Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 35: Công chúa vạn tuế 3 (length: 12591)

Đông cung, thư phòng.
Trước bàn có một thiếu niên mặc thường phục đen huyền đang ngồi, tuổi trông không lớn, chắc chỉ khoảng mười tuổi.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, hắt vào phòng, đậu trên cuốn binh thư trong tay phải nàng.
Cuốn binh thư trông có vẻ hơi cũ, hẳn là chủ nhân thường xuyên đọc nên mới có độ mòn này. Trên sách có rất nhiều chữ phê bình, chú giải xin ý kiến, kiểu chữ còn hơi nhỏ, nhưng được sắp xếp bên cạnh những hàng chữ trong binh thư không hề chen chúc mà lại vừa vặn.
Hoành Ngọc đang đọc chính là những lời phê bình chú giải này.
Đây là cuốn sách Mục Cẩn đã dùng để học binh pháp trước đây.
Hôm nay nàng vừa luyện xong bắn cung liền chạy đến thư phòng Đông cung tìm sách đọc, cho nên không mặc áo gấm như bình thường mà là một thân nam trang cải tiến.
"Thái tử điện hạ, biên giới có loạn, hôm nay ở triều đình phụ thân ta xin đi giết giặc xuất chinh, chắc ta sẽ theo cha cùng đến biên giới lịch luyện một phen..." Có giọng nói chuyện của một nam tử trẻ tuổi mơ hồ từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Hoành Ngọc nghe được đó là giọng một trong những thư đồng của Mục Cẩn, Đóng Lam Thế tử của phủ Vũ Uy hầu.
Mục Cẩn và Đóng Lam hai người đang đứng dưới mái hiên, hắn đang nghiêng tai nghe Đóng Lam nói chuyện, đột nhiên phát giác được sự khác thường, quay đầu nhìn lại thì thấy Hoành Ngọc mặc nam trang dựa vào cửa sổ, tay cầm một cành đào vừa mới bẻ được thưởng thức, khóe miệng cong lên khẽ cười với hắn.
Mục Cẩn dừng bước, đưa tay ra.
Hoành Ngọc đưa cành đào trong tay cho hắn.
Mục Cẩn nhẹ ngửi cành đào, ghé sát mũi vào thì nghe được mùi thơm đào thoang thoảng.
Đông cung không trồng đào, cành đào này là do Hoành Ngọc bẻ trên đường vào cung.
"Học xong kỵ xạ rồi sao? Cũng không thay quần áo đã đến đây."
"Bắn mấy mũi tên xong thì đến."
Mục Cẩn mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đóng Lam thấy Hoành Ngọc, vội vàng hành lễ với nàng, sau đó mới nhìn về phía Mục Cẩn, "Thái tử điện hạ, đã có Nhị công chúa ở đây, thần..."
Mục Cẩn nói: "Không sao, cùng nhau vào đi."
Hai người đi vòng qua cửa sổ, vào trong thư phòng. Hoành Ngọc đã tránh chỗ chủ vị ở thư phòng ra cho Mục Cẩn, còn mình thì lui vào một góc để nghe Mục Cẩn và bọn họ nói chuyện.
Nhưng Mục Cẩn và Đóng Lam rất hiểu ý nhau nên đã chuyển chủ đề, không tiếp tục nói chuyện triều chính nữa.
Hoành Ngọc bĩu môi, ánh mắt buồn chán đặt lên cuốn binh thư, tai thì nghe lỏm cuộc nói chuyện phiếm của Mục Cẩn và bọn họ.
Sau một hồi trò chuyện tùy ý, hai người cuối cùng cũng lại nói sang một chuyện thú vị.
Địa vị của nữ tử Tống triều rất cao, bởi vì vị vua khai quốc là Nữ đế, nên trải qua hơn trăm năm, việc nữ tử Tống triều kế thừa ngôi vị cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Vị vua đời trước của Tống triều là Thủ Thành Chi Chủ, số con ít ỏi hơn cả Chu Đế, chỉ có duy nhất một vị công chúa.
Nhưng vị công chúa này thiên tư hơn người, văn võ song toàn, nên năm nàng tám tuổi đã được sắc phong làm Hoàng thái nữ.
Chỉ là, ba tháng trước, vị vua Tống triều đời trước ngoài ý muốn băng hà trong cung, đáng ra Hoàng thái nữ phải kế vị thì lại không rõ tung tích, triều đình hỗn loạn một hồi, đệ đệ ruột của tiên đế đã xuất ra chiếu thư kế vị của tiên đế để lại, thuận lợi lên ngôi hoàng đế, bây giờ hắn đang ra sức tiêu diệt phe đối lập để củng cố triều chính.
"Thái tử điện hạ, ngài nghĩ vị Hoàng thái nữ đó giờ ở đâu?" Đóng Lam đột nhiên hỏi.
Hoành Ngọc nghe thấy câu hỏi này, liền tỉnh táo hẳn.
Mục Cẩn cụp mắt trầm tư, hàng mi dài cong vút hơi run lên.
"Nếu như không đoán sai, hẳn là đang ở trong cảnh giới Chu Triều chúng ta." Hoành Ngọc hạ cuốn binh thư che mặt xuống, buồn chán cười nói.
Mục Cẩn và Đóng Lam đều quay đầu sang nhìn nàng.
Mục Cẩn khẽ cười, "Nói tiếp đi."
Hắn biết Ngọc Nhi của hắn ngày càng giỏi giang, mới mười tuổi, ở phương diện bắn tên cho dù là hắn cũng không phải đối thủ của nàng, nhưng hắn chưa từng cố ý bồi dưỡng cho nàng có tầm nhìn chính trị này, vậy mà bằng vào thiên phú của mình, nàng lại có thể nói đến trình độ nào đây.
Hắn sẽ không để Ngọc Nhi mạo hiểm, chỉ mong nàng được ăn sung mặc sướng một đời, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phủ nhận tài năng của nàng.
Hắn mới là người trên đời này mong công chúa nhỏ của hắn mang theo vinh quang nhất, được vạn dân ngưỡng mộ nhất.
Hoành Ngọc đứng dậy, dựng cuốn binh thư lên, gõ gõ vào lòng bàn tay, "Bây giờ Tống triều đã thay trời đổi đất rồi, cho dù Tống triều vẫn có người trung thành với vị Hoàng thái nữ kia, thì thế lực của hoàng thúc nàng nhất định sẽ mạnh hơn nàng. Vị vua Tống kia đang truy lùng Hoàng thái nữ trên toàn bộ quốc thổ, nàng rất khó tránh khỏi. Cho dù có tránh được, thì nàng cũng rất khó mà tích lũy được thực lực.
Nên lúc này lựa chọn tốt nhất, chính là rời khỏi Tống quốc, tiến đến Chu quốc đang giao chiến với Tống quốc, cũng chính là chỗ chúng ta."
"Vì sao không phải là đến Khánh quốc?" Đóng Lam nhanh mồm nhanh miệng hỏi ngay ra thắc mắc.
"Khánh quốc và Tống triều đang đánh nhau đến mức không đội trời chung, nếu như Hoàng thái nữ tiến vào Khánh quốc mà bị phát hiện thì khả năng cao nhất là bị Khánh đế bắt giữ trở thành quân cờ, châm ngòi chiến tranh Tống quốc."
Mà Chu Triều có thực lực yếu nhất, vì để bản thân mạnh lên thì rất có thể sẽ giúp đỡ vị Hoàng thái nữ này, giúp nàng đoạt lại ngôi vị.
Lời này phía sau Hoành Ngọc không nói ra, nhưng những người ở đây đều là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ điều này.
"Vậy vị Hoàng thái nữ này giờ đang ở đâu?"
"Đế Đô." Giọng của Hoành Ngọc và Mục Cẩn trùng lên nhau.
Mục Cẩn ngước mắt nhìn về phía Hoành Ngọc.
Hoành Ngọc tay cầm cuốn binh thư, khóe mày khẽ nhướng lên, hướng về phía Mục Cẩn cong môi cười nhẹ. Rõ ràng nhỏ tuổi hơn Mục Cẩn và Đóng Lam rất nhiều, vậy mà nàng cười lên như thế lại còn phóng khoáng tùy ý hơn cả hai người bọn họ.
-- Sắc xuân tươi đẹp, sau núi Linh Ẩn tự vùng ngoại ô Đế Đô có trồng một rừng đào bạt ngàn, mỗi độ xuân về, nơi đây là một cảnh tượng hiếm có. Có không ít bậc trưởng bối trong nhà dẫn theo người nhà đến Linh Ẩn tự cầu thần bái phật, tiện thể thưởng thức rừng hoa đào nở rộ này.
Linh Ẩn tự nằm ở Tây Sơn Thượng, phải đi bộ từ chân núi lên đến đỉnh núi.
Trong đám người qua lại đều đi thành từng nhóm, có một cô nương một mình mặc áo dài màu vàng có vẻ hơi khác biệt.
Nữ tử này còn rất trẻ, gương mặt dịu dàng, khóe môi mím nhẹ, mang vẻ dịu dàng pha lẫn một chút quyết đoán.
Từ đầu đến cuối, khi những người xung quanh đều đã có chút thở dốc, nàng vẫn giữ dáng vẻ thoải mái, nhưng bước đi luôn vững vàng, hơi thở không hề rối loạn.
Đến khi đến chùa miếu, nữ tử mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng hồi tưởng lại bản đồ địa hình bên trong chùa Linh Ẩn tự, nghĩ ngợi một hồi, sau khi mới bước chân vào chùa miếu, ý tứ cho thêm một chút tiền dầu vừng, nữ tử mới đi về khu nhà hậu viện.
Đến gần khu nhà sương phòng, nàng hơi giật giật tóc, làm rối mái tóc vừa mới được chải chuốt chỉnh tề, lúc này mới đi về phía sương phòng.
"Cộc cộc cộc."
Mục Thụy đang đọc sách trong sương phòng.
Năm nay hắn đã mười bốn tuổi, năm xưa vị trụ trì Linh Ẩn tự xem mệnh cho hắn nói, đến năm hắn mười lăm tuổi mới có thể quay về hoàng cung.
Những năm này hắn vẫn luôn ở một mình tại Linh Ẩn tự cần cù đọc sách để hết thời gian, cũng quen biết được một hai người bạn tốt, nhưng có lẽ một hai tháng mới có thể gặp nhau một lần, có thể bầu bạn cùng hắn cả ngày chỉ có những cuốn sách.
Chu Đế trước kia cũng đã cho người đến dạy Mục Thụy binh pháp thao lược, nhưng cái thứ này đại khái là phải có thiên phú, Mục Thụy học hai tháng vẫn không tiến bộ chút nào, đến binh thư còn không nhìn nổi, Chu Đế cũng không ép buộc đứa con trai không cần thừa kế đại thống này.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mục Thụy có chút kinh ngạc, hắn đặt quyển sách đang đọc xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Một nữ tử mặc áo vàng đứng trước sương phòng của hắn, tay vẫn đang giữ tư thế gõ cửa.
Nhìn thấy cửa mở, nữ tử khẽ cong mày, lễ phép hỏi: "Xin hỏi, đường lên núi sau như thế nào đi ạ?"
Mục Thụy giật mình, đường lên núi sau hoàn toàn khác đường đến sương phòng, cô nương này đã đi như thế nào đến đây. Mục Thụy chỉ về phía tay phải, ấm giọng chỉ đường cho nàng.
Nữ tử vốn hơi nhíu mày cũng giãn ra, mặt nở một nụ cười nhẹ, "Đa tạ."
Mục Thụy bị nụ cười của nàng lây nhiễm, vô thức cũng mím môi cười lên, sau đó lại có chút khẩn trương. Hắn ở trong sương phòng, bạn bè cũng ít khi gặp, huống chi là một nữ tử đang độ tuổi xuân thì lại còn xinh đẹp.
Nhìn nữ tử rời đi, Mục Thụy đóng kỹ cửa phòng rồi quay lại học tiếp. Nhưng chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Mục Thụy mở cửa, lại vẫn là cô nương vừa nãy.
"Ngươi vẫn chưa tìm được đường sao?" Mục Thụy có chút ngạc nhiên, vô thức lên tiếng hỏi.
Nữ tử cúi đầu, có chút e thẹn, "Ta trước đó bị bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh thì bị lạc đường, chỉ cần đi một chút là không phân biệt được nữa. Gần đây có gặp một đạo sĩ, hắn nói là do ta bị cái gì đó làm kinh sợ mất hồn mới không phân biệt được đường, nên ta muốn đến Linh Ẩn tự ở lại một thời gian xem bệnh tình có khá hơn không."
"Ngươi..." Mục Thụy hơi sững sờ, rất khó để nói ra chuyện thương tâm của đối phương, "Nếu ngươi muốn nhờ đại sư xem giúp thì ta có thể dẫn ngươi đi tìm. Chỉ là trên núi sau là nơi ngắm hoa đào..."
"Ta từ nhỏ đã rất thích hoa đào, thấy tiền điện có nhiều người tín đồ lễ Phật, nên muốn lên núi sau ngắm cảnh đẹp trước rồi mới đi cầu thần bái phật, không ngờ lại bị lạc đường." Nữ tử có chút buồn bực, gõ gõ đầu của mình.
Mục Thụy từ nhỏ lớn lên ở trong chùa, vốn là một người có tính tình ôn hòa, giờ lại càng kiên nhẫn hơn. Hắn mỉm cười nói: "Ta dẫn ngươi đi."
"Sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngươi đâu."
"Sẽ không, ta đợi ở sương phòng cũng không có việc gì khác để làm."
"Vậy là tốt rồi." Nữ tử thở dài một hơi.
Mục Thụy đi ra cửa sương phòng, đóng kỹ cửa, mang theo nữ tử hướng hậu sơn đi đến.
Hai người sóng vai đi tới, nếu không nói lời nào không khỏi xấu hổ. Hoàng sam nữ tử chủ động tự giới thiệu, nói tên của nàng là Đào Mạnh.
Mục cái họ này là quốc tính của Tống Triều, Mục Thụy dừng một chút, chỉ nói mình họ là Mộc.
Hai người kết bạn đi chơi tây núi, Đào Mạnh tuy có chút không biết đường, nhưng tính tình mười phần cởi mở, cũng không nhăn nhó. Mục Thụy ngay từ đầu còn có chút không tự nhiên, nhưng mấy lần bị Đào Mạnh trêu chọc, hắn dần dần cũng buông lỏng.
Hai người ở rừng đào chơi đến lúc dùng bữa tối, Mục Thụy lúc này mới phát hiện ra đã muộn thế này rồi. Hắn cùng Đào Mạnh ở cùng nhau, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức không hề nhận ra đã qua nhanh hai canh giờ.
"A, ta đói. Ngốc tử, chúng ta mau mau trở về đi, hi vọng còn có thể kịp bữa tối." Bởi vì Mục Thụy luôn có chút không phản ứng kịp với trò đùa của Đào Mạnh, nên bị nàng trêu ghẹo gọi là "Ngốc tử".
Mục Thụy mang nàng trở về, còn giúp nàng xin được một gian sương phòng ở lâu dài.
Lúc này sương phòng của Linh Ẩn tự phần lớn là do nữ quyến quan gia ở, nhưng Mục Thụy thân phận đặc thù, chuyển ra một gian cho Đào Mạnh vẫn là rất dễ dàng.
Cùng nhau dùng bữa tối, Mục Thụy đưa Đào Mạnh đến cửa sương phòng.
Trời đã hơi tối, sương phòng sát vách đã sáng đèn nến.
Mục Thụy tự hỏi làm sao để hỏi Đào Mạnh ngày mai có muốn hắn lại đi cùng nàng không, thì Đào Mạnh đã vui vẻ mở cửa phòng, bước vào cửa, rồi lại xoay người nói một câu "Ngày mai gặp, đã nói rồi ngươi sẽ dẫn ta đi dạo chợ phiên, nếu ta bị lạc thì chỉ có mình ngươi là người phải chịu trách nhiệm thôi đó" rồi đóng cửa lại.
Cửa sương phòng vừa đóng lại, vẻ mặt tươi cười của Đào Mạnh lập tức tan biến. Gương mặt nàng lạnh lùng đi đến bên cạnh bàn, rót cho mình một chén nước trà đã nguội, uống một hơi cạn sạch.
Tiếng cửa sương phòng khép lại vang lên, Mục Thụy mới tỉnh hồn lại từ sự vui vẻ ngập tràn.
Hắn đưa tay gãi đầu, nhớ lại lời của Đào Mạnh vừa rồi lại có chút ngây ngô buồn cười, thậm chí không biết mình đã về sương phòng bằng cách nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận