất nhiều người đã cổ vũ và tán thành nàng, nhưng bản thân Quý Mạn Ngọc vẫn luôn thiếu tự tin.
Hiện tại nhận được thư hồi âm của tòa báo, biết rằng tiểu thuyết của mình có thể được đăng báo, Quý Mạn Ngọc cảm thấy cả người mình như nhẹ bẫng, những suy nghĩ nhạy cảm, tự ti như đang dần rời khỏi nàng, khi đứng thẳng lưng càng thêm thẳng.
Hoành Ngọc đưa cho nàng cốc nước ấm, để nàng uống nước cho bình tĩnh lại.
Uống hết cốc nước đầy, Quý Mạn Ngọc mới xem như đã hoàn toàn bình tâm lại. Nàng cười nói: "Ta phải tranh thủ lúc đang có trạng thái tốt, mau đi viết tiếp phần sau của tiểu thuyết."
Sau khi Quý Mạn Ngọc đi, Quý Phục Lễ kéo Hoành Ngọc ngồi xuống nghỉ ngơi, "Đại tỷ càng ngày càng tốt hơn rồi."
Năm ngoái vừa bị từ hôn, Quý Mạn Ngọc mãi không vực dậy được. Quý Phục Lễ vẫn còn nhớ rõ vẻ tiều tụy và đau khổ của nàng lúc đó.
Bây giờ nàng đã tìm thấy niềm yêu thích, hai tháng nữa lại thi đại học, cuộc sống mới đang bắt đầu.
Hoành Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, "Còn ngươi thì sao?"
Quý Phục Lễ vốn đang uể oải dựa vào vai nàng, cũng không dùng lực, để tránh làm nàng mệt. Nghe nàng hỏi, anh giật mình ngồi thẳng, lông mày nhướn lên, "Sao lại hỏi ta thế?"
"Đại tỷ đã tìm được con đường mình muốn đi, trước anh nói không muốn tham gia biểu tình thị uy nữa mà muốn tìm con đường khác, vậy bây giờ đã tìm được chưa?" Hoành Ngọc hỏi thẳng.
Quý Phục Lễ mím môi, vẻ mặt ấm ức nhìn nàng, "Tuy Nhị ca rất muốn nói cho ngươi rằng ta đã tìm thấy rồi. . ." Nhưng anh biết nàng sẽ không tin.
Hoành Ngọc đưa tay vỗ vỗ vai anh, "Đừng làm nũng nữa, nói chuyện chính đi."
"Ta cảm thấy ta rất thật lòng." Quý Phục Lễ lầm bầm một câu, lúc này mới nghiêm túc, giọng điệu hơi mông lung, "Mấy hôm trước Nhuận Bình hỏi ta có muốn cùng nhau đi du học Mỹ không, ta đang cân nhắc."
Anh hiện tại đang học toán, càng học Quý Phục Lễ càng nhận ra chuyên ngành của mình không thể cứu quốc.
Anh vốn là một người luôn có tính toán trước, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi có chút mông lung.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, chủ yếu là Hoành Ngọc lắng nghe Quý Phục Lễ nói. Ngồi một hồi, Hoành Ngọc đã cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng đã quen ngủ trưa, cái này là do đồng hồ sinh học thôi thúc.
Quý Phục Lễ đẩy nàng, bảo nàng lên lầu nghỉ ngơi. Sau khi tỉnh dậy, Hoành Ngọc tiếp tục chỉnh sửa bản thảo mà nàng đã vẽ.
Buổi tối xuống lầu ăn cơm, Hoành Ngọc thấy cửa phòng Quý Mạn Ngọc đóng kín, hỏi một câu: "Đại tỷ còn ở trong phòng sao?"
Trần tẩu gật đầu: "Đúng vậy, đại tiểu thư vẫn còn đang viết tiểu thuyết, nói là muốn viết xong một đoạn mới xuống ăn cơm, bảo mọi người đừng đợi cô."
Hoành Ngọc bật cười, "Ba hai ngày này không ở nhà, Đại tỷ muốn xuống ăn cơm trễ một chút cũng không sao. Vậy trước hết đừng làm phiền Đại tỷ."
Đến khi Hoành Ngọc và Quý Phục Lễ đã ăn no và đi dạo về, Quý Mạn Ngọc mới xuống lầu, ăn vội vài thứ rồi lại lên lầu tiếp tục viết tiểu thuyết.
—— Tòa soạn « Tiểu thuyết nhật báo ».
Kể từ khi gửi thư hồi âm cho "La Mộng", Hoành Phi vẫn luôn chờ đợi hồi âm của đối phương.
Khụ khụ, đương nhiên, anh chủ yếu là chờ đối phương gửi tiếp phần sau của tiểu thuyết, để anh có thể đọc cho thỏa.
Tính tình cứng cỏi của Mạn Như khi đối diện với Thường Mộng đã trực tiếp thể hiện rõ sự không thích, nàng sẽ làm như thế nào?
Tên tiểu thuyết này là « Quang hoa », có phải đang nói Mạn Như sẽ trưởng thành, bắt đầu tỏa sáng? Đây là một tiểu thuyết tình yêu, hay là một câu chuyện viết về quá trình Mạn Như trưởng thành thành một người phụ nữ kiểu mới?
Vì lo lắng quá nhiều, Hoành Phi không ngừng nhớ đến cuốn tiểu thuyết này.
Hôm nay, Hoành Phi đến tòa soạn từ sớm. Bàn của anh như mọi ngày, chất đầy một thùng lớn thư từ.
Hoành Phi lục lọi trong thùng, khi thấy bức thư có chữ ký "La Mộng", hai mắt anh liền sáng lên, vội vàng ngồi xuống ghế, xé thư ra rồi đọc một cách chăm chú.
—— Sự bất mãn của Thường Mộng đối với cuộc hôn nhân này đã được thể hiện rõ trên mặt, Mạn Như tuy không biết chữ, nhưng cũng không phải người ngốc, sao có thể không hiểu vẻ mặt của hắn.
Nhưng uy lực của lời cha mẹ, của người làm mối còn lớn hơn mong muốn của đôi nam nữ chưa kết hôn.
Mạn Như sống mười lăm năm, hiểu rõ nhất một từ —— "Tuân theo" .
Đã không thể thay đổi hôn ước, nàng chỉ có thể thay đổi tâm trạng của mình. Nàng không vui vẻ, nhưng cũng chấp nhận cuộc hôn nhân này, cảm thấy như lời mẹ nói, chỉ cần nàng thể hiện được bản thân ưu tú, để Thường Mộng thấy được sự tốt đẹp của nàng, như vậy tự nhiên nàng sẽ có được hạnh phúc.
Sự không thích và coi thường của Thường Mộng đối với nàng chỉ là nhất thời mà thôi!
Ngày thứ hai, Mạn Như biết được Thường Mộng cũng đã đồng ý cuộc hôn nhân này. Hai nhà bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người.
Nhà giàu môn thế lấy vợ gả chồng quy củ luôn luôn khá nhiều, mấy tháng kia Mạn Như an phận ở trong nhà đợi gả, không có gặp lại Thường Mộng, nhưng cho đến ngày cưới, Thường Mộng cũng chưa từng xuất hiện làm loạn.
Mạn Như cho rằng hắn đã chấp nhận, cũng giống như nàng, chấp nhận cuộc hôn nhân đã được sắp đặt này.
Thế nhưng ngày thứ hai sau cưới, sau khi Mạn Như rửa mặt xong, Thường Mộng liền phái người hầu tiến phòng, đem đồ đạc của hắn đều thu dọn đến thư phòng.
Trong phòng tân hôn vẫn còn nến đỏ tàn rơi, nói lên tất cả những chuyện đêm qua, khắp nơi dán những chữ như "Sớm sinh quý tử" "Hỷ". Mạn Như ngồi trước gương trang điểm, lại chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Thường Mộng trước khi đi nói hắn đã nghe theo lời cha mẹ lấy nàng, nói nàng là người đàn bà chân nhỏ, lúc hắn nhìn thấy nàng tựa như đang nhìn cặn bã phong kiến, nói hắn theo đuổi tình yêu là tinh thần tương hợp. . .
Hắn không hề lưu luyến chuyển đến thư phòng. Mạn Như không thể tin, chạy đi tìm Thường mẫu, Thường mẫu ngược lại mang theo vẻ trách cứ nhìn nàng, cảm thấy là do nàng không biết cách giữ trái tim của chồng. Còn Mạn Như về nhà mẹ đẻ, tìm đến cha mẹ, cha nàng chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, bảo nàng an tâm ở lại Thường gia, phụng dưỡng cha mẹ chồng, cố gắng tranh thủ tình thương của Thường Mộng.
Từ miệng mẹ, Mạn Như mới biết, hóa ra nhờ cuộc hôn sự của nàng và Thường Mộng, chức vị của cha nàng đã thăng liền hai bậc, đương nhiên là không muốn Mạn Như gây chuyện.
Mạn Như trở về Thường gia. Nàng mới mười sáu tuổi, đã không thể ly hôn, nàng cũng không muốn bản thân mình cứ thế mà khô héo.
Nàng vì muốn Thường Mộng chấp nhận mình, nỗ lực học rất nhiều thứ, thậm chí bắt đầu lén học chữ, về sau, nàng đã có thể học thuộc lòng Kinh Thi.
Vốn dĩ Mạn Như nghĩ rằng mọi chuyện sẽ cứ như thế tiếp diễn, một ngày nào đó nàng sẽ ưu tú đến mức Thường Mộng sẽ chấp nhận nàng. Nhưng nàng thì tiến bộ, Thường Mộng lại không đứng yên chờ đợi nàng. Hai năm sau Thường Mộng dẫn về một người đàn bà ăn mặc hợp thời, trực tiếp tìm đến Mạn Như nói thẳng, nói muốn ly hôn với nàng.
Nỗ lực của nàng, hắn chưa bao giờ để trong lòng.
Thường Mộng nói: "Ta đã nói rồi, là vì nàng là người đàn bà chân nhỏ."
Chính là khi trước bó chân Mạn Như cũng là thân bất do kỷ, nhưng trong mắt Thường Mộng, đó chính là tội lỗi nguyên thủy.
Thường Mộng, Thường Mộng, tất cả những gì nàng gặp ở Thường gia như một giấc mộng dài, người đàn ông này lại càng là giấc mộng dài mà nàng không thể chạm vào.
"Tức chết mất!" Hoành Phi vỗ một phát lên đùi, miệng nhịn không được mà chửi một câu, "Mẹ ngươi chẳng phải cũng là người đàn bà chân nhỏ sao, lúc ghét bỏ Mạn Như, sao không thấy ngươi ghét bỏ mẹ mình. Người đàn ông này có thể không biết xấu hổ hơn nữa được không!"
Chửi xong một câu, Hoành Phi cảm giác ngọn lửa giận trong lòng dịu đi chút, lúc này mới tiếp tục xem tiếp…
Lúc viết thư, nàng vốn chỉ viết nội dung chính mà không để lại tên. Nhưng nghĩ đến Đặng Khiêm Văn là một đặc vụ ẩn mình, nàng chợt nảy ra ý định lưu lại một danh hiệu ở cuối thư.
Hoành Ngọc còn bàn luận với hệ thống một hồi xem nên dùng tên gì làm danh hiệu, hệ thống đề xuất "Ngọc Hành" trong Bắc Đẩu Thất Tinh. Nhưng danh hiệu "Ngọc Hành" quá đặc biệt, chỉ cần nghe qua tên nàng, sẽ rất dễ liên tưởng đến nhau.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Hoành Ngọc viết hai chữ "Diêu Quang" lên trang giấy.
—— Cũng là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh, tượng trưng cho điềm lành, tên của ngôi sao rạng rỡ.
Nàng vừa định lật tờ báo sang trang sau, thì trên bục giảng, Quý Mạn Ngọc và Trang Tử Hạc đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Trang Tử Hạc mỉm cười, chào hỏi Quý Mạn Ngọc và Hoành Ngọc rồi ôm sách rời khỏi phòng học.
Tiễn Trang Tử Hạc đi, Quý Mạn Ngọc bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoành Ngọc, cử chỉ mang vẻ vui tươi hiếm thấy.
Có thể thấy tâm trạng của nàng rất tốt.
Hoành Ngọc bị tâm trạng của nàng lây nhiễm, sau khi đặt tờ báo xuống thì nở nụ cười hài lòng: "Nhìn Đại tỷ thu hoạch lớn đấy."
"Lúc đầu còn không biết phải viết tiếp phần sau như thế nào, Trang tiên sinh đã cho ta rất nhiều gợi ý, bây giờ ta đã có ý tưởng rồi." Quý Mạn Ngọc nói, "Hơn nữa Trang tiên sinh còn khen ta, hắn nói ý tưởng tiểu thuyết này của ta rất tinh xảo, chỉ cần nghe miêu tả của ta thôi đã khiến hắn thấy hứng thú rồi, nếu tiểu thuyết của ta được đăng báo, hắn nhất định sẽ đọc nó."
Nói đến cuối, mặt Quý Mạn Ngọc hơi ửng đỏ, vì quá kích động.
Cảm giác được người mình ngưỡng mộ tán thành, thật sự quá tuyệt vời. Nhất là khi nàng vốn dĩ không tự tin, luôn cảm thấy mình không bằng người khác.
Hoành Ngọc thấy Quý Mạn Ngọc như được khích lệ, nàng cũng cảm thấy vui cho tỷ.
"Vậy chúng ta đi tìm Nhị ca đi, chắc giờ anh ấy cũng đã xong tiết rồi." Hoành Ngọc nói.
Hai người liền thu dọn đồ đạc rồi cùng đi tìm Quý Phục Lễ.
Quý Phục Lễ đang trò chuyện với bạn thân cùng môn Trần Nhuận Bình, thấy Hoành Ngọc, lông mày anh lập tức nhíu lại, không nhịn được phải rầy la nàng một trận, đến khi chắc chắn rằng nàng thật sự không sao thì mới thôi.
Đến giờ ăn trưa, cả bốn người đi sang trường Đại học Thanh Hoa bên cạnh ăn rồi tiện thể dạo một vòng quanh trường.
Nữ sinh mặc áo màu lam, váy dài đen, nam sinh mặc áo Tôn Trung Sơn hoặc âu phục, đi lại giữa những con đường rợp bóng cây, hoặc từng nhóm ba người nói chuyện, hoặc ôm một hai quyển sách đi nhanh.
Đó là một bức tranh đầy màu sắc thời đại.
Ngay cả Hoành Ngọc, hôm nay cũng mặc áo màu lam, váy dài đen để tránh gây chú ý, mái tóc dài mềm mại được chải gọn gàng.
Đi dạo được hơn nửa tiếng, Quý Phục Lễ không dám để Hoành Ngọc đi tiếp nữa, cả đám đành phải rời đi.
Vừa về đến nhà, Trần tẩu ra mở cửa thì nói: "Đại tiểu thư, tôi nhận được thư của tòa báo gửi cho cô, trông thư mỏng lắm."
Quý Mạn Ngọc ngẩn người, một lát sau trên mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Nếu như tiểu thuyết mà nàng gửi bị trả lại, thư chắc chắn phải rất dày, giờ thư lại mỏng, vậy chắc chắn là tiểu thuyết của nàng đã được « Tiểu thuyết nhật báo » để ý.
"Chúc mừng Đại tỷ." Hoành Ngọc là người đầu tiên phản ứng kịp, vừa cười vừa nói.
"Xem ra nhà chúng ta sắp có đại văn hào rồi." Quý Phục Lễ cũng nói.
Khuôn mặt vui mừng của Quý Mạn Ngọc không thể nào giấu được, nàng dứt khoát dùng tay che mặt, nhanh chân đến bàn lấy thư của mình.
Quả nhiên, tòa báo hồi âm thảo luận về chủ đề tiểu thuyết của nàng rất mới lạ, phù hợp với yêu cầu của tòa báo, bản thảo đã được chọn. Nhưng vì nàng là người mới, tòa báo muốn xác nhận nội dung tiếp theo của tiểu thuyết, rồi mới định giá dựa theo tình tiết.
Sau bao ngày mong đợi, cuối cùng cảm giác mong ước đã trở thành sự thật thật sự quá tuyệt vời. Quý Mạn Ngọc hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng mắt vẫn hơi đỏ lên.
Trong quá trình nàng viết tiểu thuyết, rất nhiều người đã cổ vũ và tán thành nàng, nhưng bản thân Quý Mạn Ngọc vẫn luôn thiếu tự tin.
Hiện tại nhận được thư hồi âm của tòa báo, biết rằng tiểu thuyết của mình có thể được đăng báo, Quý Mạn Ngọc cảm thấy cả người mình như nhẹ bẫng, những suy nghĩ nhạy cảm, tự ti như đang dần rời khỏi nàng, khi đứng thẳng lưng càng thêm thẳng.
Hoành Ngọc đưa cho nàng cốc nước ấm, để nàng uống nước cho bình tĩnh lại.
Uống hết cốc nước đầy, Quý Mạn Ngọc mới xem như đã hoàn toàn bình tâm lại. Nàng cười nói: "Ta phải tranh thủ lúc đang có trạng thái tốt, mau đi viết tiếp phần sau của tiểu thuyết."
Sau khi Quý Mạn Ngọc đi, Quý Phục Lễ kéo Hoành Ngọc ngồi xuống nghỉ ngơi, "Đại tỷ càng ngày càng tốt hơn rồi."
Năm ngoái vừa bị từ hôn, Quý Mạn Ngọc mãi không vực dậy được. Quý Phục Lễ vẫn còn nhớ rõ vẻ tiều tụy và đau khổ của nàng lúc đó.
Bây giờ nàng đã tìm thấy niềm yêu thích, hai tháng nữa lại thi đại học, cuộc sống mới đang bắt đầu.
Hoành Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, "Còn ngươi thì sao?"
Quý Phục Lễ vốn đang uể oải dựa vào vai nàng, cũng không dùng lực, để tránh làm nàng mệt. Nghe nàng hỏi, anh giật mình ngồi thẳng, lông mày nhướn lên, "Sao lại hỏi ta thế?"
"Đại tỷ đã tìm được con đường mình muốn đi, trước anh nói không muốn tham gia biểu tình thị uy nữa mà muốn tìm con đường khác, vậy bây giờ đã tìm được chưa?" Hoành Ngọc hỏi thẳng.
Quý Phục Lễ mím môi, vẻ mặt ấm ức nhìn nàng, "Tuy Nhị ca rất muốn nói cho ngươi rằng ta đã tìm thấy rồi. . ." Nhưng anh biết nàng sẽ không tin.
Hoành Ngọc đưa tay vỗ vỗ vai anh, "Đừng làm nũng nữa, nói chuyện chính đi."
"Ta cảm thấy ta rất thật lòng." Quý Phục Lễ lầm bầm một câu, lúc này mới nghiêm túc, giọng điệu hơi mông lung, "Mấy hôm trước Nhuận Bình hỏi ta có muốn cùng nhau đi du học Mỹ không, ta đang cân nhắc."
Anh hiện tại đang học toán, càng học Quý Phục Lễ càng nhận ra chuyên ngành của mình không thể cứu quốc.
Anh vốn là một người luôn có tính toán trước, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi có chút mông lung.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, chủ yếu là Hoành Ngọc lắng nghe Quý Phục Lễ nói. Ngồi một hồi, Hoành Ngọc đã cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng đã quen ngủ trưa, cái này là do đồng hồ sinh học thôi thúc.
Quý Phục Lễ đẩy nàng, bảo nàng lên lầu nghỉ ngơi. Sau khi tỉnh dậy, Hoành Ngọc tiếp tục chỉnh sửa bản thảo mà nàng đã vẽ.
Buổi tối xuống lầu ăn cơm, Hoành Ngọc thấy cửa phòng Quý Mạn Ngọc đóng kín, hỏi một câu: "Đại tỷ còn ở trong phòng sao?"
Trần tẩu gật đầu: "Đúng vậy, đại tiểu thư vẫn còn đang viết tiểu thuyết, nói là muốn viết xong một đoạn mới xuống ăn cơm, bảo mọi người đừng đợi cô."
Hoành Ngọc bật cười, "Ba hai ngày này không ở nhà, Đại tỷ muốn xuống ăn cơm trễ một chút cũng không sao. Vậy trước hết đừng làm phiền Đại tỷ."
Đến khi Hoành Ngọc và Quý Phục Lễ đã ăn no và đi dạo về, Quý Mạn Ngọc mới xuống lầu, ăn vội vài thứ rồi lại lên lầu tiếp tục viết tiểu thuyết.
—— Tòa soạn « Tiểu thuyết nhật báo ».
Kể từ khi gửi thư hồi âm cho "La Mộng", Hoành Phi vẫn luôn chờ đợi hồi âm của đối phương.
Khụ khụ, đương nhiên, anh chủ yếu là chờ đối phương gửi tiếp phần sau của tiểu thuyết, để anh có thể đọc cho thỏa.
Tính tình cứng cỏi của Mạn Như khi đối diện với Thường Mộng đã trực tiếp thể hiện rõ sự không thích, nàng sẽ làm như thế nào?
Tên tiểu thuyết này là « Quang hoa », có phải đang nói Mạn Như sẽ trưởng thành, bắt đầu tỏa sáng? Đây là một tiểu thuyết tình yêu, hay là một câu chuyện viết về quá trình Mạn Như trưởng thành thành một người phụ nữ kiểu mới?
Vì lo lắng quá nhiều, Hoành Phi không ngừng nhớ đến cuốn tiểu thuyết này.
Hôm nay, Hoành Phi đến tòa soạn từ sớm. Bàn của anh như mọi ngày, chất đầy một thùng lớn thư từ.
Hoành Phi lục lọi trong thùng, khi thấy bức thư có chữ ký "La Mộng", hai mắt anh liền sáng lên, vội vàng ngồi xuống ghế, xé thư ra rồi đọc một cách chăm chú.
—— Sự bất mãn của Thường Mộng đối với cuộc hôn nhân này đã được thể hiện rõ trên mặt, Mạn Như tuy không biết chữ, nhưng cũng không phải người ngốc, sao có thể không hiểu vẻ mặt của hắn.
Nhưng uy lực của lời cha mẹ, của người làm mối còn lớn hơn mong muốn của đôi nam nữ chưa kết hôn.
Mạn Như sống mười lăm năm, hiểu rõ nhất một từ —— "Tuân theo" .
Đã không thể thay đổi hôn ước, nàng chỉ có thể thay đổi tâm trạng của mình. Nàng không vui vẻ, nhưng cũng chấp nhận cuộc hôn nhân này, cảm thấy như lời mẹ nói, chỉ cần nàng thể hiện được bản thân ưu tú, để Thường Mộng thấy được sự tốt đẹp của nàng, như vậy tự nhiên nàng sẽ có được hạnh phúc.
Sự không thích và coi thường của Thường Mộng đối với nàng chỉ là nhất thời mà thôi!
Ngày thứ hai, Mạn Như biết được Thường Mộng cũng đã đồng ý cuộc hôn nhân này. Hai nhà bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người.
Nhà giàu môn thế lấy vợ gả chồng quy củ luôn luôn khá nhiều, mấy tháng kia Mạn Như an phận ở trong nhà đợi gả, không có gặp lại Thường Mộng, nhưng cho đến ngày cưới, Thường Mộng cũng chưa từng xuất hiện làm loạn.
Mạn Như cho rằng hắn đã chấp nhận, cũng giống như nàng, chấp nhận cuộc hôn nhân đã được sắp đặt này.
Thế nhưng ngày thứ hai sau cưới, sau khi Mạn Như rửa mặt xong, Thường Mộng liền phái người hầu tiến phòng, đem đồ đạc của hắn đều thu dọn đến thư phòng.
Trong phòng tân hôn vẫn còn nến đỏ tàn rơi, nói lên tất cả những chuyện đêm qua, khắp nơi dán những chữ như "Sớm sinh quý tử" "Hỷ". Mạn Như ngồi trước gương trang điểm, lại chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Thường Mộng trước khi đi nói hắn đã nghe theo lời cha mẹ lấy nàng, nói nàng là người đàn bà chân nhỏ, lúc hắn nhìn thấy nàng tựa như đang nhìn cặn bã phong kiến, nói hắn theo đuổi tình yêu là tinh thần tương hợp. . .
Hắn không hề lưu luyến chuyển đến thư phòng. Mạn Như không thể tin, chạy đi tìm Thường mẫu, Thường mẫu ngược lại mang theo vẻ trách cứ nhìn nàng, cảm thấy là do nàng không biết cách giữ trái tim của chồng. Còn Mạn Như về nhà mẹ đẻ, tìm đến cha mẹ, cha nàng chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, bảo nàng an tâm ở lại Thường gia, phụng dưỡng cha mẹ chồng, cố gắng tranh thủ tình thương của Thường Mộng.
Từ miệng mẹ, Mạn Như mới biết, hóa ra nhờ cuộc hôn sự của nàng và Thường Mộng, chức vị của cha nàng đã thăng liền hai bậc, đương nhiên là không muốn Mạn Như gây chuyện.
Mạn Như trở về Thường gia. Nàng mới mười sáu tuổi, đã không thể ly hôn, nàng cũng không muốn bản thân mình cứ thế mà khô héo.
Nàng vì muốn Thường Mộng chấp nhận mình, nỗ lực học rất nhiều thứ, thậm chí bắt đầu lén học chữ, về sau, nàng đã có thể học thuộc lòng Kinh Thi.
Vốn dĩ Mạn Như nghĩ rằng mọi chuyện sẽ cứ như thế tiếp diễn, một ngày nào đó nàng sẽ ưu tú đến mức Thường Mộng sẽ chấp nhận nàng. Nhưng nàng thì tiến bộ, Thường Mộng lại không đứng yên chờ đợi nàng. Hai năm sau Thường Mộng dẫn về một người đàn bà ăn mặc hợp thời, trực tiếp tìm đến Mạn Như nói thẳng, nói muốn ly hôn với nàng.
Nỗ lực của nàng, hắn chưa bao giờ để trong lòng.
Thường Mộng nói: "Ta đã nói rồi, là vì nàng là người đàn bà chân nhỏ."
Chính là khi trước bó chân Mạn Như cũng là thân bất do kỷ, nhưng trong mắt Thường Mộng, đó chính là tội lỗi nguyên thủy.
Thường Mộng, Thường Mộng, tất cả những gì nàng gặp ở Thường gia như một giấc mộng dài, người đàn ông này lại càng là giấc mộng dài mà nàng không thể chạm vào.
"Tức chết mất!" Hoành Phi vỗ một phát lên đùi, miệng nhịn không được mà chửi một câu, "Mẹ ngươi chẳng phải cũng là người đàn bà chân nhỏ sao, lúc ghét bỏ Mạn Như, sao không thấy ngươi ghét bỏ mẹ mình. Người đàn ông này có thể không biết xấu hổ hơn nữa được không!"
Chửi xong một câu, Hoành Phi cảm giác ngọn lửa giận trong lòng dịu đi chút, lúc này mới tiếp tục xem tiếp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận