Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 64: Phạm tội trắc tả sư 3: Màu trắng cây mã đề hoa ngữ là thuần khiết vô hạ (1) (length: 7834)

Rời xa quê hương, máy bay trên không trung để lại một vệt bay ngang.
Hoành Ngọc ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm cuốn "Lịch sử Tâm lý Tội phạm", trên cổ đeo tai nghe, trông giống hệt một sinh viên đi du lịch giải khuây.
Máy bay đáp xuống Mỹ khi trời vừa tờ mờ sáng, trong sân bay người đi lại không quá đông, Hoành Ngọc đã đặt phòng khách sạn và có xe đến đón.
Tay cầm chai nước, nàng kéo chiếc vali hai mươi bốn inch đi về phía cổng sân bay, vừa ra đến nơi, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai hối hả chạy vụt qua người nàng.
Rất nhanh, một cô gái trẻ vừa chạy đuổi theo người đàn ông mũ lưỡi trai vừa hổn hển hô bằng tiếng Anh "Cướp! Có người cướp!"
Hoành Ngọc nhíu mày, ánh mắt lướt qua, thoáng thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai cách nàng không xa, tay cầm chiếc túi xách kiểu nữ.
Phản ứng cực nhanh, một tay nàng cầm chai nước chưa mở ra ném tới, trúng ngay bắp chân trái người kia. Lực va chạm khiến hắn loạng choạng mấy bước, nhân lúc đó, Hoành Ngọc lập tức lao đến.
Dưới vành mũ lưỡi trai là một khuôn mặt có phần hung tợn, thấy Hoành Ngọc đã đến trước mặt, người đàn ông rút ngay con dao găm trong người ra.
Ngay lập tức, một cú chỏ đánh mạnh vào ngực hắn, tay cầm dao bị bẻ quặt khiến trật khớp. Người đàn ông vô thức buông tay, dao găm rơi xuống đất, hắn cũng bị gài lại quỳ xuống.
Một loạt động tác gọn gàng dứt khoát vừa kết thúc, cơn đau mới lan tỏa ra, khiến hắn không kìm được phát ra tiếng rên đau đớn.
Hoành Ngọc giật lấy chiếc túi từ tay người đàn ông, đưa cho cô gái trẻ vừa thở không ra hơi chạy tới.
Cô gái trẻ từ đầu đến chân đều là đồ hiệu, chiếc túi da cũng thuộc hàng cao cấp, giá cực kỳ đắt đỏ. Cô có gương mặt mang đường nét lai Tây sâu sắc.
"Cảm ơn rất nhiều." Đới Nhã nhận lại túi, cảm ơn Hoành Ngọc.
Hoành Ngọc khẽ gật đầu, không nói gì thêm, thấy nhân viên an ninh sân bay đã chạy tới, liền nắm lấy tay phải đang bị trật khớp của người đàn ông đang rên rỉ, "Rắc" một tiếng nắn lại khớp, rồi giao người cho nhân viên an ninh.
Làm vài thủ tục ghi chép đơn giản xong, Đới Nhã còn muốn cảm ơn Hoành Ngọc, nhưng người của khách sạn đã đợi một lúc rồi, Hoành Ngọc liền cáo từ ra về.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm, tỉnh giấc ở khách sạn, Hoành Ngọc kéo hành lý đến căn biệt thự nhỏ Ôn gia mua cho nàng. Biệt thự này cách đại học Dewdale không xa, rất thuận tiện cho việc đi học của nàng.
Trước khi trường đại học Dewdale bắt đầu khóa học, Hoành Ngọc đã thử dùng kỹ thuật máy tính của mình để tìm kiếm thông tin liên quan đến tập đoàn tội phạm quốc tế KTS, nhưng tập đoàn này quá thần bí, tồn tại được hai mươi năm, chắc chắn không thể thiếu sự liên quan với một vài nhà tài phiệt quan lớn.
Dù đã tra cứu hồi lâu, do không có một hướng đi cụ thể, nàng đành phải tạm gác lại chuyện này.
Mùa khai giảng nhanh chóng đến, Hoành Ngọc vào học tại đại học Dewdale, đồng thời học hai chuyên ngành tâm lý học và tâm lý học tội phạm.
Đối diện với những môn học hoàn toàn mới mẻ mà trước đây chưa từng tiếp xúc, Hoành Ngọc dành trọn lòng nhiệt huyết.
Ngoài việc học các môn chuyên ngành chính, nàng còn đăng ký thêm những môn học khác hữu ích, thỉnh thoảng rảnh thì đi dự thính môn học về giám định pháp y.
Hầu hết thời gian đều dành cho việc học, hết giờ thì đến thư viện đọc sách, không câu nệ là sách chuyên ngành tâm lý hay những loại sách nổi tiếng trên thế giới.
Mọi người trong trường đều nghe đến tên nàng và sự chuyên cần của nàng.
Ở Mỹ vẫn có một bộ phận người kỳ thị, đôi khi sẽ có những sinh viên cô lập du học sinh có thành tích xuất sắc, chuyện này không phải chưa từng xảy ra.
Hoành Ngọc lại có quan hệ rất tốt, cho dù nàng luôn từ chối mọi lời mời tụ tập.
Khi cười, nét lạnh lùng trên người nàng sẽ tan biến, người khác nói chuyện với nàng, dù tay nàng đang cầm sách đọc, nàng cũng sẽ nghiêng tai chăm chú lắng nghe đối phương một cách nghiêm túc. Làm việc nhóm cùng nàng, dù đồng đội có chậm trễ, nàng cũng không hề bất mãn, tự mình làm nhiều hơn một chút, lo đồng đội sơ sót, lại tranh thủ chút thời gian kiểm tra lại giúp họ… Nàng chỉ là không lãng phí thời gian cho việc kết giao bạn bè.
Cũng chính vì vậy mà nàng có được thành tích tốt như vậy.
Sau khi hiểu rõ lý do, bạn học xung quanh đều thông cảm cho việc nàng không thích giao du.
Một học kỳ kết thúc, điểm số tích lũy của Hoành Ngọc khiến mọi người kinh ngạc.
Lên năm thứ hai, chuyên ngành của bọn họ mở một môn tự chọn có tên "Phân tích tình huống phạm tội thực tế", Hoành Ngọc rất hứng thú với môn học này.
Chuyên ngành tâm lý học tội phạm rất chú trọng kết hợp giữa lý luận và thực tiễn, năm nhất, Hoành Ngọc chủ yếu học các kiến thức cơ bản.
Môn phân tích tình huống phạm tội thực tế lại đưa ra rất nhiều vụ án công khai hoặc không công khai để làm ví dụ, giảng cho các bạn học cách mà chuyên gia tội phạm học cẩn trọng điều tra, từ những manh mối phức tạp phác họa ra chân dung tội phạm, cung cấp hướng điều tra cho cảnh sát, để nhanh chóng bắt được tội phạm.
Hôm nay là buổi học đầu tiên, Hoành Ngọc đến lớp khá sớm.
Nàng cầm cuốn "Phân tích tình huống phạm tội thực tế" vừa mua, ngồi ở hàng đầu tiên. Lúc này trong lớp chưa có ai, nàng đeo tai nghe, lật sách đọc.
Cảm giác có tiếng động bên cạnh, Hoành Ngọc tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn, thấy một người đàn ông trung niên phong thái nho nhã, đậm chất học giả đứng trước mặt - là giáo sư dạy môn học này.
"Cảm thấy cuốn sách này viết thế nào?"
"Một vài quan điểm rất hay."
Người đàn ông trung niên cười, "Xem ra có một vài quan điểm mà cô không mấy tán thành."
Hoành Ngọc cười khiêm tốn lễ phép, hoàn toàn là dáng vẻ của một người hậu bối khiêm nhường, "Không phải là không tán đồng, mà là cảm thấy một số quan điểm chỉ phù hợp với những vụ án đặc thù, không thể khái quát thành những quan điểm mang tính phổ biến."
Ở đây không giống như Hoa Quốc coi trọng sự khiêm tốn điềm đạm, ở đây là nơi nếu không thể hiện sự tài giỏi một cách chủ động, sẽ rất khó được người khác chú ý đến. Vì vậy, khi đoán được thân phận người trước mặt, Hoành Ngọc sẵn lòng nói nhiều hơn vài câu.
Dù nàng chưa để ý đến giáo sư của môn học này là ai, nhưng trang bìa cuốn "Phân tích tình huống phạm tội thực tế" mà nàng đang cầm chính là tên của người đàn ông trung niên tên Robert này – người trong thời gian ngắn nhất đã có được danh hiệu giáo sư đại học của Dewdale, thường xuyên được mời để phác họa chân dung tội phạm cho BAU, đã đạt được rất nhiều thành tựu xuất sắc trong lĩnh vực nghiên cứu tâm lý tội phạm.
Ông hiện đang dẫn dắt một nhóm nghiên cứu khoa học, Hoành Ngọc rất muốn tham gia nhóm nghiên cứu này.
Tiếng chuông reo, Robert không còn tiếp tục trò chuyện với Hoành Ngọc.
Sau khi giới thiệu sơ lược, Robert bật máy tính lên, trình chiếu tất cả chứng cứ của một vụ án, yêu cầu các bạn học dựa trên những manh mối và bối cảnh mà ông cung cấp để phác họa chân dung tội phạm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận