Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 89: Phạm tội trắc tả sư 28: Tác phẩm nghệ thuật liền nên yên lặng đợi để cho người TA thưởng thức mới đúng (1) (length: 7712)

Trong biệt thự, Mạc Mỗ an vị bên cạnh Đới Nhã, đặt máy tính xách tay lên đầu gối, đang xử lý công việc công ty.
Ánh mắt liếc thấy vẻ mặt thất vọng của Đới Nhã, Mạc Mỗ quay sang nhìn nàng, dịu dàng hỏi: "Sao thế, An từ chối à?"
"Đúng đó, công việc của cô ấy bận quá." Đới Nhã bất đắc dĩ thở dài.
Mạc Mỗ khẽ cười, "Có lẽ là An không muốn ăn cơm cùng ta."
"Sao có thể, có ai lại không thích ba ba chứ?" Đới Nhã ôm lấy tay hắn làm nũng.
Liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, Đới Nhã đứng dậy khỏi ghế salon, động tác có vẻ háo hức, tràn đầy mong đợi vào chuyến du ngoạn sắp tới.
"Con đi tắm trước, lát xuống ăn cơm với ba."
Khi Đới Nhã rời đi, nụ cười trên mặt Mạc Mỗ bớt vẻ tùy hứng đi một chút.
Hắn mở một tệp tài liệu, bên trong chứa vài chục tấm hình.
Mạc Mỗ di chuyển con trỏ chuột, nhấp vào tấm ảnh đầu tiên phóng lớn, ảnh của Hoành Ngọc hiện lên trên màn hình máy tính.
—— Chính là tấm ảnh nàng đưa tay vuốt tóc.
Mạc Mỗ chống tay lên má, mải mê ngắm nghía ngón tay của nàng, cuối cùng không kìm được liếm liếm khóe miệng, kìm nén chút khô nóng dâng lên từ đáy lòng.
"Nổi tiếng trong lĩnh vực pháp tội học à? Vậy thì phải cẩn thận cất giữ nàng trước khi bị ngươi tìm ra chân tướng."
"Tác phẩm nghệ thuật phải lặng lẽ chờ người ta thưởng thức mới đúng, đặt ở bên ngoài, quá nhiều người thấy được nàng. Hơn nữa xuất hiện tổn thương, sẽ khiến người đau lòng."
*** Hai ngày sau, sân bay D thị.
Để đưa Đới Nhã lên máy bay, Hoành Ngọc đã rời khỏi cục cảnh sát sớm hơn một tiếng. Lúc này không phải giờ cao điểm, đường thông thoáng, cô lái xe hơn nửa tiếng đã đến sân bay.
Xuống xe, tìm thấy Đới Nhã, cô bé đã nhận vé máy bay, bên cạnh là một chiếc vali. Mạc Mỗ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nghe Đới Nhã nói chuyện, khóe môi cong lên.
Hôm nay hắn mặc đồ thường, tay trái vẫn đeo đôi găng tay trắng kiểu dáng đơn giản, dù có tuổi, nhưng vì ở vị trí cao lâu ngày, khí chất vẫn rất xuất chúng.
Thang máy từ tầng một lên tầng ba, Hoành Ngọc vừa bước ra thang máy, Đới Nhã đã nhìn thấy cô, giơ tay vẫy chào: "An, tớ ở đây."
Hoành Ngọc ăn mặc khá tùy ý, nghe tiếng Đới Nhã, cô bước về phía cô bé, đồng thời ánh mắt hơi chuyển, rơi vào người Mạc Mỗ, trên mặt lộ ra nụ cười lịch sự—— không có vẻ gì khác lạ, giống như một người trẻ tuổi đối với cha của bạn mình.
Ít nhất Mạc Mỗ không thể ngờ rằng—— con mồi hắn đang nhắm đến đã sớm để ý đến hắn, thậm chí mơ hồ nhìn thấy bí mật của hắn.
Khi đến gần, Hoành Ngọc chào hỏi Đới Nhã trước, rồi mới nhìn Mạc Mỗ, "Chào Mạc Mỗ tiên sinh."
Đôi mắt xanh nhạt của Mạc Mỗ nhìn thẳng vào cô, "An, ta có thể gọi ngươi như vậy chứ?" Hắn đưa tay trái đang đeo găng ra.
Hoành Ngọc như không để ý, quay sang trò chuyện với Đới Nhã.
Đối phương cuồng si, thèm khát đôi tay cô. Vì để đạt được dục vọng, cô không ngại bất lịch sự một lần.
Bàn tay đang đeo găng lơ lửng giữa không trung, Mạc Mỗ nhận ra Hoành Ngọc không có ý định đưa tay, liền tự giễu cười một tiếng, thoải mái thu tay lại, đứng một bên nhìn hai người nói chuyện phiếm.
Hai người đứng nói chuyện, Mạc Mỗ cúi mắt, vô thức nhìn xuống tay cô, sắc mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
—— Trên mu bàn tay trắng nõn dính vết mực đen, chắc là khi cô lấy mực đã bị mực bắn vào tay.
Vệt mực kia không lớn, nhưng trên mu bàn tay sạch sẽ lại trông rất chướng mắt.
Chướng mắt đến nỗi Mạc Mỗ không thể kìm được sự bực bội dâng lên.
Hắn lấy một gói khăn giấy, đưa cho Hoành Ngọc, dịu dàng nói: "Mu bàn tay của cô dính mực rồi, lau đi."
Hoành Ngọc nhận lấy khăn giấy, khẽ cười cảm ơn, quẹt vội lên mu bàn tay, vết mực vốn không lớn, giờ lại loang ra gần hết mu bàn tay.
Mạc Mỗ: "… Cô có muốn vào nhà vệ sinh rửa tay không?"
Hoành Ngọc như hơi bất ngờ trước đề nghị của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lịch sự từ chối: "Không sao đâu, cũng không rõ lắm."
Nói rồi, cô vo khăn giấy thành cục, ném vào thùng rác bên cạnh.
Sự bực bội trong lòng Mạc Mỗ càng thêm rõ, nhưng vì đang đóng vai một trưởng bối phong độ, hắn chỉ có thể cười đứng một bên, yên lặng nghe hai người trò chuyện.
Đây chính là lý do hắn muốn thu thập những tác phẩm nghệ thuật này.
Tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ như vậy, chủ sở hữu lại không thể bảo vệ nó mọi lúc, để nó vướng bụi trần, để nó bị những kẻ ti tiện chạm vào làm bẩn. Cứ nghĩ vậy, Mạc Mỗ lại thấy sát ý trỗi dậy trong mắt.
Hắn cúi đầu xuống: Hành động phải nhanh hơn nữa, không thể chờ lâu hơn được.
Hoành Ngọc nghiêng đầu mỉm cười với Đới Nhã, ánh mắt liếc nhìn Mạc Mỗ: Hẳn là nhịn không được nữa rồi, ngươi định khi nào thì lộ bộ mặt thật đây?
Hành lý của Đới Nhã đã được tài xế mang đi ký gửi, thời gian cũng sắp đến, Đới Nhã ôm Hoành Ngọc, "An, tớ chuẩn bị đi kiểm tra an ninh rồi, gặp lại sau, tớ đến chỗ nào cũng sẽ chụp ảnh cho cậu xem."
Hoành Ngọc ôm lại cô bé, "Đi chơi vui nhé."
Đới Nhã rời khỏi Trung Quốc cũng là một điều may mắn, cô bé không cần ở lại, trực tiếp đối mặt với sự thật tàn khốc nhất. Mặc dù rồi cũng đến lúc cô bé biết cha cô bé tôn sùng là một con quỷ như thế nào.
Khi Đới Nhã xách túi vào khu kiểm an, Mạc Mỗ quay sang mỉm cười với Hoành Ngọc, "An, có cần ta đưa cô về nhà không?"
Hoành Ngọc lịch sự từ chối, "Không cần làm phiền Mạc Mỗ tiên sinh đâu, tôi tự lái xe đến mà."
"Vậy à, vậy cô đi đường cẩn thận nhé."
Lên xe, Hoành Ngọc bật điều hòa, mở nhạc, rồi từ từ lấy khăn ướt ra, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay.
Khi Hoành Ngọc về đến nhà, ba Ôn đang nói chuyện với mẹ Ôn, nhắc đến việc nửa tháng nữa là thọ 70 tuổi của ông Trần.
Thế lực của nhà họ Trần rất mạnh, đã có từ lâu ở D thị. Sau khi tập đoàn Kỳ sụp đổ, nhà họ Trần không lộ mặt đã thuận thế trỗi dậy. Để chúc mừng thọ của ông Trần, con cháu của ông sẽ tổ chức một bữa tiệc tối cực kỳ lớn tại khách sạn sang trọng nhất D thị.
Ba Ôn nói: "Ta nghe nói lần này tiệc tối sẽ có rất nhiều người trẻ tuổi tài giỏi tham gia. Ngọc Nhi à, tuổi con tuy không lớn, nhưng lại bận rộn ở cục cảnh sát, không quen được người trẻ tuổi nào nổi bật, tuần sau con đi cùng bọn ta nhé."
Ôn Đình ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, "Đúng đó đúng đó, chị tôi làm ở cục cảnh sát quen biết được người trẻ tuổi thì toàn là mấy kẻ muốn ăn cơm tù."
Vừa dứt lời, sau gáy Ôn Đình đã bị ăn một cái tát. Ba Ôn trừng mắt, "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, ta cho con nói à? Rảnh rỗi thế, thì về phòng chọn nguyện vọng đại học đi."
Điểm thi tốt nghiệp trung học đã có, hiện tại đang là thời gian chọn nguyện vọng. Thành tích thi tốt nghiệp trung học của Ôn Đình rất tốt, có thể thoải mái chọn trường, chọn ngành, nhưng càng nhiều lựa chọn, cậu càng thêm rối rắm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận