Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]
Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 16: Giới giải trí lại ỷ đẹp hành hung 3 (length: 11624)
"Đến giờ rồi, bây giờ ngươi bắt đầu đi." Đạo diễn Trần nhìn đồng hồ, nhắc nhở.
Hoành Ngọc khẽ gật đầu với ba người, bắt đầu biểu diễn.
Trước mặt nàng là một chiếc bàn, Hoành Ngọc thực hiện động tác ngồi quỳ lễ chuẩn mực.
Tư thái chuẩn mực tao nhã, nếu như không phải trên người nàng mặc bộ đồ hiện đại, đạo diễn Trần và hai người kia cơ hồ sẽ cho rằng đây là một tiểu thư khuê các chính hiệu.
Tay áo của Hoành Ngọc không có dạng tay áo rộng, nàng nâng chén rượu khẽ nhấp một chút, dường như cảm thấy chén rượu này mùi vị không tệ, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
Rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại đủ để khiến người kinh ngạc.
Tựa hồ phát giác có người đang nhìn mình, nàng nhẹ nhàng liếc mắt về phía đạo diễn Trần và hai người kia.
Ánh mắt lạnh lùng, động tác thận trọng.
Vô tình khẽ chạm thoáng qua, đầy kinh diễm.
Diễn xong một cảnh này, Hoành Ngọc chậm rãi đứng lên.
Tác giả kịch bản không dám thở mạnh một tiếng, sợ nữ yêu họa quốc từ trong sách bước ra kia biến mất, cho đến khi nhìn thấy Hoành Ngọc đứng lên, hắn mới nhịn không được thở ra một hơi.
"Cảnh thứ hai." Đạo diễn Trần có chút sốt ruột đứng dậy, người hơi nghiêng về phía trước.
"Ta đến phối hợp cho vai chính." Thẩm Thanh Việt đứng lên, cầm lấy đạo cụ thánh chỉ, đưa tới trước mặt Hoành Ngọc.
Hoành Ngọc không quỳ, nàng có chút hời hợt tiếp nhận thánh chỉ, đợi Thẩm Thanh Việt quay người rời đi, nàng tiện tay ném thánh chỉ qua một bên.
"Đem vận mệnh một quốc gia đặt lên người một nữ tử, đại tranh chi thế sắp xuất hiện, Ung triều... Nơi nào còn có tương lai." Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng đột ngột vang lên, âm cuối càng ngày càng nhẹ, mấy chữ cuối cùng, nếu không tập trung nghe kỹ, cơ hồ sẽ không nghe được.
Đạo diễn Trần khẽ cau mày, nhưng không bình luận, chỉ nói: "Cảnh thứ ba."
Hoành Ngọc lần lượt diễn xong, sau khi nàng diễn xong, ánh mắt biên kịch sáng rực rơi lên người nàng, Thẩm Thanh Việt vẫn thản nhiên, còn đạo diễn Trần thì vẫn cau mày.
"Ta nghĩ lúc nhìn ngươi diễn cảnh đầu, kỹ xảo của ngươi đã có tiến bộ." Đạo diễn Trần lắc đầu, nói một câu ý tứ khó hiểu.
Nếu là người không hiểu ý tứ trong lời nói của đạo diễn, e rằng sẽ cho rằng nàng không được chọn.
Nhưng Hoành Ngọc biết câu nói này của đạo diễn Trần có nghĩa gì—— ba cảnh vừa rồi của nàng sở dĩ khiến người cảm thấy kinh diễm, là do nàng không diễn kịch, mà nàng chỉ thể hiện ra những thứ vốn được chôn sâu trong bản chất của nàng, lại là khí chất Dung Thiều nên có.
Ánh mắt nàng, thần thái, trong động tác không hề có chút gì là diễn, nhưng lại vô cùng giống Dung Thiều.
"Nếu như được đạo diễn Trần chỉ điểm, có lẽ sẽ khai thông được." Hoành Ngọc khiêm tốn nói.
Dù sao cũng phải có quá trình thay đổi từ từ, không thể chỉ sau vài ngày lại có thể bộc phát ra diễn xuất khiến người kinh diễm được.
Lúc này đạo diễn Trần mới lộ ra nụ cười, "Cũng đã rất tốt rồi, không tin ngươi cứ hỏi biên kịch Tiêu của chúng ta xem, ánh mắt của hắn có thể vẫn không rời khỏi người ngươi."
Có thể nói đến bước này, đạo diễn Trần đã không sai biệt lắm là công khai ngầm định vai diễn này cho nàng.
Hoành Ngọc cười khiêm tốn, "Đạo diễn Trần quá lời rồi."
Thời gian không còn sớm, Hoành Ngọc không nói thêm gì mà liền lui ra.
Đợi nàng ra ngoài, tác giả, đạo diễn Trần, Thẩm Thanh Việt mới cùng nhau bàn về màn trình diễn vừa rồi của nàng.
Tác giả kích động nói: "Chính là nàng, nàng chính là Dung Thiều trong lòng ta."
Giản Hoành Ngọc đứng đó, chính là quý nữ Dung Thiều mà chỉ cần vài nét phác thảo đã khiến vô số độc giả si mê, thao thức!
"Thanh Việt, ngươi thấy thế nào?" Đạo diễn Trần tán đồng lời của tác giả, lại quay sang hỏi Thẩm Thanh Việt.
Thẩm Thanh Việt hiển nhiên đã cân nhắc qua vấn đề này từ trước, anh là ngôi sao nhí xuất thân, hai mươi ba tuổi đã giành được giải Ảnh đế cực kỳ danh giá, khả năng nhìn người cũng không kém, đương nhiên có thể thấy được cả ba cảnh diễn vừa rồi của Hoành Ngọc đều hoàn toàn dựa vào khí chất bản thân.
"Cô ấy có thể đảm nhận vai Dung Thiều."
Không nói có thể diễn tốt, nhưng nhờ có khí chất đó, có thể đảm nhiệm.
Đạo diễn Trần gật đầu, tán thành đánh giá của Thẩm Thanh Việt.
"Đạo diễn Trần, thầy Thẩm, biên kịch." Lúc bọn họ nói chuyện, Cừu Mạn Hàn đẩy cửa bước vào, lên tiếng chào bọn họ.
Đạo diễn Trần vội vàng ngồi thẳng người, xem qua tài liệu trên tay, đây là một gương mặt mới xuất đạo, "Ngươi muốn thử vai Dung Thiều đúng không, diễn thử ba cảnh xem."
Mặc dù vai Dung Thiều tám chín phần mười là của Giản Hoành Ngọc, nhưng những người khác vẫn phải tiếp tục thử vai, bằng không sẽ khiến người khác uổng công đi một chuyến.
Cừu Mạn Hàn tươi cười trên mặt, đi đến trước mặt đạo diễn Trần rút ra ba tờ giấy, số thứ tự lần lượt là "Một", "Ba", "Bốn".
Xem hết nội dung của ba cảnh, Thẩm Thanh Việt dựa theo trình tự lên tiếng: "Cô có năm phút chuẩn bị, có thể suy nghĩ xem phải diễn như thế nào."
Để biểu hiện mình đã quá quen thuộc với tiểu thuyết, Cừu Mạn Hàn vừa nghe Thẩm Thanh Việt nói xong, khóe miệng liền cong lên cười, "Tôi có thể bắt đầu trực tiếp không?"
Thẩm Thanh Việt khẽ dừng lại, gật đầu, "Nếu như đã chuẩn bị xong thì có thể."
Cừu Mạn Hàn nhắm mắt lại, trong đầu nói với hệ thống diễn xuất: "Sử dụng kỹ năng khí chất lạnh lùng tự phụ."
Một tiếng "tích" vang lên, giọng của hệ thống diễn xuất thông báo: 【 Đã sử dụng kỹ năng khí chất lạnh lùng tự phụ. 】 Cừu Mạn Hàn từ từ mở mắt, toàn thân lập tức tỏa ra một loại khí thế cao ngạo tự phụ và kiềm chế. Cô dựa vào việc đổi kỹ năng, lần lượt diễn xong ba cảnh này, rồi đứng im bên cạnh chờ đạo diễn Trần và bọn họ nói chuyện.
Cừu Mạn Hàn rất hài lòng với biểu hiện của mình. Cô không tính là diễn viên quá có thiên phú, khi còn học tại Học viện Điện ảnh Trung ương vì đủ nỗ lực nên mới có cái danh hiệu tốt nghiệp xuất sắc, nhưng thực ra cô lại không giỏi diễn xuất.
Nhưng bây giờ không sao nữa rồi, cô có hệ thống, chỉ cần kiếm đủ điểm danh vọng, cô có thể đổi kỹ năng diễn xuất!
Nơi hấp dẫn nhất của Dung Thiều đối với độc giả chính là khí độ trên người cô ấy, trong sách miêu tả cô ấy là "quý nữ bước ra từ tranh mỹ nhân", tuy diễn xuất của Cừu Mạn Hàn chưa thật sự xuất sắc, nhưng có khí chất bổ trợ, cô cảm thấy mình đã có thể đoán được kết quả cuối cùng.
Nhưng mà... đạo diễn Trần chỉ ôn hòa gật đầu với cô, rồi ra hiệu cho cô ra ngoài.
Mãi cho đến khi cánh cửa lớn phía sau đóng lại, Cừu Mạn Hàn vẫn chưa hết ngơ ngác.
"Các người thấy sao?" Đạo diễn Trần cười hỏi hai người bên cạnh.
Tác giả lắc đầu, "Tôi vẫn thấy Giản Hoành Ngọc phù hợp hơn."
Thẩm Thanh Việt cười, giải thích thêm một bước, "Diễn khí chất không sai, nhưng còn hơi gượng gạo và chưa được tự nhiên, ừm, coi như là có chút thiên phú."
Anh năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng năm tuổi đã bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, hoàn toàn có thể dùng giọng điệu của một tiền bối để đánh giá Cừu Mạn Hàn như thế.
Trong kịch bản, không có Hoành Ngọc làm đối chứng, Cừu Mạn Hàn có thể dựa vào hào quang khí chất vượt xa người khác một bậc, dễ dàng lấy được vai diễn này, và nhận được hảo cảm của Ảnh đế Thẩm Thanh Việt.
Một chút thiện cảm đó giúp Thẩm Thanh Việt quan tâm đến Cừu Mạn Hàn một chút trong đoàn phim, cô thuận lợi được tung hoành trong đoàn phim, nhờ vai diễn trong bộ phim này mà thành công cắm rễ vào giới giải trí.
"Đạo diễn Trần, vai nữ thứ tư vẫn chưa có người được chọn, tôi thấy cô ấy cũng rất thích hợp." Thẩm Thanh Việt đề nghị.
Hiện giờ Thẩm Thanh Việt đã dần dần chinh phục màn ảnh lớn, lần này về đóng phim truyền hình cũng là nể mặt đạo diễn Trần. Đạo diễn Trần tin vào con mắt của Thẩm Thanh Việt, cũng không làm mất mặt anh, "Cũng có lý, đợi sau khi kết thúc buổi thử vai tôi sẽ bảo người liên lạc với người quản lý của cô ấy."
Người thử vai tiếp theo gõ cửa bước vào, đạo diễn và hai người lúc này mới ngừng đối thoại, quay đầu xem người đến thử vai.
—— Hoành Ngọc sau khi ra khỏi phòng thử vai, liền chào hỏi Nguyên Thì rồi rời đi.
Trong thang máy, nàng nhận lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang từ tay Nguyên Thì, từng thứ đeo vào.
"Biểu hiện thế nào? Đạo diễn Trần có mắng cô không?" Nguyên Thì cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, thấy thần sắc của nàng thản nhiên, trong lòng hơi lo lắng, "Đạo diễn Trần nổi tiếng nghiêm khắc trong giới, cô cũng biết kỹ năng diễn xuất của mình không tốt mà, nếu bị ông ấy nói vài câu thì tuyệt đối đừng để bụng nhé, Hoành Ngọc, chúng ta phải định vị đúng về mình, vui vẻ đối diện với sự thật rằng mình diễn không tốt."
"Nếu như anh có thể ngừng tưởng tượng thì tôi sẽ rất vui." Cửa thang máy mở ra, Hoành Ngọc bước ra trước.
"Tôi tưởng tượng cái gì chứ?" Đây là dựa vào kinh nghiệm trước đây, phán đoán hợp lý mà thôi.
"Đạo diễn Trần thấy tôi diễn khá tốt, vai Dung Thiều là của tôi."
Nguyên Thì lảo đảo một chút, phát hiện Hoành Ngọc không dừng bước đợi mình, vội vàng sải bước đuổi theo bên cạnh nàng, giống như lần đầu tiên quen nàng mà quan sát nàng từ trên xuống dưới, "Cô thay đổi rồi, cô thế mà lại đem chuyện này ra đùa."
Anh ta ngược lại tin vế sau, chính là vế trước...
Trước đây ở đoàn phim, anh ta chỉ có thể nghe đạo diễn mắng Giản Hoành Ngọc, chưa bao giờ nghe đạo diễn ôn hòa khích lệ, nói cô ấy "Diễn khá tốt".
Hoành Ngọc có chút dở khóc dở cười, người quản lý của cô không chỉ nói nhiều, mà còn quá cứng nhắc nữa.
Nhưng vì Nguyên Thì đã thấy quá nhiều lần cô bị mắng như té tát nước, không tin cô cũng là bình thường, Hoành Ngọc không còn cố chấp muốn giải thích cho Nguyên Thì hiểu việc đạo diễn Trần thật sự khen mình, chỉ là lặp lại một lần nữa, "Tóm lại là vai này là của tôi."
"Vậy là tốt rồi, còn may dung mạo ngươi đủ đẹp, nhân vật Dung Thiều này có không ít nữ minh tinh hạng hai đều nhắm tới đâu." Nguyên Thì gật gật đầu, "Đêm nay đoàn làm phim bên kia sẽ liên hệ ta, phải đợi sự việc định rồi ta mới có thể hoàn toàn an tâm."
Lúc này, một bên khác.
Cừu Mạn Hàn cùng người quản lý Ninh Thu đã rời khỏi nơi thử vai.
"Ngươi thể hiện thế nào, Trần đạo có nói gì không?" Xung quanh không có ai, Ninh Thu quay đầu hỏi.
Cừu Mạn Hàn mấp máy môi, giọng có chút yếu ớt, "Ta cảm thấy mình thể hiện không tệ, có điều sau khi diễn xong Trần đạo không nói gì đã để ta ra."
"Vai Dung Thiều này tuy ít đất diễn nhưng thiết lập nhân vật tốt, áp lực cạnh tranh cũng rất lớn, ngươi lần đầu đóng phim nếu không cạnh tranh được cũng không sao, vai nữ thứ hai của bộ phim thanh xuân vườn trường kia vẫn chưa quyết định." Ninh Thu trong lòng thất vọng, nhưng nghĩ Cừu Mạn Hàn mới ra mắt, liền đè sự thất vọng xuống, ngược lại an ủi.
"Chờ tin nhắn thông báo tối nay đi." Cừu Mạn Hàn cười nói.
Nàng lặp đi lặp lại hồi tưởng màn thể hiện của mình, đều không cảm thấy chỗ nào có vấn đề. Trần đạo không nói gì, có lẽ chỉ là hắn không có thói quen sau khi thử vai sẽ động viên vài câu, nói rõ không có vấn đề gì.
Lẽ nào có nàng là Châu Ngọc ở bên, Trần đạo lại vẫn sẽ chọn Giản Hành Ngọc cái loại 'Ngư Mục' đóng vai Dung Thiều?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Cừu Mạn Hàn đã cảm thấy buồn cười...
Hoành Ngọc khẽ gật đầu với ba người, bắt đầu biểu diễn.
Trước mặt nàng là một chiếc bàn, Hoành Ngọc thực hiện động tác ngồi quỳ lễ chuẩn mực.
Tư thái chuẩn mực tao nhã, nếu như không phải trên người nàng mặc bộ đồ hiện đại, đạo diễn Trần và hai người kia cơ hồ sẽ cho rằng đây là một tiểu thư khuê các chính hiệu.
Tay áo của Hoành Ngọc không có dạng tay áo rộng, nàng nâng chén rượu khẽ nhấp một chút, dường như cảm thấy chén rượu này mùi vị không tệ, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
Rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại đủ để khiến người kinh ngạc.
Tựa hồ phát giác có người đang nhìn mình, nàng nhẹ nhàng liếc mắt về phía đạo diễn Trần và hai người kia.
Ánh mắt lạnh lùng, động tác thận trọng.
Vô tình khẽ chạm thoáng qua, đầy kinh diễm.
Diễn xong một cảnh này, Hoành Ngọc chậm rãi đứng lên.
Tác giả kịch bản không dám thở mạnh một tiếng, sợ nữ yêu họa quốc từ trong sách bước ra kia biến mất, cho đến khi nhìn thấy Hoành Ngọc đứng lên, hắn mới nhịn không được thở ra một hơi.
"Cảnh thứ hai." Đạo diễn Trần có chút sốt ruột đứng dậy, người hơi nghiêng về phía trước.
"Ta đến phối hợp cho vai chính." Thẩm Thanh Việt đứng lên, cầm lấy đạo cụ thánh chỉ, đưa tới trước mặt Hoành Ngọc.
Hoành Ngọc không quỳ, nàng có chút hời hợt tiếp nhận thánh chỉ, đợi Thẩm Thanh Việt quay người rời đi, nàng tiện tay ném thánh chỉ qua một bên.
"Đem vận mệnh một quốc gia đặt lên người một nữ tử, đại tranh chi thế sắp xuất hiện, Ung triều... Nơi nào còn có tương lai." Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng đột ngột vang lên, âm cuối càng ngày càng nhẹ, mấy chữ cuối cùng, nếu không tập trung nghe kỹ, cơ hồ sẽ không nghe được.
Đạo diễn Trần khẽ cau mày, nhưng không bình luận, chỉ nói: "Cảnh thứ ba."
Hoành Ngọc lần lượt diễn xong, sau khi nàng diễn xong, ánh mắt biên kịch sáng rực rơi lên người nàng, Thẩm Thanh Việt vẫn thản nhiên, còn đạo diễn Trần thì vẫn cau mày.
"Ta nghĩ lúc nhìn ngươi diễn cảnh đầu, kỹ xảo của ngươi đã có tiến bộ." Đạo diễn Trần lắc đầu, nói một câu ý tứ khó hiểu.
Nếu là người không hiểu ý tứ trong lời nói của đạo diễn, e rằng sẽ cho rằng nàng không được chọn.
Nhưng Hoành Ngọc biết câu nói này của đạo diễn Trần có nghĩa gì—— ba cảnh vừa rồi của nàng sở dĩ khiến người cảm thấy kinh diễm, là do nàng không diễn kịch, mà nàng chỉ thể hiện ra những thứ vốn được chôn sâu trong bản chất của nàng, lại là khí chất Dung Thiều nên có.
Ánh mắt nàng, thần thái, trong động tác không hề có chút gì là diễn, nhưng lại vô cùng giống Dung Thiều.
"Nếu như được đạo diễn Trần chỉ điểm, có lẽ sẽ khai thông được." Hoành Ngọc khiêm tốn nói.
Dù sao cũng phải có quá trình thay đổi từ từ, không thể chỉ sau vài ngày lại có thể bộc phát ra diễn xuất khiến người kinh diễm được.
Lúc này đạo diễn Trần mới lộ ra nụ cười, "Cũng đã rất tốt rồi, không tin ngươi cứ hỏi biên kịch Tiêu của chúng ta xem, ánh mắt của hắn có thể vẫn không rời khỏi người ngươi."
Có thể nói đến bước này, đạo diễn Trần đã không sai biệt lắm là công khai ngầm định vai diễn này cho nàng.
Hoành Ngọc cười khiêm tốn, "Đạo diễn Trần quá lời rồi."
Thời gian không còn sớm, Hoành Ngọc không nói thêm gì mà liền lui ra.
Đợi nàng ra ngoài, tác giả, đạo diễn Trần, Thẩm Thanh Việt mới cùng nhau bàn về màn trình diễn vừa rồi của nàng.
Tác giả kích động nói: "Chính là nàng, nàng chính là Dung Thiều trong lòng ta."
Giản Hoành Ngọc đứng đó, chính là quý nữ Dung Thiều mà chỉ cần vài nét phác thảo đã khiến vô số độc giả si mê, thao thức!
"Thanh Việt, ngươi thấy thế nào?" Đạo diễn Trần tán đồng lời của tác giả, lại quay sang hỏi Thẩm Thanh Việt.
Thẩm Thanh Việt hiển nhiên đã cân nhắc qua vấn đề này từ trước, anh là ngôi sao nhí xuất thân, hai mươi ba tuổi đã giành được giải Ảnh đế cực kỳ danh giá, khả năng nhìn người cũng không kém, đương nhiên có thể thấy được cả ba cảnh diễn vừa rồi của Hoành Ngọc đều hoàn toàn dựa vào khí chất bản thân.
"Cô ấy có thể đảm nhận vai Dung Thiều."
Không nói có thể diễn tốt, nhưng nhờ có khí chất đó, có thể đảm nhiệm.
Đạo diễn Trần gật đầu, tán thành đánh giá của Thẩm Thanh Việt.
"Đạo diễn Trần, thầy Thẩm, biên kịch." Lúc bọn họ nói chuyện, Cừu Mạn Hàn đẩy cửa bước vào, lên tiếng chào bọn họ.
Đạo diễn Trần vội vàng ngồi thẳng người, xem qua tài liệu trên tay, đây là một gương mặt mới xuất đạo, "Ngươi muốn thử vai Dung Thiều đúng không, diễn thử ba cảnh xem."
Mặc dù vai Dung Thiều tám chín phần mười là của Giản Hoành Ngọc, nhưng những người khác vẫn phải tiếp tục thử vai, bằng không sẽ khiến người khác uổng công đi một chuyến.
Cừu Mạn Hàn tươi cười trên mặt, đi đến trước mặt đạo diễn Trần rút ra ba tờ giấy, số thứ tự lần lượt là "Một", "Ba", "Bốn".
Xem hết nội dung của ba cảnh, Thẩm Thanh Việt dựa theo trình tự lên tiếng: "Cô có năm phút chuẩn bị, có thể suy nghĩ xem phải diễn như thế nào."
Để biểu hiện mình đã quá quen thuộc với tiểu thuyết, Cừu Mạn Hàn vừa nghe Thẩm Thanh Việt nói xong, khóe miệng liền cong lên cười, "Tôi có thể bắt đầu trực tiếp không?"
Thẩm Thanh Việt khẽ dừng lại, gật đầu, "Nếu như đã chuẩn bị xong thì có thể."
Cừu Mạn Hàn nhắm mắt lại, trong đầu nói với hệ thống diễn xuất: "Sử dụng kỹ năng khí chất lạnh lùng tự phụ."
Một tiếng "tích" vang lên, giọng của hệ thống diễn xuất thông báo: 【 Đã sử dụng kỹ năng khí chất lạnh lùng tự phụ. 】 Cừu Mạn Hàn từ từ mở mắt, toàn thân lập tức tỏa ra một loại khí thế cao ngạo tự phụ và kiềm chế. Cô dựa vào việc đổi kỹ năng, lần lượt diễn xong ba cảnh này, rồi đứng im bên cạnh chờ đạo diễn Trần và bọn họ nói chuyện.
Cừu Mạn Hàn rất hài lòng với biểu hiện của mình. Cô không tính là diễn viên quá có thiên phú, khi còn học tại Học viện Điện ảnh Trung ương vì đủ nỗ lực nên mới có cái danh hiệu tốt nghiệp xuất sắc, nhưng thực ra cô lại không giỏi diễn xuất.
Nhưng bây giờ không sao nữa rồi, cô có hệ thống, chỉ cần kiếm đủ điểm danh vọng, cô có thể đổi kỹ năng diễn xuất!
Nơi hấp dẫn nhất của Dung Thiều đối với độc giả chính là khí độ trên người cô ấy, trong sách miêu tả cô ấy là "quý nữ bước ra từ tranh mỹ nhân", tuy diễn xuất của Cừu Mạn Hàn chưa thật sự xuất sắc, nhưng có khí chất bổ trợ, cô cảm thấy mình đã có thể đoán được kết quả cuối cùng.
Nhưng mà... đạo diễn Trần chỉ ôn hòa gật đầu với cô, rồi ra hiệu cho cô ra ngoài.
Mãi cho đến khi cánh cửa lớn phía sau đóng lại, Cừu Mạn Hàn vẫn chưa hết ngơ ngác.
"Các người thấy sao?" Đạo diễn Trần cười hỏi hai người bên cạnh.
Tác giả lắc đầu, "Tôi vẫn thấy Giản Hoành Ngọc phù hợp hơn."
Thẩm Thanh Việt cười, giải thích thêm một bước, "Diễn khí chất không sai, nhưng còn hơi gượng gạo và chưa được tự nhiên, ừm, coi như là có chút thiên phú."
Anh năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng năm tuổi đã bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, hoàn toàn có thể dùng giọng điệu của một tiền bối để đánh giá Cừu Mạn Hàn như thế.
Trong kịch bản, không có Hoành Ngọc làm đối chứng, Cừu Mạn Hàn có thể dựa vào hào quang khí chất vượt xa người khác một bậc, dễ dàng lấy được vai diễn này, và nhận được hảo cảm của Ảnh đế Thẩm Thanh Việt.
Một chút thiện cảm đó giúp Thẩm Thanh Việt quan tâm đến Cừu Mạn Hàn một chút trong đoàn phim, cô thuận lợi được tung hoành trong đoàn phim, nhờ vai diễn trong bộ phim này mà thành công cắm rễ vào giới giải trí.
"Đạo diễn Trần, vai nữ thứ tư vẫn chưa có người được chọn, tôi thấy cô ấy cũng rất thích hợp." Thẩm Thanh Việt đề nghị.
Hiện giờ Thẩm Thanh Việt đã dần dần chinh phục màn ảnh lớn, lần này về đóng phim truyền hình cũng là nể mặt đạo diễn Trần. Đạo diễn Trần tin vào con mắt của Thẩm Thanh Việt, cũng không làm mất mặt anh, "Cũng có lý, đợi sau khi kết thúc buổi thử vai tôi sẽ bảo người liên lạc với người quản lý của cô ấy."
Người thử vai tiếp theo gõ cửa bước vào, đạo diễn và hai người lúc này mới ngừng đối thoại, quay đầu xem người đến thử vai.
—— Hoành Ngọc sau khi ra khỏi phòng thử vai, liền chào hỏi Nguyên Thì rồi rời đi.
Trong thang máy, nàng nhận lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang từ tay Nguyên Thì, từng thứ đeo vào.
"Biểu hiện thế nào? Đạo diễn Trần có mắng cô không?" Nguyên Thì cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, thấy thần sắc của nàng thản nhiên, trong lòng hơi lo lắng, "Đạo diễn Trần nổi tiếng nghiêm khắc trong giới, cô cũng biết kỹ năng diễn xuất của mình không tốt mà, nếu bị ông ấy nói vài câu thì tuyệt đối đừng để bụng nhé, Hoành Ngọc, chúng ta phải định vị đúng về mình, vui vẻ đối diện với sự thật rằng mình diễn không tốt."
"Nếu như anh có thể ngừng tưởng tượng thì tôi sẽ rất vui." Cửa thang máy mở ra, Hoành Ngọc bước ra trước.
"Tôi tưởng tượng cái gì chứ?" Đây là dựa vào kinh nghiệm trước đây, phán đoán hợp lý mà thôi.
"Đạo diễn Trần thấy tôi diễn khá tốt, vai Dung Thiều là của tôi."
Nguyên Thì lảo đảo một chút, phát hiện Hoành Ngọc không dừng bước đợi mình, vội vàng sải bước đuổi theo bên cạnh nàng, giống như lần đầu tiên quen nàng mà quan sát nàng từ trên xuống dưới, "Cô thay đổi rồi, cô thế mà lại đem chuyện này ra đùa."
Anh ta ngược lại tin vế sau, chính là vế trước...
Trước đây ở đoàn phim, anh ta chỉ có thể nghe đạo diễn mắng Giản Hoành Ngọc, chưa bao giờ nghe đạo diễn ôn hòa khích lệ, nói cô ấy "Diễn khá tốt".
Hoành Ngọc có chút dở khóc dở cười, người quản lý của cô không chỉ nói nhiều, mà còn quá cứng nhắc nữa.
Nhưng vì Nguyên Thì đã thấy quá nhiều lần cô bị mắng như té tát nước, không tin cô cũng là bình thường, Hoành Ngọc không còn cố chấp muốn giải thích cho Nguyên Thì hiểu việc đạo diễn Trần thật sự khen mình, chỉ là lặp lại một lần nữa, "Tóm lại là vai này là của tôi."
"Vậy là tốt rồi, còn may dung mạo ngươi đủ đẹp, nhân vật Dung Thiều này có không ít nữ minh tinh hạng hai đều nhắm tới đâu." Nguyên Thì gật gật đầu, "Đêm nay đoàn làm phim bên kia sẽ liên hệ ta, phải đợi sự việc định rồi ta mới có thể hoàn toàn an tâm."
Lúc này, một bên khác.
Cừu Mạn Hàn cùng người quản lý Ninh Thu đã rời khỏi nơi thử vai.
"Ngươi thể hiện thế nào, Trần đạo có nói gì không?" Xung quanh không có ai, Ninh Thu quay đầu hỏi.
Cừu Mạn Hàn mấp máy môi, giọng có chút yếu ớt, "Ta cảm thấy mình thể hiện không tệ, có điều sau khi diễn xong Trần đạo không nói gì đã để ta ra."
"Vai Dung Thiều này tuy ít đất diễn nhưng thiết lập nhân vật tốt, áp lực cạnh tranh cũng rất lớn, ngươi lần đầu đóng phim nếu không cạnh tranh được cũng không sao, vai nữ thứ hai của bộ phim thanh xuân vườn trường kia vẫn chưa quyết định." Ninh Thu trong lòng thất vọng, nhưng nghĩ Cừu Mạn Hàn mới ra mắt, liền đè sự thất vọng xuống, ngược lại an ủi.
"Chờ tin nhắn thông báo tối nay đi." Cừu Mạn Hàn cười nói.
Nàng lặp đi lặp lại hồi tưởng màn thể hiện của mình, đều không cảm thấy chỗ nào có vấn đề. Trần đạo không nói gì, có lẽ chỉ là hắn không có thói quen sau khi thử vai sẽ động viên vài câu, nói rõ không có vấn đề gì.
Lẽ nào có nàng là Châu Ngọc ở bên, Trần đạo lại vẫn sẽ chọn Giản Hành Ngọc cái loại 'Ngư Mục' đóng vai Dung Thiều?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Cừu Mạn Hàn đã cảm thấy buồn cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận