Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 46: Công chúa vạn tuế (xong) (length: 13905)

Ngoại truyện hậu thế:
Trong hội trường báo cáo 500 người, lít nha lít nhít người ngồi đầy, vì giáo sư chủ giảng vẫn chưa đến nên hội trường ồn ào huyên náo.
Phó Tuyên đeo tai nghe, đang xem bộ phim truyền hình vừa ra mắt « Thiếu Niên Du ».
Bộ phim truyền hình « Thiếu Niên Du » kể về cuộc đời truyền kỳ của Nữ đế Mục Hoành Ngọc, từ khi còn nhỏ được nuông chiều lớn lên, sau đó gánh vác trọng trách quốc gia, cho đến khi thống nhất thiên hạ dựng nên thịnh thế. Trong đó, còn xen lẫn tình huynh muội của nàng và Mục Cẩn, tình quân thần với Thẩm Quy và những người khác, và cả tình yêu sâu đậm với Diệp Phong Miên… Đây là một bộ phim hoành tráng của năm, theo lời đạo diễn và biên kịch thì kịch bản đều được cải biên hợp lý trên bối cảnh lịch sử.
Thời gian trước trailer lên sóng, Phó Tuyên đã cố ý xem thử. Trong trailer ngắn ngủi hơn bốn phút, các nhân vật chính đều xuất hiện, dàn diễn viên nói chung cũng coi như vừa mắt, đạo cụ cũng rất công phu, chỉ có điều nữ thần chưa đủ ngầu, diễn viên đóng Hoàng phu quá ẻo lả, Thái tử ca ca ôn nhu như ngọc mà khí chất lại không đủ chuẩn vân vân.
Nhưng mà phim truyền hình năm nay làm ăn ẩu tả, bộ phim này chỉ cần đạt mức trên trung bình thì Phó Tuyên nghĩ mình có thể xem hết từ đầu đến cuối.
Cô tràn đầy tin tưởng gia nhập đội xem phim, mỗi ngày đều đếm xem phim truyền hình khi nào lên sóng.
Kết quả vừa mở tập 1 lên – chưa đầy mười phút, cô đã tức giận để lại bình luận phàn nàn rồi vội thoát ra khỏi trang web phim để bảo toàn tính mạng.
Đúng là quá chướng mắt, còn dám quay lung tung để lộ lịch sử, đối với một sinh viên khoa sử như cô mà nói đây thật sự là một cực hình.
"Bộ phim truyền hình « Thiếu Niên Du » này, chỉ trong mười phút đầu đã hội tụ đủ loại sạn rồi." Phó Tuyên vừa nắm tay bạn cùng phòng vừa phàn nàn, "Ta thực sự muốn biết đạo diễn và biên kịch lấy đâu ra mặt mũi mà dám thổi phồng bộ phim này lên."
Phim vừa ra cảnh, chính là thái tử ca ca Ôn Nhã thuở nhỏ cùng cao tăng trong Linh Ẩn tự vào hoàng cung đi dạo, cao tăng từ xa nhìn thấy công chúa nhỏ đang múa kiếm trong ngự hoa viên thì hai mắt sáng lên, nói với Thái tử ca ca: "Nàng này mang mệnh đế vương, mệnh cách cực quý, chính là người sau này sẽ thống trị thiên hạ Trầm Phù."
Nhìn đến đây Phó Tuyên suýt chút nữa bị ngộ độc chết.
Chưa nói đến nữ thần năm tuổi còn chưa bắt đầu học kiếm, chỉ nói một cao tăng, lại dám nói trước mặt Thái tử là muội muội của hắn có mệnh làm Hoàng đế?
Vị cao tăng này thật là quá ngu ngốc!
Bạn cùng phòng chân thành nắm chặt tay Phó Tuyên: "Cảm ơn ân thí độc của ngươi, nghe thôi đoạn kịch bản này đã thấy buồn nôn rồi, chứ đừng nói là xem."
Khóe miệng Phó Tuyên hơi giật giật: "Thật ra bộ phim này cũng có điểm được, ít nhất là diễn viên đều có nhan sắc cao."
"A, nữ thần của ta ngầu bá cháy, còn nữ chính thì lại giống như một đóa bạch liên nhỏ run rẩy trong gió, khí chất hoàn toàn không đúng. Còn nữa, chẳng phải trong sử sách nói Thẩm Quy và Cái Lam có nhan sắc bình thường, còn Hoàng phu thì là mỹ nam tuyệt thế sao! Thế mà vai diễn Thẩm Quy và Cái Lam lại có diễn viên đẹp trai hơn cả diễn viên đóng Hoàng phu ẻo lả." Một cô gái tóc xoăn sóng lớn ngồi bên phải Phó Tuyên chen vào.
Phó Tuyên cùng bạn cùng phòng tò mò nhìn qua, phát hiện điện thoại của cô ấy cũng đang chiếu « Thiếu Niên Du ».
"Ai, ta vốn không hề đặt kỳ vọng vào mấy bộ phim lịch sử này. Nữ thần của ta ngầu bá cháy, ra tay quyết đoán, lòng lại mang thiên hạ, hiện nay trong giới giải trí có được mấy minh tinh diễn được? Có nhan sắc miễn cưỡng chấp nhận được thì không có diễn xuất, có diễn xuất thì nhan sắc lại không làm người ta vừa mắt."
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng ngồi phía sau Phó Tuyên, khí chất rất ôn hòa, không nhịn được lên tiếng chen vào.
Mấy người ai oán oán thán một hồi, giáo sư chủ giảng của buổi báo cáo Thôi Lăng và trợ lý cùng đi vào hội trường 500 người.
Ông copy tài liệu bài giảng vào máy tính, ngẩng cổ tay xem đồng hồ, thấy thời gian cũng sắp đến liền mở micro trước mặt, "Các bạn sinh viên, xin chào."
Hội trường đang ồn ào lập tức im lặng, lác đác tiếng vỗ tay vang lên rồi nối thành một tràng dài.
Phó Tuyên đang còn tán gẫu cũng nhanh chóng vào trạng thái nghe giảng nghiêm túc, mở Notebook ra chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
Nhìn những người bên cạnh cô, trạng thái cũng không khác mấy.
Thôi Lăng, một ông lão ngoài 70 tuổi, tóc đã bạc trắng, nhìn thấy hội trường báo cáo thay đổi không khí liền không nhịn được cười nói: "Các vị ngồi đây đều là sinh viên khoa sử cả phải không. Hôm qua ta có tham gia một hội thảo nghiên cứu lịch sử, lúc ăn cơm cùng mấy bạn cũ có nói chuyện phiếm, nhắc tới chuyện mở buổi tọa đàm. Có người phàn nàn là, hắn mở tọa đàm, hội trường lớn 500 người còn không đủ chỗ cho 200 người ngồi."
"Lúc đó ta còn nghĩ thầm, không lẽ vậy, sao sinh viên ai cũng nói muốn đến nghe tọa đàm của ta rất khó khăn, lên mạng tranh vé được hay không còn phải nhờ vận may."
"Sau đó ta nói chuyện với bọn họ, đại khái cũng đoán được nguyên nhân rồi, là vì buổi tọa đàm của ta khiến các ngươi hứng thú hơn."
"Ta cả đời này đều đang nghiên cứu Tề triều, nghiên cứu về Thái Tổ. Một vị Nữ đế chưa đầy hai mươi tuổi đã lập nên công huân vô địch, phong hoa tuyệt đại, cùng với Tề quốc thiết huyết tồn tại hơn bốn trăm năm, chưa từng thua trận nào trong cuộc chiến chống lại các tộc ngoại bang, há có mấy ai không có hứng thú đâu."
Dưới đáy có người đưa tay sờ gáy: "Thôi giáo sư thật sự dành cả đời nghiên cứu Thái Tổ sao? Trong thời gian đó lẽ nào không có nghiên cứu về các triều đại khác sao?"
Hắn cũng sắp xếp triều đại, Thái Tổ đều cảm thấy rất thú vị, nhưng vẫn là không tin một triều đại thì có cái gì đáng để nghiên cứu, đáng để chuyên sâu mấy chục năm.
Chắc đây chỉ là một cái mẹo thôi, nói là nghiên cứu cả đời, nửa đường chắc cũng có vài năm "đổi lòng".
"Bạn học." Bạn cùng phòng của Phó Tuyên cau mày, vỗ vai người bạn phía trước.
Đợi người bạn kia ngơ ngác quay đầu lại, bạn cùng phòng nghiêm mặt nói: "Cái gì mà cả đời chứ, tính thời gian cả đời, từ sáu tuổi bắt đầu học sử, mãi đến năm nay đã bảy mươi sáu tuổi rồi. Trong lòng ngươi có thể có nghi ngờ, nhưng không phải là việc nên nói ra như thế, nghi ngờ một vị giáo sư đức cao vọng trọng."
"Huống hồ trong « Tiền Tề Thư » đã từng ghi chép lời của Thái Tổ -- cuộc đời của nàng, đáng để nhà sử học dành cả một đời để tìm tòi nghiên cứu."
Cuộc đối thoại bên dưới chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn.
Trên bục giảng, Thôi Lăng mở PPT đã chuẩn bị xong, chủ đề xuất hiện trên màn hình chiếu lớn – Luận về Tề Thái Tổ.
"Mấy ngày trước ta vẫn luôn cân nhắc, muốn nói với mọi người nội dung chủ đề gì. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định không giới hạn phạm vi, mà lấy một đề tài vô cùng lớn để mở đầu buổi tọa đàm của chúng ta ngày hôm nay."
"Nhìn lại 20 năm cuộc đời đầu của Nữ đế, ta nghĩ có thể dùng một từ để tổng kết -- do trời xui đất khiến."
"Nàng là công chúa nhỏ được sủng ái nhất của Chu triều, từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa. Lúc bấy giờ Chu triều đã có một vị thái tử xuất chúng, không ai muốn cầu cạnh nàng tiến tới, càng không có yêu cầu nàng gánh vác trọng trách của một nước."
Nhưng hết lần này đến lần khác, cái trọng trách một nước này lại rơi xuống vai nàng.
Từ đó về sau, lời khen chê cũng từ đó mà ra.
Huyết tẩy Giang Thành, quan trường Đế Đô, hậu thế sử sách bởi vậy mà có nhiều ý kiến khen chê khác nhau về nàng.
Dùng Ám Các làm nền, cắm cọc gián điệp ở hai triều Tống, Khánh, sau khi xưng đế, Ám Các càng trở thành tai mắt của nàng trong thiên hạ. Vào thời hậu kỳ của Tề triều, Ám Các phát triển với tốc độ chóng mặt, lập nhiều công nhưng cũng gây ra không ít oan sai, che mờ mắt của đế vương. Khoản này cũng bị một số nhà sử học bất công đổ lên người nàng.
" ... Sự việc Mục Cẩn gặp nạn ở Giang Thành, phía sau không thể thiếu bóng dáng của Tống hoàng thái nữ. Trong tam quốc, thực lực của Chu quốc vốn đã yếu nhất, lại gặp phải nạn hồng thủy trăm năm có một, càng như tuyết thêm sương, trong tình cảnh rối ren cả trong lẫn ngoài, Nữ đế khi ấy chưa đầy mười một tuổi đã đứng ra trước sân khấu, đứng vào vị trí vốn nên do huynh trưởng nàng gánh vác, huyết tẩy quan trường trấn áp cường đạo."
"Từ xưa đến nay, người có thể gây dựng sự nghiệp bá vương thì nhiều, người có thể xưng hùng xưng bá thì ít, người trước tuổi 20 mà đạt được hai điều này, nhìn chung trong 5000 năm lịch sử, chỉ có Nữ đế là người duy nhất."
"Trong « Tiền Tề Thư » có ghi lại một đoạn đối đáp. Năm đó khi Thẩm Quy ra làm quan, khi đối đáp trước điện đã từng hỏi Nữ đế, vì sao nàng muốn chiếm lấy thiên hạ này. Nữ đế đã trả lời, sống trong thời thế tranh hùng, nắm trong tay quyền lực, sao có thể để thiên hạ này rơi vào tay kẻ mà ta khinh bỉ chứ?"
"Vào thời điểm đó Tống hoàng thái nữ, Tống đế, Khánh đế đều là những kẻ anh hùng một thời, Nữ đế vô cùng kiêu ngạo, bởi vì nàng không muốn để thiên hạ này rơi vào tay kẻ mà nàng ghét, cho nên nàng muốn có được thiên hạ này..."
Thôi Lăng dễ dàng trích dẫn sách sử điển tịch, đem những thành quả nghiên cứu của ông nói ra bằng một thứ ngôn ngữ dễ hiểu, sâu sắc, lại êm tai động lòng người.
"Đánh thiên hạ khó, quản lý thiên hạ cũng khó khăn không kém. Sau khi thống nhất thiên hạ, vấn đề lớn nhất đặt ra trước mắt Nữ đế là, Đế quốc vừa mới ra đời này sẽ đi về đâu?"
Nàng vì vị khai quốc đế vương có uy vọng cực lớn, lại không bị thế gia kiềm chế quyền lực, các chế độ như khoa cử, nữ quan đều có thể tạo nên chấn động lớn trong quan trường, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã phổ biến xuống, và đã được chứng thực là hiệu quả chứ không chỉ là một tờ giấy vô nghĩa.
Nàng đã đặt nền móng vô cùng vững chắc cho cơ nghiệp bốn trăm năm của triều Tề, từ sau nàng, các đế vương triều Tề đều vô cùng cứng rắn trong các cuộc chiến tranh với nước ngoài. Các nước khác suy vong vì yếu, chỉ có triều Tề là dần dần diệt vong trong khi đang cường thịnh...
"Ta nghiên cứu Nữ đế cả một đời, càng nghiên cứu lại càng mê mẩn, nỗi hoang mang trong lòng càng nhiều." Lão tiên sinh Thôi Lăng cười nói, "Bàn tán một chút với mọi người, đừng tìm hiểu quá sâu về Nữ đế, nếu không các ngươi có thể sẽ giống như ta, tức là cách cả ngàn năm, cũng sẽ không kìm được mà thần hồn điên đảo vì nàng."
Đám sinh viên bên dưới: !!!
Phó Tuyên nhỏ giọng buôn chuyện, "Chẳng lẽ đây là lý do thầy Thôi chưa kết hôn cả đời sao?"
Thời gian trôi qua ngàn năm, chỉ qua vài dòng ghi chép rải rác trong sử sách, đã có thể khiến vô số người đời sau cảm động vì nàng. Nữ đế thực sự nên phong hoa cỡ nào?
Phó Tuyên cố gắng suy nghĩ, nhưng không tài nào hình dung ra được tướng mạo và khí chất của Nữ đế.
Thấy đám sinh viên bên dưới đều hưng phấn, Thôi Lăng bật cười, "Ta biết mà, các ngươi vẫn hứng thú với chủ đề này hơn."
"Nữ đế lúc còn trẻ, nghe nói cả thiên hạ nghiêng ngả vì nàng, vô số tài tuấn trẻ tuổi. Ngay cả không ít nữ nhi cũng ngưỡng mộ dung nhan và phong thái của nàng.
Nàng từng đi tuần du Giang Thành nhiều năm sau khi lên ngôi, dân chúng Giang Thành chen chúc ra đường, phố xá chật cứng người, chỉ để nhìn thấy chân dung Nữ đế từ xa."
"Đầu triều Tề, văn đàn xuất hiện vô số nhân tài, ngợi ca công tích, dung mạo, thơ từ của Nữ đế lớp lớp. Trong năm Kiến Nguyên, họa sĩ Đan Thanh nổi danh Hà Thanh đã tự xin vào cung trở thành họa sĩ ngự dụng trong cung chỉ để được thấy chân dung Nữ đế."
"Đừng tưởng chỉ có người hiện đại mới 'đu' thần tượng, người cổ đại khi đã 'đu' thì cũng chẳng kém cạnh gì, thậm chí còn làm các 'fan cuồng' thời nay phải hổ thẹn..."
Thôi Lăng nói lan man, không có một chủ đề cụ thể, nhưng dù nói đến hướng nào, hắn đều có thể nói rất lâu.
Đến cuối thì kích động, còn múa tay minh họa, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ.
Sau ba giờ nghe buổi tọa đàm, Phó Tuyên vẫn còn có chút lưu luyến khi ra về.
"Nữ thần của ta quá tuyệt vời!" Nàng hét lớn bên tai bạn cùng phòng!
"A a a a tại sao lại hoàn hảo đến thế, nhan sắc cao là được rồi, công trạng hiển hách là được rồi, một đám mê đệ mê muội cũng xong, hoàng phu nhan sắc làm người kinh tâm động phách cũng xong, thái tử ca ca sủng ái cả đời cũng xong... Coi như nó là đồ của bà đi, tùy tiện cho ta chút thôi ta đã có thể chua như chanh rồi! Người phụ nữ này hết lần này đến lần khác đều có hết!!!”
Hai người hét thất thanh, nhưng người xung quanh đều không nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Dù sao thì chính họ cũng chẳng khá hơn là bao.
Thôi Lăng ôm tài liệu, cùng trợ lý ra khỏi phòng học cuối cùng.
Hắn rất thích các buổi giảng tòa này.
Khi bắt đầu giảng tòa, hắn có thể thao thao bất tuyệt, thổ lộ hết sự ngưỡng mộ của mình với vị Nữ đế kia, rồi nhìn những sinh viên cuồng nhiệt phía dưới, giống như thấy lại chính mình của vài thập kỷ trước.
Thời gian vĩnh viễn không ngừng nghỉ, nhưng trong khoảnh khắc này, dường như thời gian đã dừng lại.
Thôi Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang, nhìn mặt trời đang dần lặn về phía tây, nhưng vẫn chói lòa.
Tựa hồ như thấy được vị Nữ đế đã qua đời cả ngàn năm trước, nhưng vẫn cứ rạng rỡ đến tận hôm nay, và sẽ tiếp tục rạng rỡ mãi về sau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận