Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 01: Văn học mạng đại thần bị chỉ sao chép 1 (length: 11482)

# Đường Hồn đạo văn # # Thanh Phong tiểu thuyết mạng đại thần Thịnh Minh Sơ đạo văn # # Thịnh Minh Sơ dính líu đạo văn người mới Hiệu Hiệu Minh Nguyệt #
Trong vòng một đêm, mấy chủ đề này nóng lên điên cuồng, liên tiếp xông vào top 10 hot search.
【Ngọa Tào? Nữ thần ngày xưa của ta đạo văn tân thần?】
【Trước đó thì đã có tin đồn Thịnh Minh Sơ hết thời muốn nghỉ bút, không ngờ nàng không phải nghỉ bút mà trực tiếp đạo văn của người mới, ha ha, đúng là sống lâu mới thấy chuyện này】
【Thương Nguyệt Đại của nhà ta quá, đau lòng ghê】
Đương nhiên, Thịnh Minh Sơ sớm đã là thần tượng, lượng fan đọc cực lớn.
Chỉ là, gần như không có ai đứng ra bảo vệ nàng.
Bởi vì... sách mới của Thịnh Minh Sơ « Đường Hồn » đã công bố 10 nghìn chữ nội dung, còn « Đường Giới » của Hiệu Hiệu Minh Nguyệt đang đăng nhiều kỳ hơn hai trăm nghìn chữ, trừ tên nhân vật không mấy giống nhau ra, các nội dung khác hầu như là bê nguyên xi đúc khuôn y hệt.
Tình huống này đủ để đạp đại thần xuống bùn, dù fan cuồng nhiệt nhất cũng không thể nào bênh vực Thịnh Minh Sơ.
Ánh sáng nhạt từ màn hình máy tính hắt ra, rèm cửa che nắng không kéo hết, để một vệt sáng lọt qua khe hở.
Hoành Ngọc đang gục ngủ bên bàn máy tính khẽ giật mình, một tay chống bàn, tay còn lại đỡ trán, từ từ ngồi thẳng dậy.
“Hệ thống?”
【Số không, ta đây.】
Cục quản lý thời không chưởng quản hàng tỷ dòng thời không, ban đầu là để duy trì sự ổn định của các mốc thời gian.
Hoành Ngọc vốn là bộ trưởng bộ nghiên cứu của cục quản lý thời không, phụ trách nghiên cứu phát minh hệ thống và xuyên thời không. Vì ủng hộ cải cách cục quản lý thời không, kế hoạch thất bại mà bị thanh trừng.
Nhưng dù bị thanh trừng, vẫn có người nể trọng nàng ở cục quản lý thời không, sợ động vào thì hỏng chuyện, cuối cùng đày nàng vào hàng tỷ dòng thời không, còn cho nàng cái danh "Số không".
Bị đày đi rồi, nàng đã trải qua rất nhiều thế giới.
Từng hưởng phú quý, nắm quyền hành. Đã từng chém giết quả quyết, cũng từng tiêu dao qua ngày.
Ở thế giới trước, nàng giở một chiêu thành công phản sát tầng lớp cao cục quản lý thời không, thuộc hạ của nàng thuận lợi tiếp quản cục quản lý thời không, đến tìm nàng và xóa hết ghi chép việc nàng bị trục xuất. Nhưng Hoành Ngọc lại không chọn quay về cục quản lý thời không.
So với thế giới thực, nàng vẫn thích xuyên qua thời không, trở thành lữ khách thời không hơn.
"Tiếp thu ký ức."
Vừa nói xong, ký ức của thân thể này truyền vào đầu Hoành Ngọc.
Nguyên chủ Thịnh Hành Ngọc, đại thần mảng truyện nữ trên Thanh Phong tiểu thuyết mạng, bút danh Thịnh Minh Sơ. Chuyên viết truyện tranh đấu quyền mưu cổ đại và huyền huyễn, cảnh miêu tả hùng vĩ không thua kém đại thần truyện nam.
Nàng không phải một phát thành thần, mà là từng bước một, thành tích ngày càng tốt, cuối cùng khi viết bộ thứ ba thì chính thức phong thần. Và hai bộ truyện cổ ngôn của nàng đều được chuyển thể thành phim truyền hình.
Hai bộ phim này đều được quay rất xuất sắc, một lần nữa nâng cao danh tiếng của nàng.
Năm ngoái, nguyên chủ vốn nổi tiếng viết khỏe bỗng bày tỏ ý định muốn nghỉ bút, và càng không có ý định viết truyện mới.
Có độc giả ác ý phỏng đoán nàng hết thời, nhưng những lời bóng gió đó đều bị fan trung thành của nguyên chủ dẹp đi.
Ngay khi truyện của nguyên chủ vừa hoàn tất không lâu, một tác giả bút danh Hiệu Hiệu Minh Nguyệt xuất hiện như sao băng, cuốn đầu tiên về đề tài huyền huyễn với cốt truyện hoành tráng, văn phong rất giống Thịnh Minh Sơ.
Ngay khi cuốn sách này vừa lên kệ không lâu, Hiệu Hiệu Minh Nguyệt lại đăng nhiều kỳ cuốn thứ hai - truyện theo hướng lịch sử quyền mưu.
Hai cuốn sách này có cốt truyện mạch lạc rõ ràng, Hiệu Hiệu Minh Nguyệt cập nhật cũng rất chăm chỉ, mỗi ngày hai cuốn đều ra trên mười ngàn chữ, thỉnh thoảng còn bạo chương.
Chưa đến nửa năm đăng nhiều kỳ, hai cuốn sách này liên tiếp hoàn thành, Hiệu Hiệu Minh Nguyệt nhờ hai cuốn sách này mà thành thần ngay tức khắc.
Vừa hoàn thành xong, nàng lập tức bắt tay vào đăng nhiều kỳ hai tiểu thuyết mới.
Người mới nổi lên đẩy người cũ xuống, khi Thịnh Minh Sơ đã lắng xuống, Hiệu Hiệu Minh Nguyệt đang nổi danh nhất.
Đầu năm nay, Hiệu Hiệu Minh Nguyệt tham gia đại hội tác giả, hình chân dung lộ ra khiến dư luận ầm ĩ, thu hút một lượng lớn người qua đường trở thành fan sắc đẹp.
# Rõ ràng có thể dựa vào mặt lại cứ muốn dựa vào tài năng #
# Mẹ ơi sao con muốn quỳ mòn cả màn hình #
Trong đại hội tác giả, Hiệu Hiệu Minh Nguyệt còn tiết lộ một tin tức, cô đã viết một kịch bản, hiện tại đã được chuyển thể thành phim truyền hình, cô được đạo diễn mời đóng vai nữ phụ.
Trong nhất thời, hình tượng tác giả mỹ nữ được đẩy lên nóng hổi trên mạng.
Khi nguyên chủ tuyên bố trên Weibo muốn quay lại với truyện mới, phim truyền hình « Thích Cậu Rồi » mà Hiệu Hiệu Minh Nguyệt diễn vừa đúng lúc lên sóng.
Lượng fan trung thành của nguyên chủ cũng không ít, Weibo có hơn bốn trăm nghìn lượt theo dõi, sau khi nàng tuyên bố muốn quay lại, fan thi nhau vui mừng.
Ngày đầu mở truyện, nguyên chủ trực tiếp đăng 10 nghìn chữ nội dung. Nhưng ngay sau khi nàng đăng truyện, độc giả đã bùng nổ.
【Ơ kìa, sao truyện của Thịnh Đại này... càng xem càng thấy lạ?】
【Lầu trên có ý gì? Có gì nói thẳng ra, vòng vo muốn ám chỉ gì vậy】
【Lầu trên nữa ơi, không giấu gì, tôi cũng thấy vậy. Nhưng mà fan cuồng của đại thần nhiều, tặng cậu cái Nắp Nồi để đỡ tổn thương vật lý】
【Ngọa tào, lạ gì, đây là đạo trắng trợn còn gì! Biến mất một năm rưỡi mới quay lại, vừa quay lại đã đạo văn, có thấy xấu hổ không vậy! Bắt nạt Nguyệt Đại của chúng tôi không nổi tiếng, ít fan hơn các người hả?】
...
Việc đại thần trở lại vốn thu hút sự chú ý, thêm tình tiết trong truyện có vẻ là lạ, fan của Hiệu Hiệu Minh Nguyệt xông vào nhóm fan của người hâm mộ náo loạn một trận, phần bình luận bên dưới truyện mới càng thêm tanh bành.
Khu bình luận « Đường Hồn » bị fan Hiệu Hiệu Minh Nguyệt chiếm sạch.
Thậm chí có cả fan Thịnh Minh Sơ công khai “phản chiến”:【 Thịnh Đại là nữ thần của tôi... nhưng với tư cách là một độc giả đang đuổi « Đường Giới », tôi vẫn phải nói nội dung của « Đường Hồn » giống y « Đường Giới » 】
Thịnh Minh Sơ là đại thần hàng đầu, dù đã im hơi lặng tiếng hơn một năm, nhưng vẫn còn rất nhiều độc giả trung thành. Họ điên cuồng than vãn bên dưới, không ít người chạy đi đọc truyện mới của Hiệu Hiệu Minh Nguyệt.
Nhưng đọc xong, những độc giả đầy phẫn nộ đó cũng đều im lặng.
Không lâu sau, Hiệu Hiệu Minh Nguyệt đăng Weibo mới, công khai @ nguyên chủ, muốn nàng xin lỗi và đồng thời gỡ bỏ « Đường Hồn ».
Nguyên chủ rất ít dùng Weibo, nhờ độc giả nhắc nhở mới nhìn thấy. Lúc này nàng mới khăng khăng trên Weibo rằng mình không có đạo văn.
Việc phản bác lần này lại càng chọc giận fan của Hiệu Hiệu Minh Nguyệt, ngay cả rất nhiều fan của nguyên chủ cũng cảm thấy thái độ của nguyên chủ hơi có chút...khó nói.
Sự kiện đạo văn càng ngày càng nghiêm trọng, một ngày chiếm rất nhiều hot search.
...
Tiếp nhận ký ức xong, Hoành Ngọc từ từ mở mắt.
Hai cánh tay nàng để lên bàn phím, mở Weibo ra, rất nhanh nhìn thấy hot search liên quan đến đạo văn đang treo đầu tiên.
Hoành Ngọc không thích ngược đãi mình, lúc này phía dưới hot search chắc chắn toàn lời chửi rủa, nên dứt khoát không bấm vào xem.
Nàng dùng điều khiển mở rèm cửa sổ ra, ánh nắng chiếu nghiêng vào, làm bừng sáng căn phòng âm u.
Hoành Ngọc đứng dậy đi ra trước cửa sổ, duỗi lưng một cái, ngắm phong cảnh biệt thự bên ngoài.
Biệt thự ba tầng có tiểu hoa viên và hồ bơi, nằm ở khu đắt nhất tấc đất tấc vàng của Đế Đô.
Một căn biệt thự thế này, nguyên chủ có viết cả đời tiểu thuyết cũng không mua nổi. Cho dù có tiền cũng phải có quyền thế mới được.
Điện thoại di động bỗng reo lên, Hoành Ngọc trở về mép giường, ném đôi dép lê ra, ngồi xếp bằng trên giường.
Cầm điện thoại lên xem, trên màn hình là "Tàng Vân" - biên tập của nàng.
Hoành Ngọc bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng Tàng Vân rất kích động: "Thịnh Đại, chị thấy hot search chưa?"
Không đợi Hoành Ngọc trả lời, Tàng Vân đã xổ một tràng kể lể hết sự việc.
"...Đại Đại, em biết chị bao năm nay, em biết chị ghét nhất đạo văn với mấy hiện tượng bị ăn theo thế này. Nhưng mà truyện Hiệu Hiệu Minh Nguyệt em cũng đọc rồi, độ tương tự của hai bên thật sự quá cao, cứ như đúc từ một khuôn vậy..." Tàng Vân mất bình tĩnh, nói năng lộn xộn.
Nàng làm biên tập của Thịnh Đại sáu năm, là một fan trung thành, tiếp xúc với Thịnh Đại nhiều nên rất hiểu tính cách của Thịnh Đại... nhưng tình huống này, nàng cũng không thể bịt mắt bịt tai để nói Thịnh Đại không đạo văn được!
Hoành Ngọc có chút phân thần suy nghĩ về điểm kỳ lạ trên người Triệu Minh Nguyệt.
Chẳng phải là bê nguyên xi đúc khuôn sao?
Triệu Minh Nguyệt là tác giả sống lại từ năm năm sau, trên tay có một USB, bên trong USB có hàng chục bộ tiểu thuyết txt mà kiếp trước cô rất thích.
Từ mười mấy file txt này, chọn những bộ rất nổi tiếng, mà còn chưa được xuất bản, rồi đăng lên trước.
Từ đó, Triệu Minh Nguyệt đạt thành con đường phong thần của mình.
Thế giới này không có kịch bản, nhưng đối với loại người sống lại nghịch loạn thời không này, hệ thống có thể kiểm tra được rất nhiều thông tin trên người bọn họ. Thông tin trên chính là Hoành Ngọc từ hệ thống mà giải được.
Nàng bên này thật lâu không nói chuyện, Tàng Vân cẩn thận từng li từng tí lập lại: "Đại Đại, ngươi sau này phải làm thế nào? Hiệu Hiệu Minh Nguyệt bên kia đã đăng weibo, yêu cầu ngươi xóa bài đồng thời xin lỗi nàng, nếu không nàng muốn nhờ pháp luật để ngươi phong bút lui khỏi giới."
Hiện tại quyền sở hữu trí tuệ ngày càng được bảo hộ, chỉ cần Hoành Ngọc phong bút lui khỏi giới, coi như nàng có thể thay áo mới quay lại, nàng hao phí tám năm gây dựng bút danh cũng bỏ.
Hoành Ngọc lấy lại tinh thần, "Xóa bài xin lỗi?"
". . . Đúng."
Đầu bên kia điện thoại, Tàng Vân chỉ nghe thấy đối phương phát ra một tiếng cười khó hiểu.
"Nhờ pháp luật gì chứ, ta gần đây chính định lui khỏi giới đây."
"? ? ?"
"Là như thế này." Hoành Ngọc giải thích, "Ông ta ta nói, nếu như ta viết tiểu thuyết không vui, thì nên về nhà đàng hoàng thừa kế cơ nghiệp trăm tỷ."
Tàng Vân: Thịnh Đại nói mỗi một chữ nàng đều biết, nhưng đặt chung với nhau nàng sao lại không hiểu nữa.
"Chán làm Thịnh Đại rồi, chi bằng thử một chút làm Thịnh tổng cảm giác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận