Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]
Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 43: Công chúa vạn tuế 11 (length: 12811)
Ninh Thành mở rộng cửa thành, nghênh đón quân Chu vào thành, Hoành Ngọc không tốn một binh một tốt liền chiếm được cả tòa thành trì.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, đại quân lại xuất phát, trong nửa tháng liên tiếp hạ ba thành.
Đến lúc này, hận không thể đối phương chết bất đắc kỳ tử, Mạnh Đào và Tống đế trong khi đề phòng lẫn nhau, cẩn thận ước định mỗi bên điều ba vạn tinh binh đến chi viện.
Nhưng rơi vào nội chiến, lười biếng huấn luyện, thêm vào hành quân gấp sáu mươi ngàn quân Tống, đối đầu với một trăm ngàn quân Chu đánh đâu thắng đó, kết cục có thể đoán trước.
Sáu mươi ngàn đại quân này hoặc chết hoặc hàng, trở thành chiến công cho quân sĩ.
Sau đó mặc cho Tống đế, Mạnh Đào điều binh khiển tướng thế nào, cũng không thể ngăn cản bước tiến quân Chu lên phía Bắc.
Và rồi chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, đại quân đã đến Đế đô Tống triều.
Thành môn Giáo Úy phụ trách coi giữ cửa thành đã cấu kết với quân bên ngoài, tòa thành vốn có thể phòng thủ nửa năm đã bị đánh hạ trong vòng ba ngày.
Ngày thành vỡ, Tống đế phóng hỏa đốt một trận đại hỏa trong hoàng cung, tự thiêu mà chết trong biển lửa.
Mạnh Đào đã tử thủ cửa thành ba ngày, áo giáp mỏng dính đầy vết máu, trên mặt cũng đầy tro bụi.
“Đào nhi, chúng ta trốn đi...” Đông Phương Chính Khanh khàn giọng nói.
Mạnh Đào dùng vỏ kiếm chống xuống đất, mới miễn cưỡng giữ cho thân mình không bị mềm nhũn, nàng nhìn Đông Phương Chính Khanh cũng đang chật vật không kém, đột nhiên bật cười, “Trốn không thoát.”
“Đồ đao đã kề trên đầu ta rồi, trừ chết thì không còn đường nào.”
“Cho nên ta chọn chiến tử ở đây, hồn về cố hương…”
Lời còn chưa dứt, con ngươi nàng bỗng nhiên trợn to, thân thể chậm rãi ngã xuống.
Hoành Ngọc được nghênh đón vào thành ngồi trên lưng ngựa, vung trường kiếm trong tay. Vết máu từ trên thân kiếm rung động rơi xuống, nàng xoay cổ tay một cái, liền cất kiếm vào vỏ.
Để Mạnh Đào kéo dài hơi tàn gần năm năm, giờ Tống triều đã về tay, mạng của nàng cũng nên lấy đi thôi.
Đông Phương Chính Khanh thậm chí còn chưa kịp bi thương, một lưỡi đao sắc nhọn đâm thủng thân thể hắn từ phía sau, máu tươi phun ra, thân thể hắn nặng nề đổ xuống.
Người chủ sự lần lượt chết đi, quân sĩ Tống triều chống cự lập tức suy yếu, quân Chu rất nhanh liền trấn áp được cục diện.
Quan lại có thể dùng đều giữ lại, ở một số vị trí quan trọng, Tắc An cài cắm người tâm phúc của mình.
Liên tiếp bận rộn ba tháng, lãnh thổ Tống triều toàn bộ nhập vào bản đồ Chu triều.
Khi đội quân đã chinh chiến hơn nửa năm định khải hoàn hồi triều thì đã vào đông.
Hoành Ngọc xử lý xong công vụ một ngày, mới nhớ hình như bản thân chưa đi dạo qua thành trì này, nàng khoác áo choàng đổi thường phục, mang theo một thanh kiếm rồi lên ngựa ra khỏi cửa.
Ba tháng đã đủ để bách tính ổn định lại, chợ phiên huyên náo như thường.
Chợ phiên không thể phóng ngựa, Hoành Ngọc dắt ngựa chậm rãi bước đi.
"Vị bằng hữu này, có muốn lên lầu uống rượu trò chuyện không?" Thanh âm quen thuộc truyền đến từ lầu hai tửu lâu ven đường.
Hoành Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Thẩm Quy cũng mặc thường phục, đang dựa vào lan can giơ chén rượu về phía nàng.
Đối diện hắn còn ngồi một người xa lạ.
Thêm một chút thì nồng, bớt một chút thì nhạt, ngũ quan tinh xảo nhưng lại không hề có vẻ nữ tính.
Người này vốn lạnh nhạt tự phụ, mang khí chất xa cách ngàn dặm, nhưng khi thoáng nhìn thấy nàng, khóe môi chẳng hiểu sao bỗng cong lên, vẻ mặt lãnh đạm cũng dịu đi, dung mạo trong nháy mắt bừng nở đến cực hạn.
Trong khoảnh khắc hắn mỉm cười đó, Hoành Ngọc biết hắn là ai.
Mỹ nhân thế gian nhiều, nhưng có một số người, mãi mãi đặc biệt nhất. Dù trước đây chưa từng gặp mặt, ngươi cũng không thể nhầm hắn với người khác.
Hoành Ngọc giao ngựa cho tiểu nhị quán trọ trông giúp, một mình lên lầu hai tửu lâu, cũng không để bọn họ hành lễ, thấy có chỗ trống liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong Miên.
"Ta đang bận bù đầu, hình như Thẩm đại nhân có chút nhàn nhã a." Hoành Ngọc thở khẽ.
Thẩm Quy run cả người, không màng hình tượng mà nịnh nọt cười nói: “Lời này sai rồi, rõ ràng ta đây là bạn bè tới chơi, trộm được nửa ngày nhàn hạ thôi mà.”
Hắn không rõ tính tình điện hạ nhà mình sao, nếu hắn thực dám nói một câu bản thân nhàn nhã, mấy tháng tới hắn sẽ phải mỗi ngày làm việc công đến đêm khuya mất.
Hoành Ngọc nhìn Thẩm Quy đầy ẩn ý, sau đó chuyển ánh mắt sang Diệp Phong Miên, “Diệp công tử, lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết lời đồn không sai.”
Diệp Phong Miên mang khí chất tự phụ xa cách, khi cười lên lại mang theo vài phần lười biếng, “Điện hạ thì là, gặp mặt càng thêm tiếng đồn.”
Khi nâng chén uống rượu, động tác cũng có vẻ hơi uể oải.
"Thẩm Quy mời ta đến Đế đô du ngoạn, vừa hay ta cũng có chút hứng thú. Nếu ta đến Đế đô, điện hạ có thời gian chiêu đãi ta không?"
Nghe Diệp Phong Miên nói một đằng nghĩ một nẻo này, Thẩm Quy trong lòng âm thầm chửi một tiếng, cái tên lười biếng gì đâu mà lười như vậy, có thể từ Ninh Thành chạy đến đây cũng coi như lạ, còn đi Đế đô du ngoạn?
Ta nhổ vào!
Bản thân mình thấy sắc nảy lòng tham coi như xong, còn muốn bắt huynh đệ gánh cản!
“Dù có bận, ta vẫn rất sẵn lòng dành chút thời gian chiêu đãi mỹ nhân.”
Ánh mắt thăm dò của Diệp Phong Miên rơi lên mặt Hoành Ngọc, lại phát hiện khi nàng nói lời này, trên mặt chỉ thuần túy mang theo thưởng thức -- là sự thưởng thức với một mỹ nhân đang rực rỡ tỏa sáng.
【 số không, ta nghi hắn đang trêu chọc ngươi! 】 hệ thống từ trạng thái ẩn mình, một giây đã nhập trạng thái xem kịch.
Không phải là phản trêu chọc sao, chuyện đơn giản.
"Nhờ Thẩm Quy, chỉ cần ngươi tìm ta, thì ta sẽ trộm được nửa ngày nhàn. Nhưng lúc đó ngươi phải đánh một khúc đàn cho ta nghe để trao đổi."
Lời này của nàng nghe như trêu chọc, Diệp Phong Miên khựng lại, ánh mắt rơi lên mặt nàng, nụ cười trên môi từ từ mở rộng, cả gương mặt càng trở nên đẹp đến mức kinh tâm động phách.
"Điện hạ thân phận tôn quý, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta xin nhận là thật.”
--- Tam hoàng tử Mục Thụy tự mình đứng ở cửa thành nghênh đón tướng sĩ chiến thắng trở về cùng Hoành Ngọc.
Đế đô từ cửa thành, cho đến tận khu phố gần nội thành, tất cả đều chật kín người dân, họ nhiệt liệt hoan hô, ăn mừng chiến tích của Hoàng thái nữ.
Khi Hoành Ngọc trở về Đế đô, vô số ánh mắt người trong thiên hạ đổ dồn về nàng, đoán xem bước đi tiếp theo của nàng, nhưng Hoành Ngọc lại tạm thời không có tâm tư động thủ với Khánh triều.
--- Sau khi gắng gượng được hơn nửa năm, đảm bảo tình hình hậu phương ổn định, Chu đế đã bị bệnh nặng, không còn chống đỡ nổi qua mùa đông, xuân tới.
Mọi chuyện ở Tống triều đều được an bài thỏa đáng, Hoành Ngọc tạm giao chính vụ xuống, chuyên tâm ở trong hoàng cung chăm sóc bệnh tình.
Chu đế hôn mê nhiều ngày, hôm nay hiếm hoi tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy bóng dáng phong trần mệt mỏi của con gái, nửa năm không gặp.
Hắn gắng gượng đưa tay ra, Hoành Ngọc nắm chặt, “Phụ hoàng, con về rồi.”
"Cái công lao hiển hách này, không ngờ sẽ được hoàn thành trong tay con gái của trẫm.” Chu đế khàn khàn nói, có vẻ hơi hữu khí vô lực.
Hai cha con hàn huyên vài câu, Chu đế đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Ngọc Nhi, chuyện của Kiều Cẩn con điều tra thế nào rồi?”
Trước đó Hoành Ngọc và Chu đế đã từng nghi ngờ rằng Kiều Cẩn và Mục Cẩn mất tích rất có thể là cùng một người.
"Từ khi Tống triều xảy ra chuyện, lính biên phòng Khánh triều canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, người dưới tay con vẽ ra dung mạo của Kiều Cẩn không thể nào trà trộn vào quân doanh gặp hắn một lần.”
Chu đế thở dài, “Vậy thôi.”
Hắn vốn còn muốn trước khi qua đời, nếu có thể tìm lại được Cẩn Nhi, như vậy sẽ bớt đi một phần lo lắng, Ngọc Nhi cũng không cần phải gánh chịu nhiều đến vậy.
Hắn chỉ có năng lực giữ thành, nhưng một ngày hắn còn đó, đều có thể che mưa chắn gió cho Ngọc Nhi thêm một chút. Nếu như ngay cả hắn cũng không còn nữa, sau này thiên hạ chúng sinh sẽ do một mình nàng gánh vác.
Hàn huyên vài câu, tinh thần Chu đế không phấn chấn lại mà ngủ thiếp đi.
Hoành Ngọc nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho hắn, tiện thể bắt một chút mạch — là gắng gượng, Chu đế tối đa cũng chỉ còn một tháng tuổi thọ.
Khi Chu triều rơi vào ảm đạm vì hoàng đế bệnh nặng, không khí Khánh triều cũng chẳng khá hơn là bao, nhất là ở biên giới.
Hai tháng trước, Tam hoàng tử mưu đồ ép thoái vị, Khánh Đế nổi giận, ban chết Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi, đồng thời lòng nghi ngờ, ghen ghét đối với Kiều Song cũng trỗi dậy.
Mặc dù không tước bỏ quan chức trên người Kiều Song, nhưng lần này Kiều Song quay trở lại biên giới, bên cạnh có thêm mấy tên nội thị chuyên giám sát hắn.
"Nghĩa phụ." Kiều Cẩn vịn tay Kiều Song, có thể cảm nhận được tay ông gầy đi không ít, trên mặt cũng có thêm vài phần tang thương tiều tụy.
Kiều Song khoát tay, đợi hai người tiến vào quân trướng, xung quanh lại không có ai khác, Kiều Song mới thở dài, "Kiều gia gặp tai họa rồi."
Ông là người ủng hộ đế quyền, một lòng trung thành với Hoàng đế. Nhưng không chịu nổi đứa con gái duy nhất lại gả cho Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị thất bại, lại không chịu nổi sự nghi ngờ trỗi dậy trong lòng vị đế vương già yếu...
Bây giờ Khánh Đế không giết ông, cũng không phải là hoàng đế nhân từ, mà chỉ vì danh vọng của ông tại biên giới rất cao, lại là người cầm đầu trong giới võ tướng, không có bằng chứng xác thực không thể khinh động, chỉ có thể từ từ làm tan rã uy tín của ông.
An ủi Kiều Song vài câu, Kiều Cẩn trở về lều trại mình ở.
Đêm qua vừa mưa xong, Kiều Cẩn ngồi trên giường tự xoa thuốc cao cho mình, trong lòng lại chẳng hiểu sao đột nhiên thấy trống rỗng.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt.
Vừa định gọi thị vệ mau tới cho hắn đánh một chậu nước, không khỏi có nước mắt từ Kiều Cẩn trong mắt rơi xuống.
Trong lòng hắn bi thương, lại ngay cả mình vì sao bi ai đều nghĩ mãi mà không rõ.
"Bệ hạ, băng hà."
Chu Triều ngoài hoàng cung, quỳ xuống một mảnh thần tử.
Nội thị như là một đạo chốt mở, tiếng nói của hắn vừa dứt, phía dưới thì có không ít thần tử bắt đầu kêu khóc bi thương.
Hoành Ngọc vịn Tống Hoàng Hậu từ tẩm cung của đế vương đi tới, tả tướng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đem thánh chỉ hai tay nâng quá đỉnh đầu, đứng tại trước mặt văn võ bá quan, lấy lý do quốc gia không thể một ngày không có vua, mời Hoàng thái nữ đăng cơ làm đế.
Hoành Ngọc đón lấy thánh chỉ.
Văn võ bá quan cung cung kính kính đứng dậy, hướng vị này chấp chưởng quyền hành, muốn khai sáng công huân bất thế tuổi trẻ đế vương hành lễ.
Chu đế băng hà về sau, Hoành Ngọc theo lễ giữ đạo hiếu, đồng thời chuẩn bị tiến đánh Khánh triều sự tình.
Trong tay nàng danh sách, viết chính là danh tự của các vị võ tướng Khánh triều. Hoành Ngọc ánh mắt dừng lại trên cái tên thứ nhất.
"Mật thám trong đế đô Khánh triều nói sao?"
"Ngũ hoàng tử giết độc nữ của Kiều song tướng quân, hắn sợ Kiều nắm binh quyền trong tay sẽ làm ra chuyện bất lợi gì với hắn, dự định nhất cử kéo Kiều Song xuống."
Hoành Ngọc xem xong chữ viết trên thư tín, khó được có chút im lặng, "Cho nên có người nghĩ kế cho hắn, để hắn giết hết những người nhà họ Kiều còn ở lại đế đô Khánh triều, dùng cái này bức Kiều Song nổi giận. Nếu như Kiều Song dám điều binh, hắn liền lấy lý do Kiều Song mưu phản để giải quyết Kiều Song?"
Kế sách hay a!
Nàng xem như biết vì sao Ngũ hoàng tử thân là con trai trưởng của hoàng hậu, ngoại gia quyền thế cực lớn, lại muốn cùng đám huynh đệ kia tranh giành sống chết, mới có thể có được vị trí thái tử này.
Tướng quân bên ngoài nắm mười vạn binh, ngươi ở phía sau giết hết gia quyến của hắn, có phải là cảm thấy hắn nhất định không dám phản, cũng không phản được.
"Đã Ngũ hoàng tử muốn đưa mười vạn binh của biên giới Khánh triều đến trong tay ta, ta tự nhiên không có lý do gì không nhận."
"Mệnh người của chúng ta có cơ hội thì bảo hộ người nhà của Kiều Song tướng quân, sau ba ngày ta ra hiếu sẽ đến biên giới Khánh triều gặp mặt Kiều Song tướng quân một lần."
Sau ba ngày nàng vừa vặn mãn tang.
Thẩm Quy giật mình, "Bệ hạ, người tài ba dưới trướng chúng ta vốn có. . ."
Hoành Ngọc khoát tay, "Ta sẽ không để bản thân lâm vào nơi hiểm địa, chỉ là muốn đi gặp Kiều Cẩn."
Nếu như hắn quả nhiên là ca ca Thái Tử, nàng muốn người đầu tiên đưa hắn về...
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, đại quân lại xuất phát, trong nửa tháng liên tiếp hạ ba thành.
Đến lúc này, hận không thể đối phương chết bất đắc kỳ tử, Mạnh Đào và Tống đế trong khi đề phòng lẫn nhau, cẩn thận ước định mỗi bên điều ba vạn tinh binh đến chi viện.
Nhưng rơi vào nội chiến, lười biếng huấn luyện, thêm vào hành quân gấp sáu mươi ngàn quân Tống, đối đầu với một trăm ngàn quân Chu đánh đâu thắng đó, kết cục có thể đoán trước.
Sáu mươi ngàn đại quân này hoặc chết hoặc hàng, trở thành chiến công cho quân sĩ.
Sau đó mặc cho Tống đế, Mạnh Đào điều binh khiển tướng thế nào, cũng không thể ngăn cản bước tiến quân Chu lên phía Bắc.
Và rồi chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, đại quân đã đến Đế đô Tống triều.
Thành môn Giáo Úy phụ trách coi giữ cửa thành đã cấu kết với quân bên ngoài, tòa thành vốn có thể phòng thủ nửa năm đã bị đánh hạ trong vòng ba ngày.
Ngày thành vỡ, Tống đế phóng hỏa đốt một trận đại hỏa trong hoàng cung, tự thiêu mà chết trong biển lửa.
Mạnh Đào đã tử thủ cửa thành ba ngày, áo giáp mỏng dính đầy vết máu, trên mặt cũng đầy tro bụi.
“Đào nhi, chúng ta trốn đi...” Đông Phương Chính Khanh khàn giọng nói.
Mạnh Đào dùng vỏ kiếm chống xuống đất, mới miễn cưỡng giữ cho thân mình không bị mềm nhũn, nàng nhìn Đông Phương Chính Khanh cũng đang chật vật không kém, đột nhiên bật cười, “Trốn không thoát.”
“Đồ đao đã kề trên đầu ta rồi, trừ chết thì không còn đường nào.”
“Cho nên ta chọn chiến tử ở đây, hồn về cố hương…”
Lời còn chưa dứt, con ngươi nàng bỗng nhiên trợn to, thân thể chậm rãi ngã xuống.
Hoành Ngọc được nghênh đón vào thành ngồi trên lưng ngựa, vung trường kiếm trong tay. Vết máu từ trên thân kiếm rung động rơi xuống, nàng xoay cổ tay một cái, liền cất kiếm vào vỏ.
Để Mạnh Đào kéo dài hơi tàn gần năm năm, giờ Tống triều đã về tay, mạng của nàng cũng nên lấy đi thôi.
Đông Phương Chính Khanh thậm chí còn chưa kịp bi thương, một lưỡi đao sắc nhọn đâm thủng thân thể hắn từ phía sau, máu tươi phun ra, thân thể hắn nặng nề đổ xuống.
Người chủ sự lần lượt chết đi, quân sĩ Tống triều chống cự lập tức suy yếu, quân Chu rất nhanh liền trấn áp được cục diện.
Quan lại có thể dùng đều giữ lại, ở một số vị trí quan trọng, Tắc An cài cắm người tâm phúc của mình.
Liên tiếp bận rộn ba tháng, lãnh thổ Tống triều toàn bộ nhập vào bản đồ Chu triều.
Khi đội quân đã chinh chiến hơn nửa năm định khải hoàn hồi triều thì đã vào đông.
Hoành Ngọc xử lý xong công vụ một ngày, mới nhớ hình như bản thân chưa đi dạo qua thành trì này, nàng khoác áo choàng đổi thường phục, mang theo một thanh kiếm rồi lên ngựa ra khỏi cửa.
Ba tháng đã đủ để bách tính ổn định lại, chợ phiên huyên náo như thường.
Chợ phiên không thể phóng ngựa, Hoành Ngọc dắt ngựa chậm rãi bước đi.
"Vị bằng hữu này, có muốn lên lầu uống rượu trò chuyện không?" Thanh âm quen thuộc truyền đến từ lầu hai tửu lâu ven đường.
Hoành Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Thẩm Quy cũng mặc thường phục, đang dựa vào lan can giơ chén rượu về phía nàng.
Đối diện hắn còn ngồi một người xa lạ.
Thêm một chút thì nồng, bớt một chút thì nhạt, ngũ quan tinh xảo nhưng lại không hề có vẻ nữ tính.
Người này vốn lạnh nhạt tự phụ, mang khí chất xa cách ngàn dặm, nhưng khi thoáng nhìn thấy nàng, khóe môi chẳng hiểu sao bỗng cong lên, vẻ mặt lãnh đạm cũng dịu đi, dung mạo trong nháy mắt bừng nở đến cực hạn.
Trong khoảnh khắc hắn mỉm cười đó, Hoành Ngọc biết hắn là ai.
Mỹ nhân thế gian nhiều, nhưng có một số người, mãi mãi đặc biệt nhất. Dù trước đây chưa từng gặp mặt, ngươi cũng không thể nhầm hắn với người khác.
Hoành Ngọc giao ngựa cho tiểu nhị quán trọ trông giúp, một mình lên lầu hai tửu lâu, cũng không để bọn họ hành lễ, thấy có chỗ trống liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong Miên.
"Ta đang bận bù đầu, hình như Thẩm đại nhân có chút nhàn nhã a." Hoành Ngọc thở khẽ.
Thẩm Quy run cả người, không màng hình tượng mà nịnh nọt cười nói: “Lời này sai rồi, rõ ràng ta đây là bạn bè tới chơi, trộm được nửa ngày nhàn hạ thôi mà.”
Hắn không rõ tính tình điện hạ nhà mình sao, nếu hắn thực dám nói một câu bản thân nhàn nhã, mấy tháng tới hắn sẽ phải mỗi ngày làm việc công đến đêm khuya mất.
Hoành Ngọc nhìn Thẩm Quy đầy ẩn ý, sau đó chuyển ánh mắt sang Diệp Phong Miên, “Diệp công tử, lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết lời đồn không sai.”
Diệp Phong Miên mang khí chất tự phụ xa cách, khi cười lên lại mang theo vài phần lười biếng, “Điện hạ thì là, gặp mặt càng thêm tiếng đồn.”
Khi nâng chén uống rượu, động tác cũng có vẻ hơi uể oải.
"Thẩm Quy mời ta đến Đế đô du ngoạn, vừa hay ta cũng có chút hứng thú. Nếu ta đến Đế đô, điện hạ có thời gian chiêu đãi ta không?"
Nghe Diệp Phong Miên nói một đằng nghĩ một nẻo này, Thẩm Quy trong lòng âm thầm chửi một tiếng, cái tên lười biếng gì đâu mà lười như vậy, có thể từ Ninh Thành chạy đến đây cũng coi như lạ, còn đi Đế đô du ngoạn?
Ta nhổ vào!
Bản thân mình thấy sắc nảy lòng tham coi như xong, còn muốn bắt huynh đệ gánh cản!
“Dù có bận, ta vẫn rất sẵn lòng dành chút thời gian chiêu đãi mỹ nhân.”
Ánh mắt thăm dò của Diệp Phong Miên rơi lên mặt Hoành Ngọc, lại phát hiện khi nàng nói lời này, trên mặt chỉ thuần túy mang theo thưởng thức -- là sự thưởng thức với một mỹ nhân đang rực rỡ tỏa sáng.
【 số không, ta nghi hắn đang trêu chọc ngươi! 】 hệ thống từ trạng thái ẩn mình, một giây đã nhập trạng thái xem kịch.
Không phải là phản trêu chọc sao, chuyện đơn giản.
"Nhờ Thẩm Quy, chỉ cần ngươi tìm ta, thì ta sẽ trộm được nửa ngày nhàn. Nhưng lúc đó ngươi phải đánh một khúc đàn cho ta nghe để trao đổi."
Lời này của nàng nghe như trêu chọc, Diệp Phong Miên khựng lại, ánh mắt rơi lên mặt nàng, nụ cười trên môi từ từ mở rộng, cả gương mặt càng trở nên đẹp đến mức kinh tâm động phách.
"Điện hạ thân phận tôn quý, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta xin nhận là thật.”
--- Tam hoàng tử Mục Thụy tự mình đứng ở cửa thành nghênh đón tướng sĩ chiến thắng trở về cùng Hoành Ngọc.
Đế đô từ cửa thành, cho đến tận khu phố gần nội thành, tất cả đều chật kín người dân, họ nhiệt liệt hoan hô, ăn mừng chiến tích của Hoàng thái nữ.
Khi Hoành Ngọc trở về Đế đô, vô số ánh mắt người trong thiên hạ đổ dồn về nàng, đoán xem bước đi tiếp theo của nàng, nhưng Hoành Ngọc lại tạm thời không có tâm tư động thủ với Khánh triều.
--- Sau khi gắng gượng được hơn nửa năm, đảm bảo tình hình hậu phương ổn định, Chu đế đã bị bệnh nặng, không còn chống đỡ nổi qua mùa đông, xuân tới.
Mọi chuyện ở Tống triều đều được an bài thỏa đáng, Hoành Ngọc tạm giao chính vụ xuống, chuyên tâm ở trong hoàng cung chăm sóc bệnh tình.
Chu đế hôn mê nhiều ngày, hôm nay hiếm hoi tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy bóng dáng phong trần mệt mỏi của con gái, nửa năm không gặp.
Hắn gắng gượng đưa tay ra, Hoành Ngọc nắm chặt, “Phụ hoàng, con về rồi.”
"Cái công lao hiển hách này, không ngờ sẽ được hoàn thành trong tay con gái của trẫm.” Chu đế khàn khàn nói, có vẻ hơi hữu khí vô lực.
Hai cha con hàn huyên vài câu, Chu đế đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Ngọc Nhi, chuyện của Kiều Cẩn con điều tra thế nào rồi?”
Trước đó Hoành Ngọc và Chu đế đã từng nghi ngờ rằng Kiều Cẩn và Mục Cẩn mất tích rất có thể là cùng một người.
"Từ khi Tống triều xảy ra chuyện, lính biên phòng Khánh triều canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, người dưới tay con vẽ ra dung mạo của Kiều Cẩn không thể nào trà trộn vào quân doanh gặp hắn một lần.”
Chu đế thở dài, “Vậy thôi.”
Hắn vốn còn muốn trước khi qua đời, nếu có thể tìm lại được Cẩn Nhi, như vậy sẽ bớt đi một phần lo lắng, Ngọc Nhi cũng không cần phải gánh chịu nhiều đến vậy.
Hắn chỉ có năng lực giữ thành, nhưng một ngày hắn còn đó, đều có thể che mưa chắn gió cho Ngọc Nhi thêm một chút. Nếu như ngay cả hắn cũng không còn nữa, sau này thiên hạ chúng sinh sẽ do một mình nàng gánh vác.
Hàn huyên vài câu, tinh thần Chu đế không phấn chấn lại mà ngủ thiếp đi.
Hoành Ngọc nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho hắn, tiện thể bắt một chút mạch — là gắng gượng, Chu đế tối đa cũng chỉ còn một tháng tuổi thọ.
Khi Chu triều rơi vào ảm đạm vì hoàng đế bệnh nặng, không khí Khánh triều cũng chẳng khá hơn là bao, nhất là ở biên giới.
Hai tháng trước, Tam hoàng tử mưu đồ ép thoái vị, Khánh Đế nổi giận, ban chết Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi, đồng thời lòng nghi ngờ, ghen ghét đối với Kiều Song cũng trỗi dậy.
Mặc dù không tước bỏ quan chức trên người Kiều Song, nhưng lần này Kiều Song quay trở lại biên giới, bên cạnh có thêm mấy tên nội thị chuyên giám sát hắn.
"Nghĩa phụ." Kiều Cẩn vịn tay Kiều Song, có thể cảm nhận được tay ông gầy đi không ít, trên mặt cũng có thêm vài phần tang thương tiều tụy.
Kiều Song khoát tay, đợi hai người tiến vào quân trướng, xung quanh lại không có ai khác, Kiều Song mới thở dài, "Kiều gia gặp tai họa rồi."
Ông là người ủng hộ đế quyền, một lòng trung thành với Hoàng đế. Nhưng không chịu nổi đứa con gái duy nhất lại gả cho Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị thất bại, lại không chịu nổi sự nghi ngờ trỗi dậy trong lòng vị đế vương già yếu...
Bây giờ Khánh Đế không giết ông, cũng không phải là hoàng đế nhân từ, mà chỉ vì danh vọng của ông tại biên giới rất cao, lại là người cầm đầu trong giới võ tướng, không có bằng chứng xác thực không thể khinh động, chỉ có thể từ từ làm tan rã uy tín của ông.
An ủi Kiều Song vài câu, Kiều Cẩn trở về lều trại mình ở.
Đêm qua vừa mưa xong, Kiều Cẩn ngồi trên giường tự xoa thuốc cao cho mình, trong lòng lại chẳng hiểu sao đột nhiên thấy trống rỗng.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt.
Vừa định gọi thị vệ mau tới cho hắn đánh một chậu nước, không khỏi có nước mắt từ Kiều Cẩn trong mắt rơi xuống.
Trong lòng hắn bi thương, lại ngay cả mình vì sao bi ai đều nghĩ mãi mà không rõ.
"Bệ hạ, băng hà."
Chu Triều ngoài hoàng cung, quỳ xuống một mảnh thần tử.
Nội thị như là một đạo chốt mở, tiếng nói của hắn vừa dứt, phía dưới thì có không ít thần tử bắt đầu kêu khóc bi thương.
Hoành Ngọc vịn Tống Hoàng Hậu từ tẩm cung của đế vương đi tới, tả tướng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đem thánh chỉ hai tay nâng quá đỉnh đầu, đứng tại trước mặt văn võ bá quan, lấy lý do quốc gia không thể một ngày không có vua, mời Hoàng thái nữ đăng cơ làm đế.
Hoành Ngọc đón lấy thánh chỉ.
Văn võ bá quan cung cung kính kính đứng dậy, hướng vị này chấp chưởng quyền hành, muốn khai sáng công huân bất thế tuổi trẻ đế vương hành lễ.
Chu đế băng hà về sau, Hoành Ngọc theo lễ giữ đạo hiếu, đồng thời chuẩn bị tiến đánh Khánh triều sự tình.
Trong tay nàng danh sách, viết chính là danh tự của các vị võ tướng Khánh triều. Hoành Ngọc ánh mắt dừng lại trên cái tên thứ nhất.
"Mật thám trong đế đô Khánh triều nói sao?"
"Ngũ hoàng tử giết độc nữ của Kiều song tướng quân, hắn sợ Kiều nắm binh quyền trong tay sẽ làm ra chuyện bất lợi gì với hắn, dự định nhất cử kéo Kiều Song xuống."
Hoành Ngọc xem xong chữ viết trên thư tín, khó được có chút im lặng, "Cho nên có người nghĩ kế cho hắn, để hắn giết hết những người nhà họ Kiều còn ở lại đế đô Khánh triều, dùng cái này bức Kiều Song nổi giận. Nếu như Kiều Song dám điều binh, hắn liền lấy lý do Kiều Song mưu phản để giải quyết Kiều Song?"
Kế sách hay a!
Nàng xem như biết vì sao Ngũ hoàng tử thân là con trai trưởng của hoàng hậu, ngoại gia quyền thế cực lớn, lại muốn cùng đám huynh đệ kia tranh giành sống chết, mới có thể có được vị trí thái tử này.
Tướng quân bên ngoài nắm mười vạn binh, ngươi ở phía sau giết hết gia quyến của hắn, có phải là cảm thấy hắn nhất định không dám phản, cũng không phản được.
"Đã Ngũ hoàng tử muốn đưa mười vạn binh của biên giới Khánh triều đến trong tay ta, ta tự nhiên không có lý do gì không nhận."
"Mệnh người của chúng ta có cơ hội thì bảo hộ người nhà của Kiều Song tướng quân, sau ba ngày ta ra hiếu sẽ đến biên giới Khánh triều gặp mặt Kiều Song tướng quân một lần."
Sau ba ngày nàng vừa vặn mãn tang.
Thẩm Quy giật mình, "Bệ hạ, người tài ba dưới trướng chúng ta vốn có. . ."
Hoành Ngọc khoát tay, "Ta sẽ không để bản thân lâm vào nơi hiểm địa, chỉ là muốn đi gặp Kiều Cẩn."
Nếu như hắn quả nhiên là ca ca Thái Tử, nàng muốn người đầu tiên đưa hắn về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận