Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]
Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 04: Văn học mạng đại thần bị chỉ sao chép 4 (length: 13203)
Ông Thịnh biết, trong lòng Hoành Ngọc chắc chắn đang có ý nghĩ khác.
Nhưng dù trong lòng nghĩ gì, dù sao thì đó cũng là lời khen hắn.
Tâm trạng của ông lão lúc này còn thoải mái hơn cả khi bàn được một mối làm ăn lớn.
Không muốn để lộ vẻ đắc ý ra ngoài, ông Thịnh vội thu lại vẻ mặt, nghiêm nghị nói: "Ông nhắc nhở cháu, cháu học hành chuyên ngành không phải là tài chính, trước đó cũng chỉ ở dưới cơ sở rèn luyện một năm rưỡi, nếu tùy tiện ném cháu vào vị trí giám đốc, cho dù có ông đứng ra bảo đảm, cấp dưới cũng chưa chắc đã phục cháu."
Ông sợ Hoành Ngọc không suy nghĩ, chỉ thấy cái vẻ hào nhoáng của vị trí giám đốc mà không chú ý tới những khó khăn khi ngồi vào vị trí đó.
"Nếu ông không yên lòng, có thể để thư ký Tiêu đến giúp cháu, dù sao ông cũng đã bồi dưỡng hắn để sau này hỗ trợ cháu mà phải không?"
Thư ký Tiêu đã vào Thịnh thị mấy chục năm, lại theo bên cạnh ông lão năm năm, có hắn trông nom, ông Thịnh đúng là yên tâm hơn nhiều.
Nói thêm vài câu, chuyện này cứ như vậy được quyết định.
Ông Thịnh tiễn Hoành Ngọc ra khỏi thư phòng, chờ tiếng đóng cửa vang lên, ông mới bấm điện thoại cho thư ký Tiêu, nói lại quyết định của mình.
Tiêu Sanh trầm ngâm một lát, vẫn thẳng thắn nói: "Chủ tịch, ngài hẳn phải biết, Thịnh tiểu thư hiện đang mang tiếng xấu là đạo văn, mặc dù chúng ta đều tin Thịnh tiểu thư không làm như vậy, nhưng dư luận vẫn có xu hướng tin theo tác giả kia hơn. Nếu Thịnh tiểu thư ngồi vào vị trí giám đốc lúc này, ban giám đốc hẳn sẽ có những ý kiến trái chiều."
Là người thừa kế của Thịnh thị, lại dính phải tin tức tiêu cực thế này, vô luận chân tướng ra sao, cũng dễ ảnh hưởng đến ấn tượng của công chúng về Thịnh thị, tạo ra một cuộc khủng hoảng quan hệ xã hội nhất định.
"Dù ngài có thể trấn áp được ý kiến của ban giám đốc, e là những người trong đó vẫn sẽ ngấm ngầm gây khó dễ cho Thịnh tiểu thư."
Ông Thịnh là cổ đông lớn nhất của ban giám đốc, đích thực có thể dùng quyền lực để Thịnh tiểu thư ngồi lên vị trí giám đốc. Nhưng những người trong ban giám đốc đều là cáo già, ngoài mặt đồng ý nhưng sau lưng vẫn sẽ có những hành động nhỏ nhặt.
Sau khi nói ra ý kiến của mình, Tiêu Sanh liền bày tỏ quyết tâm: "Nhưng đây chỉ là suy đoán cá nhân, tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của ngài, ta sẽ tận tâm phụ tá Thịnh tiểu thư."
Ông Thịnh cười khẩy một tiếng: "Ngọc Nhi tuy chưa học qua các thủ đoạn thương mại, nhưng là người nhà họ Thịnh, tầm nhìn sẽ không kém, những chuyện này chắc nó nắm rõ trong lòng. Chuyện này nếu là nó chủ động đề xuất, ta sẽ cho nó một cơ hội, cũng để xem nó thể hiện thế nào."
Tiêu Sanh lúc này mới biết, hóa ra việc lên làm giám đốc lại là ý của tiểu thư.
—— Về đến phòng, Hoành Ngọc mở máy tính. Nhớ tới ông lão nói muốn gửi thư luật sư cho Triệu Minh Nguyệt, Hoành Ngọc chống cằm nhắn tin cho thư ký Tiêu, hỏi thăm tiến độ bên phía luật sư.
Thư ký Tiêu nhanh chóng trả lời, nói rằng thư luật sư đã được gửi đi, nhưng mà dự đoán sẽ không có hiệu quả thực tế — Ảnh chụp màn hình mà Hoành Ngọc cung cấp không có dấu vết chỉnh sửa, mà dù sao thì tiểu thuyết do Triệu Minh Nguyệt đăng lên trước.
Không có dấu vết chỉnh sửa… Hoành Ngọc cười nhạt, ảnh chụp thì không có dấu vết chỉnh sửa, nhưng nàng có lợi dụng code để thay đổi thời gian chỉnh sửa cuối cùng của tập tin thành một năm rưỡi trước. Vấn đề nằm ở tập tin, không phải ở ảnh chụp, đương nhiên người trên mạng sẽ không nhìn ra.
Vốn dĩ nàng không đạo văn, Hoành Ngọc đương nhiên phải tìm cách để người lý trí trong lòng rửa sạch nghi ngờ cho mình.
Còn việc trên Weibo hiện vẫn còn không ít lời chửi mắng, Hoành Ngọc không để bụng.
Những người đã gán cho nàng cái mác đạo văn, không hề lý trí, nàng có đưa ra sự thật rành rành trước mặt họ, vẫn sẽ có không ít anh hùng bàn phím ngoan cố cãi cùn.
Vậy nên không cần bị xao nhãng.
Hoành Ngọc ném điện thoại qua một bên, tiếp nhận tài liệu mà ông lão gửi cho mình xem.
Cứ xem như thế đến tận đêm khuya, Hoành Ngọc mới đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ, nàng mở điện thoại xem lướt qua, lúc này mới phát hiện Hiệu Hiệu Minh Nguyệt đang @ mình trên Weibo.
Hiệu Hiệu Minh Nguyệt đăng trên Weibo rằng người đại diện của cô ta đã gửi thư luật sư cho Hoành Ngọc.
【…Nếu Thịnh Đại cảm thấy chỉ cần có quyền thế và tiền tài là có thể ngang nhiên đánh cắp thành quả của người khác, vậy thì rất xin lỗi, ta tin pháp luật sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho ta.
Người thừa kế Thịnh thị lại là loại người phẩm hạnh thế này, có lịch sử đen tối là đạo văn, vậy xin mời những đối thủ cạnh tranh của Thịnh thị hãy cẩn trọng, dù sao ăn "bánh bao tẩm máu người" có ngon lắm không?
Từ giờ tất cả sản phẩm của Thịnh thị đều sẽ bị đưa vào sổ đen vĩnh viễn, mong fan của tôi cùng nhau tẩy chay các sản phẩm của Thịnh thị.】 Hiệu Hiệu Minh Nguyệt viết như vậy ở cuối Weibo.
Vốn dĩ sự việc đạo văn đã hạ nhiệt sau khi Hoành Ngọc đăng mảnh bản nháp viết từ một năm rưỡi trước và công khai thân phận của mình. Nhưng hiện tại Triệu Minh Nguyệt lại nói như vậy, giống như Hoành Ngọc đang cậy thế gia đình mà đi đạo văn vậy.
Chuyện này hai bên đều có lý, chín tấm ảnh chụp bản nháp kia tuyệt đối không thể tìm ra dấu vết chỉnh sửa, mà Hoành Ngọc cũng không thể chứng minh được bản nháp của mình bị người ta đánh cắp, cuối cùng chỉ có thể đi vào ngõ cụt.
Nhưng công chúng chắc chắn sẽ càng có xu hướng tin vào Triệu Minh Nguyệt hơn, vô tình hay cố ý trong lòng gán cho Hoành Ngọc cái tội đạo văn, và ảnh hưởng liên đới đến danh tiếng của Thịnh thị.
【Vừa ăn cướp vừa la làng! Cái loại người trọng sinh này thật đáng ghê tởm, may mắn nhặt được cơ hội trọng sinh thế này, còn có bàn tay vàng, vậy mà chỉ lợi dụng nó để tư lợi và hãm hại người khác!】 Hệ thống trong đầu Hoành Ngọc oang oang kêu gào, còn xúc động hơn cả con người.
Âm thanh máy móc the thé, Hoành Ngọc nhíu mày, lên tiếng trấn an nó.
Hệ thống bình tĩnh lại, rồi lại có chút nghi hoặc: 【Số 0, tại sao Hiệu Hiệu Minh Nguyệt lại làm sự tình trở nên tuyệt vọng đến vậy?】 Là một hệ thống trí tuệ nhân tạo, nó làm bạn túc chủ đã lâu, nhưng đôi khi vẫn không tài nào hiểu được những hành động của con người.
"Có những người đá ngươi một cú, sẽ muốn ngươi mãi mãi chìm xuống, có như thế nàng ta mới có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ thành quả trộm cắp được."
—— “Nghe nói gì chưa, hôm nay tổng bộ sẽ bổ nhiệm một giám đốc đấy.” “Thật hả, giờ cậu mới biết à? Tớ nghe từ hai hôm trước rồi, mà người giám đốc này cậu chắc chắn đã nghe đến tên rồi.” Người phụ nữ với bộ đồ công sở tôn lên vóc dáng đẹp đẽ, mái tóc xoăn lớn bồng bềnh, vừa quẹt thẻ vừa nói chuyện với đồng nghiệp.
"A, tình hình thế nào?" Cô hai ngày trước bị sốt phải dưỡng bệnh, không thèm lướt Weibo, chẳng lẽ lại bỏ qua tin gì quan trọng sao?
Người phụ nữ tóc xoăn lôi kéo đồng nghiệp, vài ba câu đã giải thích rõ mọi chuyện, "Chắc là do bộ phận quan hệ công chúng của công ty ra tay, vụ này hot hòn họt luôn ấy, nhưng bây giờ thì chẳng thấy đề tài nào trên hot search cả.” "Lời đồn vô căn cứ tổn hại lợi ích công ty, bộ phận PR của Thịnh thị ra tay cũng là chuyện đương nhiên thôi." Một người ở phía sau nhẹ cười nói.
Người phụ nữ tóc xoăn cùng đồng nghiệp quay đầu nhìn lại, ánh mắt thoáng kinh diễm.
"Làm ơn cho tôi đi nhờ chút." Hoành Ngọc lên tiếng lần nữa.
Hai người vội vàng tránh sang một bên, người phụ nữ tóc xoăn lúc này mới để ý hai người đàn ông đang đi sau lưng Hoành Ngọc. Có một người cô không quen, nhưng người còn lại chẳng phải là thư ký Tiêu đó sao… Cô nuốt một ngụm nước bọt — người mà thư ký chủ tịch phải theo sau, còn trẻ như vậy, ngoài vị giám đốc mới được bổ nhiệm ra, không có ai khác cả.
Nghĩ đến những lời mình vừa nói, cô gái trong lòng kêu gào điên cuồng. Thịnh thị đãi ngộ tốt như vậy, vị giám đốc này nếu ghi thù, đuổi việc cô thì làm sao bây giờ! Quả nhiên là không nên quá tọc mạch, nhất là tọc mạch về cấp trên của cấp trên mình!
Một đoàn người của Hoành Ngọc bước vào thang máy chuyên dụng dành cho cấp cao của công ty, trong thang máy chỉ có ba người họ.
Tiêu Sanh luôn nhìn Hoành Ngọc, nhưng từ lúc bước vào công ty, đối phương luôn giữ vẻ bình thản, điềm tĩnh, cho dù nghe được những lời chế giễu của nhân viên kia cũng vẫn cứ bình thường như không có chuyện gì.
Theo lý mà nói, những cô gái trẻ tuổi như vậy thường khó giữ được bình tĩnh. Cho dù là thật sự đạo văn hay là bị bêu xấu, lúc nghe người ngoài bàn tán chuyện này, cũng không thể bình tĩnh đến vậy được.
Bình tĩnh, giống như người đang bị bàn tán không phải là mình, mà là một người dưng.
“Thịnh tổng, những lời đồn đại trong công ty tôi sẽ xử lý.” Thu ánh mắt lại, Tiêu Sanh lúc này mới lên tiếng.
Trước đó ông Thịnh đã cho người ngăn chặn những lời đồn trong công ty, nhưng không ít người trong công ty muốn cho vị Thịnh tổng trẻ tuổi này một vố, cố tình làm ngơ trước những lời đồn này.
Chuyện này dù không liên quan nhiều đến Tiêu Sanh, nhưng hắn vẫn đứng ra.
Hoành Ngọc không quan tâm gật đầu, biểu thị đồng ý.
Thang máy đến tầng cao nhất, thư ký Trần ở lại bên ngoài văn phòng, Tiêu Sanh đi theo Hoành Ngọc vào văn phòng của nàng.
Hoành Ngọc ngồi thẳng xuống ghế làm việc, hai chân hơi bắt chéo, quần tây được may đo hoàn hảo kéo lên một chút, để lộ mắt cá chân thon thả.
Tay trái nàng chống cằm tay phải vuốt vuốt bút máy, cả người có vẻ hơi lười biếng.
"Cô có hài lòng với môi trường ở đây không?"
"Nếu có điều gì không hài lòng, cứ nói với ta hoặc bí thư Trần, chúng ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của ngài."
Hoành Ngọc cong môi cười, "Về hoàn cảnh thì không có gì để nói. Nhưng trước khi bàn đến chuyện chính, ta quả thực có một yêu cầu."
Tiêu Sanh lập tức xoay người, ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Ờm, bên ngoài cho ta tuyển thêm hai thư ký nữa, không kể nam nữ, nhan sắc cứ theo tiêu chuẩn của bí thư Trần mà tìm."
Tiêu Sanh: "...??"
Vậy chẳng phải là trong đống hồ sơ kia, vị giám đốc này đã ngay lập tức để mắt đến bí thư Trần sao?
Hoành Ngọc đối diện với ánh mắt kinh ngạc lộ rõ của Tiêu Sanh, khẽ cười.
Trong số những hồ sơ Tiêu Sanh đưa cho nàng, lý lịch và năng lực của mấy người kia đều không khác biệt là mấy. Đã vậy, nàng quyết định chọn người nào có ngoại hình dễ nhìn nhất.
"Giám đốc, đến giờ họp rồi ạ." Ngoài cửa, bí thư Trần gõ cửa nhắc nhở.
Hoành Ngọc liếc đồng hồ, cầm áo vest khoác trên lưng ghế đứng dậy, "Đi thôi, thư ký Tiêu, ngươi đi theo ta gặp các lãnh đạo cấp cao của công ty, tiện thể mồi lửa cho vị quan mới nhậm chức này."
Hội nghị diễn ra được một nửa, đến lượt quản lý bộ phận PR phát biểu, hắn khẽ ho, nói: "Gần đây trên mạng có không ít tin đồn bất lợi cho Thịnh thị."
Đến rồi đây.
Trong phòng họp, những người hóng chuyện lập tức ngồi thẳng dậy, dựng tai lên chờ quản lý bộ phận PR nói tiếp.
Quản lý bộ phận PR gánh lấy ánh mắt chờ xem kịch hay của mọi người, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Tổng giám đốc Thịnh, ngài cũng biết, cư dân mạng đa phần là a dua theo phong trào. Nhưng những tin đồn gây hại đến hình ảnh công ty không thể làm ngơ, nếu không rất dễ khiến công chúng mất lòng tin vào Thịnh thị... Vậy nên bộ phận PR xin phép được hỏi ý kiến của ngài, nên xử lý chuyện này như thế nào ạ."
Lần khủng hoảng quan hệ công chúng này đều do ngài gây ra, dù sao ngài cũng nên đưa ra một thái độ đi chứ.
Trước đó cũng không ai chỉ đạo, bộ phận PR chỉ ra mặt dập hot search. Nhưng một số việc, người bên ngoài cố tình thổi gió gây sóng, không để dư luận đổi hướng, càng ra sức trấn áp thì dư luận chỉ càng phản ứng dữ dội hơn.
Đồng loạt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt hóng chuyện về phía Hoành Ngọc, chờ xem vị tổng giám đốc Thịnh mới nhậm chức sẽ phản ứng thế nào.
Hoành Ngọc gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, ngước mắt nhìn từng ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Theo bản năng, mọi người đều né tránh ánh mắt của nàng.
Lúc này Hoành Ngọc mới đổi tư thế, bắt đầu lên tiếng.
Tiêu Sanh ngồi bên dưới, nhìn nàng ung dung giành lấy quyền kiểm soát hội nghị chỉ bằng vài động tác vung tay nhấc chân.
Vị người thừa kế trẻ tuổi này, rõ ràng không được huấn luyện quá nhiều, vậy mà lại không giống một viên ngọc thô.
Ngọc thô còn cần mài dũa, còn hào quang của nàng thì lại toát ra một loại phong thái bẩm sinh...
Nhưng dù trong lòng nghĩ gì, dù sao thì đó cũng là lời khen hắn.
Tâm trạng của ông lão lúc này còn thoải mái hơn cả khi bàn được một mối làm ăn lớn.
Không muốn để lộ vẻ đắc ý ra ngoài, ông Thịnh vội thu lại vẻ mặt, nghiêm nghị nói: "Ông nhắc nhở cháu, cháu học hành chuyên ngành không phải là tài chính, trước đó cũng chỉ ở dưới cơ sở rèn luyện một năm rưỡi, nếu tùy tiện ném cháu vào vị trí giám đốc, cho dù có ông đứng ra bảo đảm, cấp dưới cũng chưa chắc đã phục cháu."
Ông sợ Hoành Ngọc không suy nghĩ, chỉ thấy cái vẻ hào nhoáng của vị trí giám đốc mà không chú ý tới những khó khăn khi ngồi vào vị trí đó.
"Nếu ông không yên lòng, có thể để thư ký Tiêu đến giúp cháu, dù sao ông cũng đã bồi dưỡng hắn để sau này hỗ trợ cháu mà phải không?"
Thư ký Tiêu đã vào Thịnh thị mấy chục năm, lại theo bên cạnh ông lão năm năm, có hắn trông nom, ông Thịnh đúng là yên tâm hơn nhiều.
Nói thêm vài câu, chuyện này cứ như vậy được quyết định.
Ông Thịnh tiễn Hoành Ngọc ra khỏi thư phòng, chờ tiếng đóng cửa vang lên, ông mới bấm điện thoại cho thư ký Tiêu, nói lại quyết định của mình.
Tiêu Sanh trầm ngâm một lát, vẫn thẳng thắn nói: "Chủ tịch, ngài hẳn phải biết, Thịnh tiểu thư hiện đang mang tiếng xấu là đạo văn, mặc dù chúng ta đều tin Thịnh tiểu thư không làm như vậy, nhưng dư luận vẫn có xu hướng tin theo tác giả kia hơn. Nếu Thịnh tiểu thư ngồi vào vị trí giám đốc lúc này, ban giám đốc hẳn sẽ có những ý kiến trái chiều."
Là người thừa kế của Thịnh thị, lại dính phải tin tức tiêu cực thế này, vô luận chân tướng ra sao, cũng dễ ảnh hưởng đến ấn tượng của công chúng về Thịnh thị, tạo ra một cuộc khủng hoảng quan hệ xã hội nhất định.
"Dù ngài có thể trấn áp được ý kiến của ban giám đốc, e là những người trong đó vẫn sẽ ngấm ngầm gây khó dễ cho Thịnh tiểu thư."
Ông Thịnh là cổ đông lớn nhất của ban giám đốc, đích thực có thể dùng quyền lực để Thịnh tiểu thư ngồi lên vị trí giám đốc. Nhưng những người trong ban giám đốc đều là cáo già, ngoài mặt đồng ý nhưng sau lưng vẫn sẽ có những hành động nhỏ nhặt.
Sau khi nói ra ý kiến của mình, Tiêu Sanh liền bày tỏ quyết tâm: "Nhưng đây chỉ là suy đoán cá nhân, tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của ngài, ta sẽ tận tâm phụ tá Thịnh tiểu thư."
Ông Thịnh cười khẩy một tiếng: "Ngọc Nhi tuy chưa học qua các thủ đoạn thương mại, nhưng là người nhà họ Thịnh, tầm nhìn sẽ không kém, những chuyện này chắc nó nắm rõ trong lòng. Chuyện này nếu là nó chủ động đề xuất, ta sẽ cho nó một cơ hội, cũng để xem nó thể hiện thế nào."
Tiêu Sanh lúc này mới biết, hóa ra việc lên làm giám đốc lại là ý của tiểu thư.
—— Về đến phòng, Hoành Ngọc mở máy tính. Nhớ tới ông lão nói muốn gửi thư luật sư cho Triệu Minh Nguyệt, Hoành Ngọc chống cằm nhắn tin cho thư ký Tiêu, hỏi thăm tiến độ bên phía luật sư.
Thư ký Tiêu nhanh chóng trả lời, nói rằng thư luật sư đã được gửi đi, nhưng mà dự đoán sẽ không có hiệu quả thực tế — Ảnh chụp màn hình mà Hoành Ngọc cung cấp không có dấu vết chỉnh sửa, mà dù sao thì tiểu thuyết do Triệu Minh Nguyệt đăng lên trước.
Không có dấu vết chỉnh sửa… Hoành Ngọc cười nhạt, ảnh chụp thì không có dấu vết chỉnh sửa, nhưng nàng có lợi dụng code để thay đổi thời gian chỉnh sửa cuối cùng của tập tin thành một năm rưỡi trước. Vấn đề nằm ở tập tin, không phải ở ảnh chụp, đương nhiên người trên mạng sẽ không nhìn ra.
Vốn dĩ nàng không đạo văn, Hoành Ngọc đương nhiên phải tìm cách để người lý trí trong lòng rửa sạch nghi ngờ cho mình.
Còn việc trên Weibo hiện vẫn còn không ít lời chửi mắng, Hoành Ngọc không để bụng.
Những người đã gán cho nàng cái mác đạo văn, không hề lý trí, nàng có đưa ra sự thật rành rành trước mặt họ, vẫn sẽ có không ít anh hùng bàn phím ngoan cố cãi cùn.
Vậy nên không cần bị xao nhãng.
Hoành Ngọc ném điện thoại qua một bên, tiếp nhận tài liệu mà ông lão gửi cho mình xem.
Cứ xem như thế đến tận đêm khuya, Hoành Ngọc mới đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ, nàng mở điện thoại xem lướt qua, lúc này mới phát hiện Hiệu Hiệu Minh Nguyệt đang @ mình trên Weibo.
Hiệu Hiệu Minh Nguyệt đăng trên Weibo rằng người đại diện của cô ta đã gửi thư luật sư cho Hoành Ngọc.
【…Nếu Thịnh Đại cảm thấy chỉ cần có quyền thế và tiền tài là có thể ngang nhiên đánh cắp thành quả của người khác, vậy thì rất xin lỗi, ta tin pháp luật sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho ta.
Người thừa kế Thịnh thị lại là loại người phẩm hạnh thế này, có lịch sử đen tối là đạo văn, vậy xin mời những đối thủ cạnh tranh của Thịnh thị hãy cẩn trọng, dù sao ăn "bánh bao tẩm máu người" có ngon lắm không?
Từ giờ tất cả sản phẩm của Thịnh thị đều sẽ bị đưa vào sổ đen vĩnh viễn, mong fan của tôi cùng nhau tẩy chay các sản phẩm của Thịnh thị.】 Hiệu Hiệu Minh Nguyệt viết như vậy ở cuối Weibo.
Vốn dĩ sự việc đạo văn đã hạ nhiệt sau khi Hoành Ngọc đăng mảnh bản nháp viết từ một năm rưỡi trước và công khai thân phận của mình. Nhưng hiện tại Triệu Minh Nguyệt lại nói như vậy, giống như Hoành Ngọc đang cậy thế gia đình mà đi đạo văn vậy.
Chuyện này hai bên đều có lý, chín tấm ảnh chụp bản nháp kia tuyệt đối không thể tìm ra dấu vết chỉnh sửa, mà Hoành Ngọc cũng không thể chứng minh được bản nháp của mình bị người ta đánh cắp, cuối cùng chỉ có thể đi vào ngõ cụt.
Nhưng công chúng chắc chắn sẽ càng có xu hướng tin vào Triệu Minh Nguyệt hơn, vô tình hay cố ý trong lòng gán cho Hoành Ngọc cái tội đạo văn, và ảnh hưởng liên đới đến danh tiếng của Thịnh thị.
【Vừa ăn cướp vừa la làng! Cái loại người trọng sinh này thật đáng ghê tởm, may mắn nhặt được cơ hội trọng sinh thế này, còn có bàn tay vàng, vậy mà chỉ lợi dụng nó để tư lợi và hãm hại người khác!】 Hệ thống trong đầu Hoành Ngọc oang oang kêu gào, còn xúc động hơn cả con người.
Âm thanh máy móc the thé, Hoành Ngọc nhíu mày, lên tiếng trấn an nó.
Hệ thống bình tĩnh lại, rồi lại có chút nghi hoặc: 【Số 0, tại sao Hiệu Hiệu Minh Nguyệt lại làm sự tình trở nên tuyệt vọng đến vậy?】 Là một hệ thống trí tuệ nhân tạo, nó làm bạn túc chủ đã lâu, nhưng đôi khi vẫn không tài nào hiểu được những hành động của con người.
"Có những người đá ngươi một cú, sẽ muốn ngươi mãi mãi chìm xuống, có như thế nàng ta mới có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ thành quả trộm cắp được."
—— “Nghe nói gì chưa, hôm nay tổng bộ sẽ bổ nhiệm một giám đốc đấy.” “Thật hả, giờ cậu mới biết à? Tớ nghe từ hai hôm trước rồi, mà người giám đốc này cậu chắc chắn đã nghe đến tên rồi.” Người phụ nữ với bộ đồ công sở tôn lên vóc dáng đẹp đẽ, mái tóc xoăn lớn bồng bềnh, vừa quẹt thẻ vừa nói chuyện với đồng nghiệp.
"A, tình hình thế nào?" Cô hai ngày trước bị sốt phải dưỡng bệnh, không thèm lướt Weibo, chẳng lẽ lại bỏ qua tin gì quan trọng sao?
Người phụ nữ tóc xoăn lôi kéo đồng nghiệp, vài ba câu đã giải thích rõ mọi chuyện, "Chắc là do bộ phận quan hệ công chúng của công ty ra tay, vụ này hot hòn họt luôn ấy, nhưng bây giờ thì chẳng thấy đề tài nào trên hot search cả.” "Lời đồn vô căn cứ tổn hại lợi ích công ty, bộ phận PR của Thịnh thị ra tay cũng là chuyện đương nhiên thôi." Một người ở phía sau nhẹ cười nói.
Người phụ nữ tóc xoăn cùng đồng nghiệp quay đầu nhìn lại, ánh mắt thoáng kinh diễm.
"Làm ơn cho tôi đi nhờ chút." Hoành Ngọc lên tiếng lần nữa.
Hai người vội vàng tránh sang một bên, người phụ nữ tóc xoăn lúc này mới để ý hai người đàn ông đang đi sau lưng Hoành Ngọc. Có một người cô không quen, nhưng người còn lại chẳng phải là thư ký Tiêu đó sao… Cô nuốt một ngụm nước bọt — người mà thư ký chủ tịch phải theo sau, còn trẻ như vậy, ngoài vị giám đốc mới được bổ nhiệm ra, không có ai khác cả.
Nghĩ đến những lời mình vừa nói, cô gái trong lòng kêu gào điên cuồng. Thịnh thị đãi ngộ tốt như vậy, vị giám đốc này nếu ghi thù, đuổi việc cô thì làm sao bây giờ! Quả nhiên là không nên quá tọc mạch, nhất là tọc mạch về cấp trên của cấp trên mình!
Một đoàn người của Hoành Ngọc bước vào thang máy chuyên dụng dành cho cấp cao của công ty, trong thang máy chỉ có ba người họ.
Tiêu Sanh luôn nhìn Hoành Ngọc, nhưng từ lúc bước vào công ty, đối phương luôn giữ vẻ bình thản, điềm tĩnh, cho dù nghe được những lời chế giễu của nhân viên kia cũng vẫn cứ bình thường như không có chuyện gì.
Theo lý mà nói, những cô gái trẻ tuổi như vậy thường khó giữ được bình tĩnh. Cho dù là thật sự đạo văn hay là bị bêu xấu, lúc nghe người ngoài bàn tán chuyện này, cũng không thể bình tĩnh đến vậy được.
Bình tĩnh, giống như người đang bị bàn tán không phải là mình, mà là một người dưng.
“Thịnh tổng, những lời đồn đại trong công ty tôi sẽ xử lý.” Thu ánh mắt lại, Tiêu Sanh lúc này mới lên tiếng.
Trước đó ông Thịnh đã cho người ngăn chặn những lời đồn trong công ty, nhưng không ít người trong công ty muốn cho vị Thịnh tổng trẻ tuổi này một vố, cố tình làm ngơ trước những lời đồn này.
Chuyện này dù không liên quan nhiều đến Tiêu Sanh, nhưng hắn vẫn đứng ra.
Hoành Ngọc không quan tâm gật đầu, biểu thị đồng ý.
Thang máy đến tầng cao nhất, thư ký Trần ở lại bên ngoài văn phòng, Tiêu Sanh đi theo Hoành Ngọc vào văn phòng của nàng.
Hoành Ngọc ngồi thẳng xuống ghế làm việc, hai chân hơi bắt chéo, quần tây được may đo hoàn hảo kéo lên một chút, để lộ mắt cá chân thon thả.
Tay trái nàng chống cằm tay phải vuốt vuốt bút máy, cả người có vẻ hơi lười biếng.
"Cô có hài lòng với môi trường ở đây không?"
"Nếu có điều gì không hài lòng, cứ nói với ta hoặc bí thư Trần, chúng ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của ngài."
Hoành Ngọc cong môi cười, "Về hoàn cảnh thì không có gì để nói. Nhưng trước khi bàn đến chuyện chính, ta quả thực có một yêu cầu."
Tiêu Sanh lập tức xoay người, ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Ờm, bên ngoài cho ta tuyển thêm hai thư ký nữa, không kể nam nữ, nhan sắc cứ theo tiêu chuẩn của bí thư Trần mà tìm."
Tiêu Sanh: "...??"
Vậy chẳng phải là trong đống hồ sơ kia, vị giám đốc này đã ngay lập tức để mắt đến bí thư Trần sao?
Hoành Ngọc đối diện với ánh mắt kinh ngạc lộ rõ của Tiêu Sanh, khẽ cười.
Trong số những hồ sơ Tiêu Sanh đưa cho nàng, lý lịch và năng lực của mấy người kia đều không khác biệt là mấy. Đã vậy, nàng quyết định chọn người nào có ngoại hình dễ nhìn nhất.
"Giám đốc, đến giờ họp rồi ạ." Ngoài cửa, bí thư Trần gõ cửa nhắc nhở.
Hoành Ngọc liếc đồng hồ, cầm áo vest khoác trên lưng ghế đứng dậy, "Đi thôi, thư ký Tiêu, ngươi đi theo ta gặp các lãnh đạo cấp cao của công ty, tiện thể mồi lửa cho vị quan mới nhậm chức này."
Hội nghị diễn ra được một nửa, đến lượt quản lý bộ phận PR phát biểu, hắn khẽ ho, nói: "Gần đây trên mạng có không ít tin đồn bất lợi cho Thịnh thị."
Đến rồi đây.
Trong phòng họp, những người hóng chuyện lập tức ngồi thẳng dậy, dựng tai lên chờ quản lý bộ phận PR nói tiếp.
Quản lý bộ phận PR gánh lấy ánh mắt chờ xem kịch hay của mọi người, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Tổng giám đốc Thịnh, ngài cũng biết, cư dân mạng đa phần là a dua theo phong trào. Nhưng những tin đồn gây hại đến hình ảnh công ty không thể làm ngơ, nếu không rất dễ khiến công chúng mất lòng tin vào Thịnh thị... Vậy nên bộ phận PR xin phép được hỏi ý kiến của ngài, nên xử lý chuyện này như thế nào ạ."
Lần khủng hoảng quan hệ công chúng này đều do ngài gây ra, dù sao ngài cũng nên đưa ra một thái độ đi chứ.
Trước đó cũng không ai chỉ đạo, bộ phận PR chỉ ra mặt dập hot search. Nhưng một số việc, người bên ngoài cố tình thổi gió gây sóng, không để dư luận đổi hướng, càng ra sức trấn áp thì dư luận chỉ càng phản ứng dữ dội hơn.
Đồng loạt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt hóng chuyện về phía Hoành Ngọc, chờ xem vị tổng giám đốc Thịnh mới nhậm chức sẽ phản ứng thế nào.
Hoành Ngọc gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, ngước mắt nhìn từng ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Theo bản năng, mọi người đều né tránh ánh mắt của nàng.
Lúc này Hoành Ngọc mới đổi tư thế, bắt đầu lên tiếng.
Tiêu Sanh ngồi bên dưới, nhìn nàng ung dung giành lấy quyền kiểm soát hội nghị chỉ bằng vài động tác vung tay nhấc chân.
Vị người thừa kế trẻ tuổi này, rõ ràng không được huấn luyện quá nhiều, vậy mà lại không giống một viên ngọc thô.
Ngọc thô còn cần mài dũa, còn hào quang của nàng thì lại toát ra một loại phong thái bẩm sinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận