Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 13: Văn học mạng đại thần bị chỉ sao chép (xong) (length: 13032)

“Vấn Tâm” đã hoàn thành quay phim, đang tăng ca tiến hành xử lý hậu kỳ.
Dự kiến liên tục xuất phim, qua vòng kiểm duyệt và thẩm định, thuận lợi sẽ được chiếu vào mùa hè.
Bộ phim điện ảnh tiên hiệp có vốn đầu tư cực lớn này nhờ có nguồn tài chính hùng hậu, nên công tác tuyên truyền vô cùng rầm rộ, có thể nói là "phô thiên cái địa" cũng không đủ.
Mà mỗi một trailer tung ra đều vô cùng tinh xảo, nhìn rất có không khí tiên hiệp.
【Trailer đẹp quá, xem trailer cảm giác mong chờ dâng cao, chỉ là… không biết có phải trailer là đỉnh cao không thôi】 【Nghe nói nữ thần của ta cũng tham gia cải biên! Nữ thần sẽ không bao giờ làm người ta thất vọng!!】 【Còn muốn giữ thể diện không vậy, "Đường Hồn" đến giờ vẫn chưa lấp hố đấy nhé! Ta đã chờ dưới đáy hố hơn một năm rồi! Vì sao Thịnh tổng ngươi vẫn chưa tới lấp hố ô ô ô ô】 【Không lấp hố Thịnh tổng ta vẫn yêu, đương nhiên nếu lấp hố thì càng yêu hơn!】 【Nghe nói đoàn đội đặc hiệu là đoàn đội trong nước, đổ mồ hôi】 【Họa phong quá đẹp, hi vọng kịch bản cũng hay như vậy QAQ】 Cứ cách vài ngày lại tung ra một cái trailer, khán giả bị treo đủ sự thèm muốn, mãi cho đến ngày công chiếu, vé xem phim một phát đã bán hết, những khán giả nóng lòng chờ đợi đã sớm vào rạp chiếu phim, xem thử "Vấn Tâm" có đúng như lời tuyên truyền hay không.
Những nhà phê bình phim được mời cũng đều lục tục kéo đến, chờ đợi phim bắt đầu.
Đèn trong rạp chiếu phim tắt hẳn, sau đó chậm rãi sáng lên.
"Hưu" một tiếng, một đạo kiếm mang sắc bén vô song từ chân trời xa xôi chém xuống, như thể đang chém vào trái tim mọi người.
“Kiếm tu lấy kiếm làm gốc, lấy kiếm vấn tâm.” “Trong lòng ngươi có sợ hãi, kiếm đạo sẽ có hại, ta khinh thường giết ngươi.” Ống kính từ từ thu hẹp, một cô gái trẻ mặc đạo bào màu lam nhạt cầm trường kiếm trong tay, trấn áp rất nhiều đạo tặc.
Trong hai giờ ngắn ngủi, cảnh quan bao la của Thương Lan đại lục, hình ảnh ba môn phái tu chân lớn, vẻ kinh diễm của kiếm tu, phong thái của đạo tu đều được kể hết, một thế giới khác biệt đang dần dần triển khai trước mắt họ.
"Tiên" đầy ý cảnh, "Hiệp" vui vẻ ung dung, tạo thành một thế giới vô cùng hùng vĩ. Mà các nhân vật chính đều trưởng thành dần trong bối cảnh thế giới như vậy, cho đến khi đứng trên đỉnh cao của đại lục.
Cảnh cuối cùng của bộ phim, nam chính ngồi trên cây ngô đồng, cúi đầu thổi sáo, còn bạn đồng sinh cộng tử của hắn thì ngồi tựa vào gốc ngô đồng, năm tháng bình yên.
Nhóm người xem suất chiếu sớm đầu tiên ra khỏi rạp, chủ đề về "Vấn Tâm" lập tức bùng nổ —- 【Ngọa tào, nói đây là tác phẩm có ý nghĩa trọng đại của điện ảnh tiên hiệp nội địa thì tuyệt đối không quá đáng】 【Xin thứ lỗi cho tôi vì tôi chỉ biết a a a a a, trailer không phải đỉnh cao, tôi yêu phim này rồi】 【Nữ chính vì yêu nhầm người mà Kiếm Tâm bị hủy, lúc đó tôi đau đến ruột gan đứt từng khúc ô ô ô ô, nàng thích kiếm như thế, không có kiếm thì làm sao bây giờ, may mà cuối cùng nàng lại bắt đầu một lần nữa, đuổi kịp những bạn bè Trường Sinh đi trước nàng một bước】 【Nổ tung cảnh cuối cùng, rõ ràng là một bộ phim nhiệt huyết hào hùng, đạo diễn a a a a sao cuối cùng lại chơi trữ tình với tôi! ! !】 Những nhà phê bình phim chuyên nghiệp thì phải tăng ca đến buổi tối mới đưa ra được bình luận: 【Trước "Vấn Tâm", các bộ phim điện ảnh tiên hiệp thường phô trương về tình cảm quá đà, nhưng bộ phim này lại cho tôi biết thế nào mới là tiên hiệp. Không phải mờ ảo khói sương mới là tiên, không phải đơn thuần đánh nhau mới là hiệp, nó không phải giang hồ nhưng có giang hồ hào sảng khoái lạc, nó không phải tiên cảnh nhưng có tiên cảnh lộng lẫy, "Vấn Tâm" ra đời, như một cột mốc sừng sững ở đó, lấp đầy khoảng trống của điện ảnh tiên hiệp trong nước, cho nên gọi nó một tiếng “Tác phẩm khai sơn của điện ảnh tiên hiệp” cũng không có gì là quá.
Không biết chiến tranh, dùng giết để ngừng trừng phạt! Khoái ý, vui vẻ, một bộ phim thương mại như thế không nghi ngờ là thành công, nó làm vừa lòng thị trường và cũng làm vừa lòng người xem…】 Đạo diễn gọi điện báo tin vui, giọng kích động xuyên qua mic, “Hiện tại điểm chiếu thử do phía chính phủ chấm là chín phẩy sáu, đoàn đội chuyên nghiệp phỏng đoán đến khi hết suất chiếu điểm sẽ ít nhất có chín phẩy hai, đây là dự đoán thận trọng đấy!” “Dựa theo số liệu hiện tại mà phân tích, phòng vé bộ phim này ít nhất có thể vượt đến ba tỷ, có phá kỷ lục hay không thì phải xem thị trường sau đó có đủ mạnh mẽ không.” “A a a a a a.” Đỗ Tầm gào lên như chuột.
“A a a a a a.” Khương Tắc cũng gào lên như chuột.
“A a a a a a.” Hai người ôm đầu gào lên.
Hai người gào xong, quay đầu nhìn Hoành Ngọc, chờ nàng gào.
Hoành Ngọc: “… A.” —- Khương Tắc khi về đến nhà, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Quá kỳ lạ, hắn thế mà có thể hưng phấn đến não thiếu dưỡng, loại kinh nghiệm này quá tuyệt vời, hắn không ngại có thêm vài lần nữa.
Lúc xuống xe, vẫn là tài xế phải đỡ Khương Tắc, hắn mới may mà không bị ngã lộn nhào. Cha của Khương Tắc thấy dáng vẻ lơ mơ này của Khương Tắc, liếc mắt nhìn, không biết là giận hay là cười.
Ông nội Khương tham lam, nhưng Khương Tắc dù sao cũng là cháu trai của ông, Khương Tắc có thành tựu, mặt mũi của ông nội cũng rạng rỡ, cho nên khoảng thời gian này, thái độ của ông nội với Khương Tắc ngày càng ôn hòa.
Khương Phong mặt âm trầm ngồi bên cạnh, nhìn mấy người kia vui vẻ hòa thuận.
Từ sau khi Triệu Minh Nguyệt xảy ra chuyện, Khương Phong vẫn chưa làm được thành tích gì. Ban đầu hắn thường xuyên đi quấy rầy Hoành Ngọc, bị kéo vào danh sách đen thì đổi số mới gọi tiếp, không được thì đến tập đoàn Thịnh thị chặn người, thái độ hung hăng đến cực điểm, liều mạng dây dưa.
Hoành Ngọc phiền phức không chịu nổi, quay đầu bắn hỏng hết tất cả các hạng mục của hắn, trong đó có một hạng mục lớn mà tập đoàn Khương thị đã để ý rất lâu, tập đoàn Khương thị ít nhất thiệt hại vài tỷ.
Sau đó ông nội Khương trực tiếp ra lệnh phải chết, không cho phép Khương Phong đi dây dưa nữa, hắn mới ngừng tự tìm đường chết.
Nhưng từ đó về sau, biểu hiện của hắn cứ ngày càng đi xuống, ngược lại Khương Tắc lại càng ngày càng xuất sắc.
Khương Tắc khoe khoang một hồi về thành tích của bộ phim, lúc này mới hứng thú bừng bừng lên lầu tắm rửa, Khương Phong cũng đi theo.
“Ngươi đi theo ta có chuyện gì muốn nói sao?” Khương Tắc nghe được động tĩnh, quay đầu kéo ra một nụ cười giả.
“Khi nào thì ngươi với Thịnh Hành Ngọc bắt đầu hợp tác làm ăn vậy?” Sắc mặt Khương Phong vặn vẹo một hồi. Hắn không hiểu, mình chỗ nào không ưu tú bằng tên Khương Tắc này, vì sao Thịnh Hành Ngọc lại đi cùng một chỗ với Khương Tắc.
Nàng phá hỏng việc làm ăn của hắn, chẳng lẽ cũng là vì muốn để cho con chó Khương Tắc này thượng vị?
Lời nói của hắn mang theo ý dò xét, Khương Tắc cười lạnh, “Chuyện này còn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi muốn thúc đẩy Thịnh thị hợp tác với Khương thị, sao lại để ta nhặt được món hời lớn thế này?” Khương Phong nổi giận, “Quan hệ của ngươi và Thịnh Hành Ngọc là như thế nào?” Khương Tắc đổ thêm dầu vào lửa, cố ý lừa hắn, “Trai chưa vợ gái chưa chồng, ngươi thấy là quan hệ như thế nào?” Một nắm đấm đột nhiên phóng to trước mắt Khương Tắc, lao tới đánh hắn. Khương Tắc không né tránh, để một đấm này đánh trúng khóe miệng, hắn loạng choạng một chút, vội vàng giữ vững thân thể, tóm lấy tay Khương Phong, kéo hắn ngã xuống, lật người ngồi lên người hắn, từng quyền nện xuống người Khương Phong, chuyên môn ra tay độc ác.
Cho đến khi đầu cầu thang có tiếng bước chân truyền đến, Khương Tắc mới giảm nhẹ lực tay lại, Khương Phong quả nhiên giãy giụa, đè ngược hắn xuống, một quyền đột nhiên nện xuống Khương Tắc.
"Dừng tay, hai đứa làm sao vậy! Tất cả dừng tay cho ta!" Ông nội Khương vừa kinh vừa sợ.
Khương Tắc không lo được mà nói chuyện, vội vàng đưa tay chặn nắm đấm của Khương Phong lại, không cho nó rơi vào mặt mình.
Đến khi hai người bị tách ra, trên mặt Khương Tắc có không ít vết trầy da, Khương Phong ngoài việc nhìn có vẻ hơi chật vật thì cũng không bị thương ở đâu, nhưng hắn lại cảm thấy khắp người đau nhức.
“Khương Phong, ngươi làm anh trai như thế đó hả! Khương Tắc nói với ta rằng bình thường ngươi không ưa nó ta còn không tin, ngươi bây giờ là chuyện gì vậy, vì em trai đạt được thành tích tốt liền muốn ra tay với em mình à?” Ông nội Khương chống gậy đánh Khương Phong một chút.
Vốn đã u ám, sắc mặt Khương Phong càng khó coi hơn.
“Còn dám giở trò với ông, ngươi nhìn xem ngươi, bây giờ là ra cái thể thống gì vậy! Bình thường ta dạy ngươi như thế sao!” Ông nội Khương tức giận suýt không thở nổi, Khương Tắc không dám lơ đễnh đứng xem kịch nữa, vội vàng cùng cha đỡ lấy ông nội, sai người đi lấy thuốc lấy nước cho ông uống.
Lúc đi ngang qua Khương Phong, Khương Tắc khẽ nhếch đuôi lông mày, cười rạng rỡ như gió xuân hiu hiu.
Một nắm đấm của Khương Phong lại vung tới, Khương Tắc không nghĩ rằng Khương Phong lúc này còn dám động thủ, vội vàng né đi, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, “Ta còn đang đỡ ông nội đấy, ngươi điên rồi à!” Sắc mặt ông nội Khương càng thêm lạnh lẽo. Sáng ngày hôm sau, ông nội Khương chủ động đề nghị để Khương Tắc vào tổng bộ tập đoàn Khương thị, đảm nhiệm chức Phó tổng.
Sau khi Khương Tắc vào tổng bộ, trạng thái của Khương Phong càng ngày càng kém, vốn dĩ trên mặt hắn luôn giữ hình tượng chính nhân quân tử giả tạo, bây giờ thì hành động thô lỗ, ngay cả “cỏ gần hang” cũng dám ăn.
Rất nhanh, sau khi Khương Tắc thuận lợi hoàn thành một dự án lớn, hắn đã thành công được đề bạt lên vị trí giám đốc, trở thành người thừa kế tiếp theo đã ván đã đóng thuyền.
Mà lòng mang oán hận không vừa ý, tức là Khương lão gia cũng sủng Khương Phong, cũng là hắn người đầu tiên đề nghị đem Khương Phong đưa ra nước ngoài.
Không lâu sau đó, Thịnh lão gia yên tâm lui về hậu trường dưỡng lão, Hoành Ngọc trở thành người nắm quyền thật sự của Thịnh thị tập đoàn.
Sau khi tin tức nàng trở thành người nắm quyền truyền ra, giá cổ phiếu của Thịnh thị tập đoàn rất khả quan.
Nàng vừa lên vị chưa đến hai tháng, đã dùng thủ đoạn sấm sét một lần nữa phân chia lại miếng bánh lợi nhuận của các xí nghiệp Internet, thành công thực hiện chuyển đổi hình thái cho Thịnh thị tập đoàn.
Cũng vì lịch sử tài chính của Hoa Hạ thậm chí quốc tế, thêm một bút án lệ kinh điển không thể bắt bẻ.
Sau khi có chút thời gian rảnh, Hoành Ngọc liền nhận lời mời của một tờ báo thương nghiệp có uy tín trong nước, muốn phỏng vấn nàng.
Hoành Ngọc chỉnh lại vạt áo vest, nhớ tới khi nàng vừa lui khỏi giới viết văn lúc đăng Weibo, nói hy vọng mình mượn trăm tỷ gia sản để chứng đạo, gặp mặt mọi người trên tạp chí kinh doanh.
Thế là lời từ chối đã đến miệng liền nuốt xuống, nàng nhận lời mời.
Ngày phỏng vấn, nàng mặc âu phục, trước ống kính cười tự phụ thong dong, khí thế mạnh mẽ mà không sợ hãi.
Số tạp chí đó đã dùng tấm ảnh này của nàng làm ảnh bìa, ngày bán ra, tạp chí phải in bổ sung liên tục ba lần vẫn không đủ cung.
—— Mục Văn bận rộn cả tháng rốt cuộc phá được một vụ án mạng xuyên quốc gia trên Internet, lúc rảnh rỗi thì nghe nói Thịnh thị tập đoàn hiện tại có dã tâm rất lớn, quyết đoán trong lĩnh vực an ninh mạng.
Khi điện thoại được kết nối với người bên kia, Mục Văn bỗng có ham muốn thổ lộ hết.
" . . Ta từ nhỏ đã thích kỹ thuật máy tính, thời đại học thì chú trọng vào an ninh mạng, sau này thuận lý thành chương về nước vào Quốc An lập nhiều công lớn, gặp qua vô số hacker đỉnh cấp, nhưng không phải ta khoe khoang, những người đó cuối cùng đều bị ta tìm ra nguồn gốc giải quyết. Duy chỉ có một hacker thần bí, coi mạng nội bộ của Quốc An như nhà hàng xóm sát vách, muốn ghé thăm nhà là ghé."
"Đáng tiếc là, chúng ta đã tiến hành một loạt hành động, nhưng hacker này vẫn không lộ diện. Lâu dần, ngay cả người của Quốc An cũng sắp quên mất một hacker truyền kỳ như thế..."
Đầu dây bên kia điện thoại, Hoành Ngọc trả lời: "Nếu là truyền kỳ, ở lĩnh vực khác cũng sẽ có người ghi nhớ nàng."
Ngươi là hồ ly sao?
Hệ thống đã chờ Mục Văn hỏi câu này.
Nó âm thầm chờ mong, cũng không biết số không sẽ trả lời như thế nào.
Lời đã đến khóe miệng, Mục Văn lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi.
Có liên quan đến vấn đề này, hắn đã sớm có cảm giác trong lòng. Vậy sao nhất định phải đau khổ truy tìm đáp án "Là" hay "Không phải".
Đáp án này kỳ thật đã không còn quan trọng như vậy.
"Đúng vậy, truyền kỳ ở đâu cũng không cam chịu cô tịch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận