Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 09: Văn học mạng đại thần bị chỉ sao chép 9 (length: 12042)

Cục An ninh quốc gia xưa nay kín tiếng, không có nền tảng truyền thông nào, trang Weibo của họ ban đầu cũng không gây được sự chú ý lớn.
Nhưng sau khi một vài cơ quan nhà nước khác đăng bài, nó liền nhanh chóng lan truyền.
【Trước đây thường có tin đồn nói đồ vật tương lai có thể thông qua lỗ đen không gian đến đây, ta còn tưởng là giả, giờ thì không tin không được, eo ôi, khó trách "Đường Hồn" với "Đường Giới" mở đầu y hệt nhau.】
【Ngọa Tào, vậy nên kẻ đạo nhái thật sự là Hiệu Hiệu Minh Nguyệt chứ không phải Thịnh Đại à? A a a a a.】
【Ha ha, bây giờ mới quay ra gọi Thịnh Đại, hồi xưa nữ thần bị dìm cho không ngóc đầu lên được, còn lui khỏi giới, sao không thấy ai tin nàng?】
【Cái gì, mặc dù ta cũng muốn mắng lầu trên, nhưng ta phải nói, Thịnh tổng rõ ràng là đang vui vẻ thu dọn đồ đạc về thừa kế gia sản tỷ đô, nào có ấm ức, ai làm ơn mời ta khổ như vậy đi, một trăm phát cũng được! ! !】
【Tác giả gốc của "Thịnh Đường" hiện tại vẫn là một người trong suốt không ai biết, tác phẩm của hắn sắp bạo thì bị người khác tung ra trước… Nghĩ thôi đã thấy khổ QAQ.】
【Triệu Minh Nguyệt đúng là thối tha, vô tình có được USB liền lấy đi mưu lợi, còn muốn đạp Thịnh tổng xuống, ha ha, có phải thấy Thịnh tổng liền nhớ đến bộ mặt xấu xí, u ám của mình không?】
【Mấy người bên Thanh Phong tiểu thuyết mạng đâu hết rồi, cơ quan nhà nước đã lên tiếng, các ngươi mau trả bản quyền mấy cuốn sách này cho tác giả gốc đi ok? @ThanhPhong tiểu thuyết mạng.】
Khoảng nửa tiếng sau, trang Weibo chính thức của Thanh Phong tiểu thuyết mạng lên tiếng, thông báo mấy cuốn tiểu thuyết dưới tên Triệu Minh Nguyệt đã được trả về cho tác giả gốc.
【Ngầu, trang chính thức cuối cùng cũng chịu làm một việc ra hồn QAQ.】
Bên dưới là một loạt lời khen, cho đến khi một cư dân mạng phá vỡ đội hình.
【Từ từ từ từ, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ... Đó là, "Đường Hồn" vẫn chưa hết! ! !】
【A a a a a hú hét kiểu chuột chũi, tôi cũng nhận ra rồi, Thịnh tổng giờ về thừa kế gia nghiệp rồi, còn có thể lấp cái hố này không! ! !】
【Ngọa tào sao tôi lại quên mất chuyện này, QAQ tôi không dám mong chờ nhìn thấy mấy tác phẩm khác trong USB nữa, nhưng Quốc An có thể đăng tiếp nội dung của quyển "Đường Hồn" không?】
【Lầu trên mơ đẹp quá đấy, ba của bạn là cơ quan nhà nước tuân thủ pháp luật đấy, nó làm thế chẳng phải trái pháp luật sao? Chi bằng bạn trông mong Thịnh tổng quay lại lấp hố còn hơn QAQ.】
Tổng bộ Thịnh Thị, Hoành Ngọc ngồi trước máy tính hoàn thiện bản luận văn chi tiết về "Luận kỹ thuật tường lửa và các lỗ hổng tương ứng", hệ thống thấy bình luận thú vị sẽ đọc cho nàng nghe.
Điện thoại di động đột nhiên reo, trên màn hình hiện lên một số lạ.
Đây là điện thoại riêng của nàng, không có nhiều người biết, Hoành Ngọc tiện tay nhấn nút nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, lập tức có tiếng một người đàn ông vang lên: "Là Thịnh Hành Ngọc sao? Ta là Khương Phong, ta..."
Khương Phong?
Hoành Ngọc nghĩ ngợi, Khương Phong hình như là bạn trai của Triệu Minh Nguyệt.
Hoành Ngọc tiện tay tắt máy, tiếp tục vùi đầu sửa luận văn.
Khương Phong mới hé răng, điện thoại đã chuyển sang âm báo bận, gọi lại thì không ai nghe máy.
Mặt Khương Phong hoàn toàn đen lại.
Từ khi Triệu Minh Nguyệt bị cảnh sát bắt đi, đầu óc hắn rối tung cả lên. Khương gia thế lực lớn, từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, phụ nữ bên cạnh hết người này đến người khác. Ban đầu hắn theo dõi tiểu thuyết của Triệu Minh Nguyệt chỉ là cảm thấy nữ tác giả này viết sách rất có khí phách.
Sau khi đọc hết tất cả tiểu thuyết của Triệu Minh Nguyệt, hắn liền coi người này là nữ thần. Đúng lúc Triệu Minh Nguyệt lại có tướng mạo mà hắn thích, thế là Khương Phong liền nảy sinh chút tâm tư khác.
Kết quả thế nào, người hắn xem là nữ thần chẳng qua là một kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối! Người mà hắn cho là nhân phẩm không tốt mới chính là nữ thần thật sự của hắn!
Tương phản quá lớn khiến Khương Phong hoàn toàn choáng váng. Hắn cũng không biết vì sao mình phải nghe ngóng được số điện thoại của Thịnh Hành Ngọc từ người khác, là muốn giải thích với nàng, hay là bởi vì tối qua yến tiệc ở Kinh Hồng người ta có vẻ muốn liên hệ với nàng.
Kết quả đối phương vừa nghe thấy tên hắn, liền lập tức cúp máy.
Cũng đúng thôi, thời gian hắn hẹn hò với Triệu Minh Nguyệt, không ngừng giúp Triệu Minh Nguyệt tẩy trắng, ngáng chân Thịnh Thị, hơn nữa trên danh nghĩa hắn vẫn là bạn trai của Triệu Minh Nguyệt, nàng ghét hắn cũng là chuyện bình thường mà… Khương Phong không ngừng tìm lý do an ủi mình.
Nhưng mà… tự mình đa tình là bệnh.
Sửa xong luận văn, Hoành Ngọc ấn lưu rồi thoát ra, gửi bản luận văn này cho Quốc An.
——Cục An ninh quốc gia.
Lưu Chiêu bưng cốc nước lên uống một ngụm, chuẩn bị đóng máy tính về nhà, máy tính "tinh" một tiếng hiện ra một email, bài luận văn dài dằng dặc lọt vào mắt hắn.
Có thể bá đạo như vậy, gửi mail liền để email nhảy ra chiếm màn hình máy tính, bắt buộc người ta phải thấy ngay lập tức, ngoài "Hồ Ly" ra thì không có ai khác.
Tay Lưu Chiêu run lên, cất cốc nước xong mới đọc bản luận văn.
Vừa xem hết đoạn nội dung đầu tiên, Lưu Chiêu liền không kìm được nhướn mày, gọi điện thoại nội bộ.
Nửa phút sau, Mục Văn xuất hiện trong văn phòng của hắn.
Kỹ thuật máy tính rõ ràng là lĩnh vực của Mục Văn, Lưu Chiêu tránh chỗ, để Mục Văn có thể xem luận văn tốt hơn, còn hắn thì đứng bên cạnh nghĩ xem phải đối phó với tên hacker "Hồ Ly" này như thế nào.
"Hồ Ly quá phách lối, người bên trên đang rất bất mãn với việc chúng ta vẫn chưa tìm ra hắn/nàng. Người giỏi như vậy, ta thật muốn chiêu an hắn/nàng đến Cục An ninh quốc gia."
Mục Văn cười khổ, chỉ vào một đoạn văn trên luận văn, "Lưu cục tự mình xem đi."
——"Phía dưới là thành ý của tôi, tôi không muốn tự ý xâm nhập vào mạng nội bộ của Quốc An nữa, coi như xóa bỏ chuyện đó đi."
Lưu Chiêu nhìn chằm chằm vào hai chữ thành ý, nhẹ giọng nói: "Mơ đẹp quá đấy, tìm, nhất định phải tìm cho ra Hồ Ly."
Mục Văn không nói gì, tiếp tục cúi đầu xem luận văn. Càng xem mặt hắn càng đen.
Trong luận văn, Hoành Ngọc đã chỉ ra mấy lỗ hổng tường lửa mà nàng tìm thấy, còn đưa ra mấy lệnh mới, nói rõ sau khi vá hết những chỗ đó thì ngay cả nàng cũng khó xâm nhập vào mạng nội bộ của Quốc An.
Mục Văn âm thầm nghiến răng, sau khi sửa xong xâm nhập vào mạng nội bộ của Quốc An cũng chỉ là khó khăn hơn? Vậy chẳng phải hiện tại mạng nội bộ của Quốc An đối với hắn/nàng chẳng khác gì không đề phòng?
Kỹ thuật máy tính là lĩnh vực của hắn, mà ở lĩnh vực mình tự tin nhất lại bị người ta liên tiếp công kích, Hồ Ly chẳng qua là đang khiêu khích hắn thôi!
Thế là Mục Văn mở miệng: "Lưu cục, cứ tiếp tục điều tra từ Thịnh Hành Ngọc đi, trên người nàng chắc là có thể tìm ra manh mối liên quan đến Hồ Ly. Biết đâu… nàng chính là con Hồ Ly ẩn sâu nhất."
Hai ngày sau, Hoành Ngọc tan làm về Thịnh gia.
Nàng đứng ở cửa thay giày, đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Thịnh lão gia tử từ phòng khách vọng ra: "Chắc là Ngọc Nhi về rồi, ta ra xem."
"Thịnh gia gia, cháu đi cùng người." Là giọng một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.
Xem ra là có khách tới nhà.
Hoành Ngọc vừa thay xong giày, bóng dáng Thịnh lão gia tử đã xuất hiện trước mắt nàng, sau lưng ông còn có một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt búp bê, dáng người gầy gò, sắc mặt hơi tái đi theo.
Khí chất văn nhược, nhưng ngũ quan tuấn tú, thuộc loại tướng mạo dễ gây thiện cảm.
"Ngọc Nhi à, đây là cháu trai của Mục gia gia, hồi bé con cũng đã gặp cậu ta rồi. Nhưng cậu ta học cấp ba đã bị ném ra nước ngoài du học, mấy năm nay ít ở trong nước, nên hai đứa mới ít gặp mặt." Thịnh lão gia tử cười ha hả nói.
"Thịnh tiểu thư, ta là Mục Văn."
Hoành Ngọc liếc Mục Văn một cái, khóe miệng khẽ cong lên, cười có chút ý vị thâm sâu.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì đây là người của cục an ninh quốc gia.
Người của cục an ninh quốc gia xuất hiện ở nhà một hacker nhỏ bé như nàng, mục đích là gì đây.
"Cứ gọi tôi Hoành Ngọc là được." Hoành Ngọc giơ tay phải lên bắt tay hắn, vừa chạm vào liền tách ra.
Lúc chào Mục Văn, Hoành Ngọc vẫn đang trêu chọc hệ thống: "Hệ thống ơi ta sợ quá, cậu xem người của cục an ninh quốc gia tự mình đến chặn cửa nhà ta, một hacker nhỏ bé này, không phải họ muốn dùng mỹ nam kế đó chứ."
【...Người của cục an ninh quốc gia chắc chưa gặp ai là hacker còn phách lối hơn ngươi, chặn ngươi không phải là chuyện bình thường sao?】 hệ thống hừ một tiếng.
Mặc dù dấu vết xâm nhập vào mạng nội bộ của Quốc An đã được xóa sạch sẽ không còn gì, nhưng nàng cũng không giấu giếm mục đích của mình, nàng chính là muốn thông qua Quốc An để lấy lại danh tiếng cho những tiểu thuyết bị đánh cắp.
Việc Quốc An nghi ngờ đến nàng là rất bình thường.
Hoành Ngọc ghi nhớ vai diễn của mình là một người vô tội bình thường trước mặt Mục Văn, cho nên sau khi Mục Văn ngồi xuống bên cạnh, nàng vẫn thản nhiên trò chuyện với hắn, bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí rất sôi nổi.
Đến khi Mục Văn ra về, rốt cuộc hắn không thu hoạch được gì, chỉ cảm thấy cô nương nhà Thịnh này là người rất dễ trò chuyện.
Chờ đến khi cánh cửa nhà Thịnh khép lại trước mắt mình, Mục Văn mới vỗ trán một cái, thầm mắng một tiếng "chết tiệt".
Không đúng, mục đích hắn đến đây là mượn danh bạn cũ để tiếp cận Thịnh Hành Ngọc, xem thử trên người nàng có gì khác lạ không, nếu có thể vào được phòng làm việc của nàng để kiểm tra xem có loại sách liên quan đến lập trình thì tốt hơn.
Kết quả là như vậy, chủ đề ban đầu là không muốn nói ra để tránh đánh cỏ động rắn, về sau... Là hắn nói chuyện phiếm đến nỗi quên béng đi mất.
Khụ khụ.
Hoành Ngọc ngồi trên ghế sofa, cầm ly nước cam bên cạnh lên uống, vừa uống vừa cảm thán với hệ thống: "Mục Văn đúng là một đối tượng trò chuyện rất tốt."
【 Ngươi cảm thấy xoay hắn như chong chóng để chơi rất vui đúng không! 】 Hoành Ngọc nhún vai, vừa định tiếp tục trêu hệ thống, thì Thịnh lão gia tử đột nhiên đến ngồi xuống bên cạnh nàng, cười đầy ẩn ý nói: "Ngọc Nhi, ta thấy con cùng Mục Văn nói chuyện rất hợp."
Liếc nhìn nụ cười kia của Thịnh lão gia tử, trong lòng Hoành Ngọc bỗng thoáng có dự cảm chẳng lành, "Ông nội, có gì thì nói thẳng đi, ông cười kiểu đó làm cháu thấy sợ."
Thịnh lão gia tử lườm nàng một cái, "Con bé này ăn nói với ông nội kiểu gì vậy, ta chỉ muốn hỏi con thấy Mục Văn thế nào, hai đứa còn trao đổi phương thức liên lạc đúng không."
Ông cố tình để không gian riêng cho hai người trẻ nói chuyện, còn mình thì trốn trong bếp xem trộm, thấy hai người có vẻ đã lưu lại thông tin liên lạc cho nhau.
Hoành Ngọc: "… Ông nội, Mục Văn đến là để làm gì? Đi xem mắt hả?"
"Không phải vậy đâu, ông lo Mục Văn chỉ biết có code, ta thấy con cũng lớn rồi, cho nên là..." Sợ Hoành Ngọc giận, Thịnh lão gia tử thật tâm không dám nói thẳng ra hai chữ "xem mắt".
"…"
Thế mới biết, Mục Văn đến là thật sự để tiếp cận dò xét nàng, chỉ là ông nội và ông nhà mình lại không nghĩ vậy.
Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thảm cảnh đi xem mắt.
Mà còn là trong một tình huống chẳng hiểu mô tê gì, đối tượng lại còn vừa là Hacker xâm nhập mạng nội bộ Quốc An, vừa là nhân viên kỹ thuật hàng đầu của Quốc An?
Bạn cần đăng nhập để bình luận