Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]
Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 80: Phạm tội trắc tả sư 19: Bởi vì công hi sinh vì nhiệm vụ (length: 12649)
Cúp điện thoại, Hoành Ngọc rất nhanh liền nhận được Cố Hướng Dương gửi tới văn kiện.
Nội dung văn kiện không nhiều, nhưng tầm quan trọng của nó vô cùng lớn.
Đây là một người phụ nữ dùng cả sinh mạng để đổi lấy, có thể giúp rất nhiều kẻ phạm pháp phải trả giá bằng pháp luật.
Nàng gửi văn kiện cho cục trưởng Phạm, ngồi trong phòng làm việc chờ Cố Hướng Dương đến.
8:30, Cố Hướng Dương và Cố Hướng Văn đến đội cảnh sát hình sự.
Lúc hắn vừa xuống xe, người quản lý Vu Nhất Hòa và luật sư của tập đoàn Kỳ Thị cũng vừa đến.
Ánh mắt Cố Hướng Dương trầm xuống, nhìn hai người kia, không nói một lời mà đi về phía tòa nhà đội cảnh sát hình sự.
Giờ này còn chưa đến giờ làm việc, vì bận rộn suốt đêm đến tận ba bốn giờ sáng, nên lúc này trên ghế sô pha ở đại sảnh có không ít người đang ngủ gà ngủ gật.
Đội trưởng Lưu tuy đã thức nhưng vẫn đang pha cà phê hòa tan, để tỉnh táo một chút — dù sao thì một trận chiến cam go mới vừa bắt đầu.
"Các người là?" Nhìn thấy hai anh em Cố Hướng Dương, đội trưởng Lưu nhíu mày nói.
Hoành Ngọc đã nhận được tin nhắn của Cố Hướng Văn, đẩy cửa đi ra văn phòng, nói với đội trưởng Lưu: "Đội trưởng Lưu, bọn họ là người tôi tìm tới." Sau đó cười chào hỏi hai anh em Cố Hướng Dương, "Chào buổi sáng, mời hai người vào phòng làm việc của tôi."
Hoành Ngọc mời hai anh em Cố Hướng Dương vào văn phòng, định rót nước mời khách thì đúng lúc đó có hai người nữa bước lên cầu thang, chính là Vu Nhất Hòa và người luật sư hôm qua.
"Vụ của Tống Vịnh Ca, cô thông báo cho họ rồi à?" Hoành Ngọc hạ giọng, hỏi đội trưởng Lưu.
Đội trưởng Lưu gật đầu, "Bọn họ sáng sớm đã gọi điện nói muốn đến nhận xác Tống Vịnh Ca, tôi liền nói lại sự tình. Không ngờ họ đến nhanh vậy, xem ra đứa con riêng đó cũng được xem trọng."
Hoành Ngọc lắc đầu, "Có lẽ cái họ xem trọng không phải đứa con riêng, mà là việc để chúng ta phát hiện ra đây là một vụ án giết người."
Nàng cũng không nán lại lâu, việc ứng phó với tập đoàn Kỳ Thị là chuyện của đội trưởng Lưu, nàng hiện tại muốn gặp Cố Hướng Dương để trao đổi chút việc.
Vào phòng làm việc, Hoành Ngọc đưa ly nước cho hai người.
Cố Hướng Dương nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, khuôn mặt được ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lộ ra vẻ thanh tú dịu dàng, khí chất khác hẳn lúc trước.
Trước mặt hắn có một tập tài liệu rất dày, sau khi đặt ly nước xuống, Cố Hướng Dương đẩy tập tài liệu về phía Hoành Ngọc, "Đây là tư liệu âm thanh đã gửi cho các cô trước đó, còn tập tài liệu bản giấy này là do tôi thu thập trong mấy năm nay."
Hoành Ngọc cầm tập tài liệu.
Nội dung trong tài liệu rất lộn xộn, có chữ viết có ảnh chụp, góc trên bên phải mỗi một văn kiện đều có đánh dấu thời gian bằng bút chì.
Thấy ánh mắt Hoành Ngọc dừng ở phần thời gian, Cố Hướng Dương lên tiếng giải thích, "Tư liệu thứ nhất, là do tôi thu thập được cách đây 5 năm về chứng cứ tập đoàn Kỳ Thị thay thế vật liệu cao cấp bằng vật liệu kém chất lượng. Những tư liệu còn lại, là tôi thu thập được trong những năm gần đây."
Hoành Ngọc gật đầu, không vội lật xem tiếp, sau này còn nhiều thời gian, không cần vội.
Nàng ngẩng đầu, mở máy ghi âm, "Tôi cần ghi lại một chút, có được không?"
Cố Hướng Dương gật đầu, từ khi đã đồng ý đến đội cảnh sát hình sự, hắn đã quyết định sẽ nói hết tất cả những gì mình biết.
"Cô cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết."
Hoành Ngọc liền hỏi: "Về cái chết của Trần Thanh Âm, anh biết bao nhiêu?"
Cố Hướng Dương vô thức cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, chắc chắn giọng không bị khàn mới từ từ nói, đem tất cả những gì mình biết kể lại.
Năm năm trước, Cố Hướng Dương bắt đầu điều tra tập đoàn Kỳ Thị, khi đó hắn đã cầu hôn Trần Thanh Âm thành công, hôn lễ định vào cuối năm tổ chức.
Trần Thanh Âm cùng làm ở một tòa báo với hắn, có lý tưởng giống Cố Hướng Dương, vô cùng ủng hộ việc hắn điều tra tập đoàn Kỳ Thị.
Nói đến đây, Cố Hướng Dương không khỏi nhắm chặt mắt, cố kiềm chế giọng nghẹn ngào, "Nếu không có Thanh Âm luôn khích lệ, ủng hộ tôi, có lẽ tôi đã vi phạm lý tưởng của mình là một người phóng viên mà bỏ cuộc."
"Nàng giúp tôi rất nhiều, sau giờ làm hoặc vào cuối tuần, nàng sẽ cùng tôi bí mật đi khảo sát công trường."
Lén lút hỏi thăm khoảng chừng bốn năm tháng mới có thể chỉnh lý được đầu đuôi mọi chuyện.
Cố Hướng Dương nghĩ tới hậu quả của việc công khai tin này, nhưng tuyệt đối không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy —— Đầu tiên, hắn đưa bản nháp cho chủ biên tòa báo, sau khi xem xong, chủ biên không những khen hắn làm rất tốt, mà còn bày ra bộ dạng người từng trải, nói cho hắn biết tin này chắc chắn sẽ không được đăng tải.
Khi đó Cố Hướng Dương mới biết tòa báo mình đang làm việc có cổ phần của tập đoàn Kỳ Thị.
Thất thần bước ra khỏi phòng chủ biên, Cố Hướng Dương đang giằng co giữa việc bỏ cuộc và không bỏ cuộc thì tình cờ nghe được từ đồng nghiệp, một khu nhà dân mới xây không lâu đã bị phát hiện ra các mối nguy hại về an toàn.
Khu nhà dân đó không phải do tập đoàn Kỳ Thị thầu xây dựng, nhưng theo Cố Hướng Dương tìm hiểu thì các vật liệu xây dựng đều do công ty con của tập đoàn Kỳ Thị bán ra.
—— Hiện giờ vẫn chưa có ai chết, nhưng nếu để mặc tập đoàn Kỳ Thị tiếp tục, thật sự có một ngày xảy ra chuyện lớn thì sao?
Được Trần Thanh Âm cổ vũ, Cố Hướng Dương tự mình đăng tải tin này lên mạng.
—— Bị tòa báo sa thải, bị thu hồi thẻ nhà báo, bị vô số người trên mạng chửi mắng, suýt chút nữa bị khởi kiện vì tội phỉ báng. . .
Nhưng sau chuyện này, trong một khoảng thời gian rất dài tập đoàn Kỳ Thị đã không dùng vật liệu kém chất lượng thay thế vật liệu tốt.
Cố Hướng Dương đã nghĩ đến hết tất cả hậu quả này, và cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận. Hắn có thể chịu đựng được.
Ôm đồ đạc rời khỏi tòa soạn cùng với Trần Thanh Âm, Cố Hướng Dương nghiêng đầu mỉm cười với nàng, che giấu sự ảm đạm trong lòng, "Không sao đâu, không có thẻ nhà báo thì tôi có thể đi viết tiểu thuyết, có thể viết kịch bản, có thể làm biên tập, kiểu gì cũng nuôi được bà xã đại nhân, sẽ không để em phải khổ theo anh."
Trần Thanh Âm liền cười, đáng yêu liếc hắn một cái.
Nhưng sau khi Trần Thanh Âm rời đi, Cố Hướng Dương không tiếp tục gồng mình, mà ngồi xổm xuống co người thành một đoàn, nhất thời trở nên mờ mịt hoảng loạn.
Hắn đã suy sụp rất nhiều ngày, chỉ khi đối diện với Trần Thanh Âm mới gượng cười, không để nàng phát hiện ra điều gì khác lạ.
—— Cho hắn thêm một chút thời gian, hắn nhất định có thể điều chỉnh tâm trạng được. Cố Hướng Dương nghĩ vậy.
Mãi cho đến hai tháng sau.
Quê của Trần Thanh Âm không ở D thị, nàng ở lại D thị làm việc là vì Cố Hướng Dương. Vào khoảng thời gian đó, sắp đến tết Trung Thu, Trần Thanh Âm nói muốn về quê một chuyến, bảo Cố Hướng Dương ở lại D thị tìm việc làm, Cố Hướng Dương không chút nghi ngờ đồng ý.
Nhưng sau đó Trần Thanh Âm mất tích.
Lần gặp lại Trần Thanh Âm, là khi nàng nằm bất động trong bụi cỏ, cô gái xưa nay thích ăn diện xinh đẹp giờ đã bị hủy hoại dung mạo, không một mảnh vải che thân, hoàn toàn mất hết sinh khí.
" . ." Trong phòng làm việc im lặng rất lâu.
Hoành Ngọc và Cố Hướng Văn đều không lên tiếng, tĩnh lặng chờ Cố Hướng Dương đang ôm đầu ổn định cảm xúc.
Một lúc lâu sau, Cố Hướng Dương ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, "Sau đó thì rất nhiều chuyện cô cũng đoán được rồi. Tôi nghi ngờ cái chết của Thanh Âm không hề đơn giản, đã đến náo loạn đội cảnh sát hình sự, nhưng vì không đưa ra được chứng cứ, cái chết của Thanh Âm liền được chuyển thành một vụ án giết người hàng loạt."
"Cũng chính vì cái trò náo loạn của tôi, mà tôi may mắn thoát chết."
Hoành Ngọc ngẩng lên nhìn hắn, hiểu được ý tứ trong những lời này.
Trước đó nàng đang suy nghĩ, vì sao Cố Hướng Dương là người đứng ra đầu tiên lại không bị sao, mà Trần Thanh Âm lại gặp chuyện.
Bây giờ xâu chuỗi lại, có lẽ là do Trần Thanh Âm đã tìm ra được bằng chứng tập đoàn Kỳ Thị buôn lậu ma túy, và có liên quan đến KTS, nên nàng chắc chắn sẽ phải chết.
Mà Cố Hướng Dương có mâu thuẫn với tập đoàn Kỳ Thị, bạn gái lại vừa chết thảm, nếu như có thể loại trừ nguy cơ từ hắn, thì kẻ đứng sau màn chắc chắn sẽ không dễ dàng động vào tính mạng hắn, bằng không chính là đang thu hút ánh mắt của cảnh sát vào tập đoàn Kỳ Thị.
"Sau khi Thanh Âm chết, tôi rơi vào sự tự trách vô tận. Dù không có chứng cứ, nhưng tôi vẫn nghi ngờ tất cả đều do tập đoàn Kỳ Thị gây ra. Trong thời gian tinh thần sa sút đó, không một khắc nào tôi ngừng việc thu thập chứng cứ phạm tội của tập đoàn Kỳ Thị."
Hắn như một con U Linh, lén lút theo dõi từ một nơi bí mật trong suốt năm năm.
Một người thông minh dành thời gian năm năm để chú ý tập đoàn Kỳ Thị, dù tập đoàn Kỳ Thị có ẩn giấu sâu đến đâu, Cố Hướng Dương cũng có thể moi ra rất nhiều thứ — vốn dĩ đó là điều một phóng viên rất am hiểu.
"Ba tháng trước, tôi phát hiện ra một chuyện."
"Và đó chính là nguyên nhân cái chết của Thanh Âm." Cố Hướng Dương trầm giọng nói.
Hoành Ngọc nói: "Là phần văn kiện mà anh đã gửi cho tôi?"
"Đúng vậy. Ngày đó là ngày Thanh Âm nhận lời cầu hôn của tôi, cứ mỗi dịp đến ngày này, tôi đều sẽ đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của nàng, xem những dòng nàng ghi lại về tôi và nàng."
"Lúc đó tôi vừa ôn lại tập thơ mà nàng thích nhất, sau khi đọc xong một đoạn ghi chép nào đó của nàng thì đột nhiên phát giác ra điều bất thường."
Hoành Ngọc hiểu, "Nàng đã để lại cho anh manh mối sao?"
"Nàng để lại rất nhiều con số trong đoạn ghi chép đó, trước đây tôi chưa từng nghĩ gì nhiều, đến một ngày bỗng nhiên linh cảm lóe lên, dựa vào những con số đó bắt đầu lật xem tập thơ, tìm tòi rất lâu mới tìm thấy văn kiện nàng đã giấu."
"Nàng đã giấu rất kỹ. . ."
Cố Hướng Dương dừng lại một chút rồi nói, "Ngươi hẳn có thể đoán được vì sao nàng không trực tiếp giao văn kiện cho cảnh sát."
Hoành Ngọc gật đầu.
Nàng đã xem qua phần văn kiện kia, thứ nhất, phần văn kiện đó có thể khiến cục trưởng Phạm thuyết phục cấp trên mở vụ án, nhưng lại không thể tạo thành bằng chứng thép để vạch trần chuyện tập đoàn Kỳ thị buôn lậu ma túy. Thứ hai, chuyện này liên quan quá lớn, Trần Thanh Âm tùy tiện đưa văn kiện lên, không chỉ bản thân nàng sẽ gặp nguy hiểm, mà cả những người bên cạnh nàng cũng có thể gặp nguy hiểm.
Cho nên nàng đã chọn cách bí mật điều tra một thời gian, tiện thể tiếp cận những cảnh sát đáng tin cậy, rồi mới đưa văn kiện lên.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện mình bị người để ý.
Dưới bóng ma tử vong bao phủ, Trần Thanh Âm chỉ kịp giấu kỹ phần văn kiện này, thậm chí còn chưa kịp gọi điện thoại cầu cứu Hướng cảnh sát, đã vô thanh vô tức mà tàn lụi.
"Sau khi có được văn kiện, ta hoàn toàn xác định cái chết của Thanh Âm có liên quan không thể tách rời với tập đoàn Kỳ thị, cho nên ta quyết định hành động."
"Mấy năm nay ta đã theo dõi tập đoàn Kỳ thị, biết Tống Vịnh Ca là con riêng của Kỳ Hoa Mậu, và cũng biết hắn làm việc rất tùy tiện."
"Kỳ Hoa Mậu giết người ta yêu nhất, ta liền để hắn cảm nhận xem cảm giác con riêng bị tập đoàn lợi ích sau lưng hắn làm hại sẽ như thế nào." Cố Hướng Dương không hề kiêng kị việc bút ghi âm đang ghi lại, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe đến đây, Hoành Ngọc rốt cuộc lên tiếng hỏi một vấn đề mà mình rất quan tâm, "Ngươi làm thế nào biết được bọn họ sẽ động tay với Tống Vịnh Ca?"
"Chuyện này liên quan đến một vụ án khác."
Cố Hướng Dương còn chưa mở miệng, Hoành Ngọc đã nói trước để bổ sung cho hắn, "Mười sáu năm trước, một đôi vợ chồng cảnh sát bị xe tải đâm phải trên đường cao tốc, là vụ án này sao?"
Trên mặt Cố Hướng Dương hiện vẻ kinh ngạc, gật đầu nói: "Ta đã điều tra ra chứng cứ, có thể chứng minh Kỳ Hoa An đứng sau vụ này giật dây."
Kỳ Hoa An, em trai của chủ tịch tập đoàn Kỳ thị Kỳ Hoa Mậu, một nhân vật quan lớn có tiếng ở D thị.
Hoành Ngọc đưa tay vuốt tóc, trịnh trọng đứng dậy, đưa tay phải về phía Cố Hướng Dương, "Đa tạ."
"Nếu như đây là do cha ta thâm nhập vào nội bộ KTS dẫn đến án mạng, vậy thì cha mẹ ta đã hi sinh vì nhiệm vụ."
—— —— —— —— Tối qua vừa thấy video về một người làm video trên b trạm JU NZ hiền lành, có liên quan đến thư viện Dự Chương, rất nhiều cảm xúc. Chúc ngủ ngon..
Nội dung văn kiện không nhiều, nhưng tầm quan trọng của nó vô cùng lớn.
Đây là một người phụ nữ dùng cả sinh mạng để đổi lấy, có thể giúp rất nhiều kẻ phạm pháp phải trả giá bằng pháp luật.
Nàng gửi văn kiện cho cục trưởng Phạm, ngồi trong phòng làm việc chờ Cố Hướng Dương đến.
8:30, Cố Hướng Dương và Cố Hướng Văn đến đội cảnh sát hình sự.
Lúc hắn vừa xuống xe, người quản lý Vu Nhất Hòa và luật sư của tập đoàn Kỳ Thị cũng vừa đến.
Ánh mắt Cố Hướng Dương trầm xuống, nhìn hai người kia, không nói một lời mà đi về phía tòa nhà đội cảnh sát hình sự.
Giờ này còn chưa đến giờ làm việc, vì bận rộn suốt đêm đến tận ba bốn giờ sáng, nên lúc này trên ghế sô pha ở đại sảnh có không ít người đang ngủ gà ngủ gật.
Đội trưởng Lưu tuy đã thức nhưng vẫn đang pha cà phê hòa tan, để tỉnh táo một chút — dù sao thì một trận chiến cam go mới vừa bắt đầu.
"Các người là?" Nhìn thấy hai anh em Cố Hướng Dương, đội trưởng Lưu nhíu mày nói.
Hoành Ngọc đã nhận được tin nhắn của Cố Hướng Văn, đẩy cửa đi ra văn phòng, nói với đội trưởng Lưu: "Đội trưởng Lưu, bọn họ là người tôi tìm tới." Sau đó cười chào hỏi hai anh em Cố Hướng Dương, "Chào buổi sáng, mời hai người vào phòng làm việc của tôi."
Hoành Ngọc mời hai anh em Cố Hướng Dương vào văn phòng, định rót nước mời khách thì đúng lúc đó có hai người nữa bước lên cầu thang, chính là Vu Nhất Hòa và người luật sư hôm qua.
"Vụ của Tống Vịnh Ca, cô thông báo cho họ rồi à?" Hoành Ngọc hạ giọng, hỏi đội trưởng Lưu.
Đội trưởng Lưu gật đầu, "Bọn họ sáng sớm đã gọi điện nói muốn đến nhận xác Tống Vịnh Ca, tôi liền nói lại sự tình. Không ngờ họ đến nhanh vậy, xem ra đứa con riêng đó cũng được xem trọng."
Hoành Ngọc lắc đầu, "Có lẽ cái họ xem trọng không phải đứa con riêng, mà là việc để chúng ta phát hiện ra đây là một vụ án giết người."
Nàng cũng không nán lại lâu, việc ứng phó với tập đoàn Kỳ Thị là chuyện của đội trưởng Lưu, nàng hiện tại muốn gặp Cố Hướng Dương để trao đổi chút việc.
Vào phòng làm việc, Hoành Ngọc đưa ly nước cho hai người.
Cố Hướng Dương nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, khuôn mặt được ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lộ ra vẻ thanh tú dịu dàng, khí chất khác hẳn lúc trước.
Trước mặt hắn có một tập tài liệu rất dày, sau khi đặt ly nước xuống, Cố Hướng Dương đẩy tập tài liệu về phía Hoành Ngọc, "Đây là tư liệu âm thanh đã gửi cho các cô trước đó, còn tập tài liệu bản giấy này là do tôi thu thập trong mấy năm nay."
Hoành Ngọc cầm tập tài liệu.
Nội dung trong tài liệu rất lộn xộn, có chữ viết có ảnh chụp, góc trên bên phải mỗi một văn kiện đều có đánh dấu thời gian bằng bút chì.
Thấy ánh mắt Hoành Ngọc dừng ở phần thời gian, Cố Hướng Dương lên tiếng giải thích, "Tư liệu thứ nhất, là do tôi thu thập được cách đây 5 năm về chứng cứ tập đoàn Kỳ Thị thay thế vật liệu cao cấp bằng vật liệu kém chất lượng. Những tư liệu còn lại, là tôi thu thập được trong những năm gần đây."
Hoành Ngọc gật đầu, không vội lật xem tiếp, sau này còn nhiều thời gian, không cần vội.
Nàng ngẩng đầu, mở máy ghi âm, "Tôi cần ghi lại một chút, có được không?"
Cố Hướng Dương gật đầu, từ khi đã đồng ý đến đội cảnh sát hình sự, hắn đã quyết định sẽ nói hết tất cả những gì mình biết.
"Cô cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết."
Hoành Ngọc liền hỏi: "Về cái chết của Trần Thanh Âm, anh biết bao nhiêu?"
Cố Hướng Dương vô thức cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, chắc chắn giọng không bị khàn mới từ từ nói, đem tất cả những gì mình biết kể lại.
Năm năm trước, Cố Hướng Dương bắt đầu điều tra tập đoàn Kỳ Thị, khi đó hắn đã cầu hôn Trần Thanh Âm thành công, hôn lễ định vào cuối năm tổ chức.
Trần Thanh Âm cùng làm ở một tòa báo với hắn, có lý tưởng giống Cố Hướng Dương, vô cùng ủng hộ việc hắn điều tra tập đoàn Kỳ Thị.
Nói đến đây, Cố Hướng Dương không khỏi nhắm chặt mắt, cố kiềm chế giọng nghẹn ngào, "Nếu không có Thanh Âm luôn khích lệ, ủng hộ tôi, có lẽ tôi đã vi phạm lý tưởng của mình là một người phóng viên mà bỏ cuộc."
"Nàng giúp tôi rất nhiều, sau giờ làm hoặc vào cuối tuần, nàng sẽ cùng tôi bí mật đi khảo sát công trường."
Lén lút hỏi thăm khoảng chừng bốn năm tháng mới có thể chỉnh lý được đầu đuôi mọi chuyện.
Cố Hướng Dương nghĩ tới hậu quả của việc công khai tin này, nhưng tuyệt đối không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy —— Đầu tiên, hắn đưa bản nháp cho chủ biên tòa báo, sau khi xem xong, chủ biên không những khen hắn làm rất tốt, mà còn bày ra bộ dạng người từng trải, nói cho hắn biết tin này chắc chắn sẽ không được đăng tải.
Khi đó Cố Hướng Dương mới biết tòa báo mình đang làm việc có cổ phần của tập đoàn Kỳ Thị.
Thất thần bước ra khỏi phòng chủ biên, Cố Hướng Dương đang giằng co giữa việc bỏ cuộc và không bỏ cuộc thì tình cờ nghe được từ đồng nghiệp, một khu nhà dân mới xây không lâu đã bị phát hiện ra các mối nguy hại về an toàn.
Khu nhà dân đó không phải do tập đoàn Kỳ Thị thầu xây dựng, nhưng theo Cố Hướng Dương tìm hiểu thì các vật liệu xây dựng đều do công ty con của tập đoàn Kỳ Thị bán ra.
—— Hiện giờ vẫn chưa có ai chết, nhưng nếu để mặc tập đoàn Kỳ Thị tiếp tục, thật sự có một ngày xảy ra chuyện lớn thì sao?
Được Trần Thanh Âm cổ vũ, Cố Hướng Dương tự mình đăng tải tin này lên mạng.
—— Bị tòa báo sa thải, bị thu hồi thẻ nhà báo, bị vô số người trên mạng chửi mắng, suýt chút nữa bị khởi kiện vì tội phỉ báng. . .
Nhưng sau chuyện này, trong một khoảng thời gian rất dài tập đoàn Kỳ Thị đã không dùng vật liệu kém chất lượng thay thế vật liệu tốt.
Cố Hướng Dương đã nghĩ đến hết tất cả hậu quả này, và cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận. Hắn có thể chịu đựng được.
Ôm đồ đạc rời khỏi tòa soạn cùng với Trần Thanh Âm, Cố Hướng Dương nghiêng đầu mỉm cười với nàng, che giấu sự ảm đạm trong lòng, "Không sao đâu, không có thẻ nhà báo thì tôi có thể đi viết tiểu thuyết, có thể viết kịch bản, có thể làm biên tập, kiểu gì cũng nuôi được bà xã đại nhân, sẽ không để em phải khổ theo anh."
Trần Thanh Âm liền cười, đáng yêu liếc hắn một cái.
Nhưng sau khi Trần Thanh Âm rời đi, Cố Hướng Dương không tiếp tục gồng mình, mà ngồi xổm xuống co người thành một đoàn, nhất thời trở nên mờ mịt hoảng loạn.
Hắn đã suy sụp rất nhiều ngày, chỉ khi đối diện với Trần Thanh Âm mới gượng cười, không để nàng phát hiện ra điều gì khác lạ.
—— Cho hắn thêm một chút thời gian, hắn nhất định có thể điều chỉnh tâm trạng được. Cố Hướng Dương nghĩ vậy.
Mãi cho đến hai tháng sau.
Quê của Trần Thanh Âm không ở D thị, nàng ở lại D thị làm việc là vì Cố Hướng Dương. Vào khoảng thời gian đó, sắp đến tết Trung Thu, Trần Thanh Âm nói muốn về quê một chuyến, bảo Cố Hướng Dương ở lại D thị tìm việc làm, Cố Hướng Dương không chút nghi ngờ đồng ý.
Nhưng sau đó Trần Thanh Âm mất tích.
Lần gặp lại Trần Thanh Âm, là khi nàng nằm bất động trong bụi cỏ, cô gái xưa nay thích ăn diện xinh đẹp giờ đã bị hủy hoại dung mạo, không một mảnh vải che thân, hoàn toàn mất hết sinh khí.
" . ." Trong phòng làm việc im lặng rất lâu.
Hoành Ngọc và Cố Hướng Văn đều không lên tiếng, tĩnh lặng chờ Cố Hướng Dương đang ôm đầu ổn định cảm xúc.
Một lúc lâu sau, Cố Hướng Dương ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, "Sau đó thì rất nhiều chuyện cô cũng đoán được rồi. Tôi nghi ngờ cái chết của Thanh Âm không hề đơn giản, đã đến náo loạn đội cảnh sát hình sự, nhưng vì không đưa ra được chứng cứ, cái chết của Thanh Âm liền được chuyển thành một vụ án giết người hàng loạt."
"Cũng chính vì cái trò náo loạn của tôi, mà tôi may mắn thoát chết."
Hoành Ngọc ngẩng lên nhìn hắn, hiểu được ý tứ trong những lời này.
Trước đó nàng đang suy nghĩ, vì sao Cố Hướng Dương là người đứng ra đầu tiên lại không bị sao, mà Trần Thanh Âm lại gặp chuyện.
Bây giờ xâu chuỗi lại, có lẽ là do Trần Thanh Âm đã tìm ra được bằng chứng tập đoàn Kỳ Thị buôn lậu ma túy, và có liên quan đến KTS, nên nàng chắc chắn sẽ phải chết.
Mà Cố Hướng Dương có mâu thuẫn với tập đoàn Kỳ Thị, bạn gái lại vừa chết thảm, nếu như có thể loại trừ nguy cơ từ hắn, thì kẻ đứng sau màn chắc chắn sẽ không dễ dàng động vào tính mạng hắn, bằng không chính là đang thu hút ánh mắt của cảnh sát vào tập đoàn Kỳ Thị.
"Sau khi Thanh Âm chết, tôi rơi vào sự tự trách vô tận. Dù không có chứng cứ, nhưng tôi vẫn nghi ngờ tất cả đều do tập đoàn Kỳ Thị gây ra. Trong thời gian tinh thần sa sút đó, không một khắc nào tôi ngừng việc thu thập chứng cứ phạm tội của tập đoàn Kỳ Thị."
Hắn như một con U Linh, lén lút theo dõi từ một nơi bí mật trong suốt năm năm.
Một người thông minh dành thời gian năm năm để chú ý tập đoàn Kỳ Thị, dù tập đoàn Kỳ Thị có ẩn giấu sâu đến đâu, Cố Hướng Dương cũng có thể moi ra rất nhiều thứ — vốn dĩ đó là điều một phóng viên rất am hiểu.
"Ba tháng trước, tôi phát hiện ra một chuyện."
"Và đó chính là nguyên nhân cái chết của Thanh Âm." Cố Hướng Dương trầm giọng nói.
Hoành Ngọc nói: "Là phần văn kiện mà anh đã gửi cho tôi?"
"Đúng vậy. Ngày đó là ngày Thanh Âm nhận lời cầu hôn của tôi, cứ mỗi dịp đến ngày này, tôi đều sẽ đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của nàng, xem những dòng nàng ghi lại về tôi và nàng."
"Lúc đó tôi vừa ôn lại tập thơ mà nàng thích nhất, sau khi đọc xong một đoạn ghi chép nào đó của nàng thì đột nhiên phát giác ra điều bất thường."
Hoành Ngọc hiểu, "Nàng đã để lại cho anh manh mối sao?"
"Nàng để lại rất nhiều con số trong đoạn ghi chép đó, trước đây tôi chưa từng nghĩ gì nhiều, đến một ngày bỗng nhiên linh cảm lóe lên, dựa vào những con số đó bắt đầu lật xem tập thơ, tìm tòi rất lâu mới tìm thấy văn kiện nàng đã giấu."
"Nàng đã giấu rất kỹ. . ."
Cố Hướng Dương dừng lại một chút rồi nói, "Ngươi hẳn có thể đoán được vì sao nàng không trực tiếp giao văn kiện cho cảnh sát."
Hoành Ngọc gật đầu.
Nàng đã xem qua phần văn kiện kia, thứ nhất, phần văn kiện đó có thể khiến cục trưởng Phạm thuyết phục cấp trên mở vụ án, nhưng lại không thể tạo thành bằng chứng thép để vạch trần chuyện tập đoàn Kỳ thị buôn lậu ma túy. Thứ hai, chuyện này liên quan quá lớn, Trần Thanh Âm tùy tiện đưa văn kiện lên, không chỉ bản thân nàng sẽ gặp nguy hiểm, mà cả những người bên cạnh nàng cũng có thể gặp nguy hiểm.
Cho nên nàng đã chọn cách bí mật điều tra một thời gian, tiện thể tiếp cận những cảnh sát đáng tin cậy, rồi mới đưa văn kiện lên.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện mình bị người để ý.
Dưới bóng ma tử vong bao phủ, Trần Thanh Âm chỉ kịp giấu kỹ phần văn kiện này, thậm chí còn chưa kịp gọi điện thoại cầu cứu Hướng cảnh sát, đã vô thanh vô tức mà tàn lụi.
"Sau khi có được văn kiện, ta hoàn toàn xác định cái chết của Thanh Âm có liên quan không thể tách rời với tập đoàn Kỳ thị, cho nên ta quyết định hành động."
"Mấy năm nay ta đã theo dõi tập đoàn Kỳ thị, biết Tống Vịnh Ca là con riêng của Kỳ Hoa Mậu, và cũng biết hắn làm việc rất tùy tiện."
"Kỳ Hoa Mậu giết người ta yêu nhất, ta liền để hắn cảm nhận xem cảm giác con riêng bị tập đoàn lợi ích sau lưng hắn làm hại sẽ như thế nào." Cố Hướng Dương không hề kiêng kị việc bút ghi âm đang ghi lại, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe đến đây, Hoành Ngọc rốt cuộc lên tiếng hỏi một vấn đề mà mình rất quan tâm, "Ngươi làm thế nào biết được bọn họ sẽ động tay với Tống Vịnh Ca?"
"Chuyện này liên quan đến một vụ án khác."
Cố Hướng Dương còn chưa mở miệng, Hoành Ngọc đã nói trước để bổ sung cho hắn, "Mười sáu năm trước, một đôi vợ chồng cảnh sát bị xe tải đâm phải trên đường cao tốc, là vụ án này sao?"
Trên mặt Cố Hướng Dương hiện vẻ kinh ngạc, gật đầu nói: "Ta đã điều tra ra chứng cứ, có thể chứng minh Kỳ Hoa An đứng sau vụ này giật dây."
Kỳ Hoa An, em trai của chủ tịch tập đoàn Kỳ thị Kỳ Hoa Mậu, một nhân vật quan lớn có tiếng ở D thị.
Hoành Ngọc đưa tay vuốt tóc, trịnh trọng đứng dậy, đưa tay phải về phía Cố Hướng Dương, "Đa tạ."
"Nếu như đây là do cha ta thâm nhập vào nội bộ KTS dẫn đến án mạng, vậy thì cha mẹ ta đã hi sinh vì nhiệm vụ."
—— —— —— —— Tối qua vừa thấy video về một người làm video trên b trạm JU NZ hiền lành, có liên quan đến thư viện Dự Chương, rất nhiều cảm xúc. Chúc ngủ ngon..
Bạn cần đăng nhập để bình luận