Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 07: Văn học mạng đại thần bị chỉ sao chép 7 (length: 11458)

Ba ngày sau, trong khi Tiêu Sanh còn chưa rõ tình hình, Hoành Ngọc đã thành công giành được hợp đồng thiết kế hợp tác xuyên quốc gia này.
Thực lực của Thịnh Thị không hề thiếu, đối phương lo lắng chỉ là kinh nghiệm của Thịnh Thị chưa đủ.
Hoành Ngọc dùng tình cảm để thuyết phục, hai ba lời đã làm đối phương xiêu lòng.
Vẽ bánh ai mà chẳng biết, vẽ bánh làm cho đối phương cảm thấy có tiền đồ vô hạn mà lại có tính khả thi mới là chuyện chính.
Cứ như vậy, đối phương kết bạn với nàng, lại bị nàng thuyết phục tới mức buông bỏ mối lo cuối cùng, kế hoạch kinh doanh này tự nhiên được thỏa thuận ký kết.
Nàng đã dùng một thủ bút nhanh gọn, linh hoạt như thế, đập tan sự nghi ngờ vô căn cứ về năng lực của nàng của mọi người.
Thịnh lão gia tử gọi điện thoại cho bạn thân, giọng nói sang sảng, ý đắc ý trong lời nói, người đứng cách xa năm mét cũng có thể nhận ra.
"Lão Đỗ à, ta nói cho ngươi biết, con cháu Thịnh Gia gen tốt cỡ nào. Cháu gái ta chưa từng học qua kỹ xảo đàm phán thương nghiệp nào, nhưng thiên phú thì đúng là bẩm sinh."
"Bao nhiêu tinh anh của Thịnh Thị đều không giành được kế hoạch kinh doanh, vậy mà nó lại giành được, chậc chậc chậc."
Nếu hệ thống được nói thì số không có thể giành được kế hoạch kinh doanh này, hoàn toàn là vì nàng lừa gạt giỏi hơn người của Thịnh Thị (;一_一) Cửa thư phòng không đóng, Hoành Ngọc tựa người vào cửa, từ đầu đến cuối nghe không sót một chữ nào về những lời Thịnh lão gia tử khen nàng.
Nàng luôn giữ vẻ khiêm tốn mỉm cười trên khóe môi, chỉ có tư thế đứng yên một chỗ chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, tố cáo rằng nàng nghe rất vui vẻ.
Đến khi nghe tới đó, Hoành Ngọc mới đưa tay gõ cửa một cái, đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy Hoành Ngọc, Thịnh lão gia tử lập tức thu lại vẻ lười biếng, ho nhẹ một tiếng, nói với người ở đầu dây bên kia: "Nhưng so với ta vẫn còn kém xa, còn phải rèn giũa thêm đấy. Ta có việc rồi, cúp máy đây."
Tắt điện thoại, Thịnh lão gia tử mới quay đầu, thản nhiên nhìn Hoành Ngọc: "Giờ này không phải là giờ làm việc sao, sao ngươi lại về đây?"
"Trốn việc một ngày coi như tự thưởng cho mình."
"Có ai lại tự thưởng cho mình bao giờ?"
"Ta hiện tại chẳng phải là đang thế sao." Hoành Ngọc nhún vai, "Ông nội, sau này ông muốn khen ta thì cứ khen trước mặt ta đi, ta đều chịu được cả. Nếu như không muốn cho ta biết thì khi gọi điện thoại nhớ đóng cửa cẩn thận vào."
Mặt Thịnh lão gia tử tối sầm lại, ai biết ngươi không đi làm cho đàng hoàng, lại trốn việc về nhà vào lúc này!
Ông đang định nói mấy câu để vãn hồi thể diện thì Hoành Ngọc đã vẫy tay quay người rời khỏi thư phòng, chỉ còn lại lão nhân tức đến mức dựng râu trừng mắt.
Về đến phòng, Hoành Ngọc mở máy tính lên chơi game giết thời gian, người bạn thanh mai trúc mã của thân thể này, Đỗ Tầm, gọi điện thoại cho nàng, hỏi nàng đang làm gì.
"Đang nghỉ ngơi chơi game đây."
"Ngọc Nhi, cậu được đấy, quan mới đến mà đã đốt lửa dữ dội thế kia rồi. Nhưng mà cậu hại chết tôi rồi, ông nội cậu vừa gọi điện thoại cho ông nội tôi khoe khoang, khiến tôi bị ông nội tôi bắt lại mắng cho một trận." Đỗ Tầm líu lưỡi, sâu sắc cảm thấy không có lẽ trời.
Hắn là một thiếu gia chỉ biết ăn chơi, chẳng cần phải thừa kế gia nghiệp, sao cuộc đời lại ra thế này!
"Vậy cậu có ngộ ra được chân lý nhân sinh gì không?"
Đỗ Tầm thâm trầm nói: "Sau này lúc nằm ườn thì ngàn vạn lần đừng lượn qua lượn lại trước mặt ông nội tôi."
Hoành Ngọc mỉm cười.
"Đúng rồi, tối mai có một bữa tiệc tối, cậu có muốn tham dự không? Trước đây cậu luôn không tham gia mấy bữa tiệc tối này, bây giờ đã là giám đốc Thịnh Thị, dù sao cũng nên xuất hiện nhiều hơn trong giới, để người khác biết rõ thân phận của cậu."
Dạ tiệc là một phương thức giao tiếp bình thường, Hoành Ngọc gật đầu đồng ý, và người bạn trai của nàng đương nhiên là Đỗ Tầm.
Chiều ngày hôm sau, Đỗ Tầm đến đón Hoành Ngọc, cùng nàng đi trang điểm.
Hoành Ngọc chọn bộ lễ phục dạ hội kiểu mới của D gia, một chiếc váy dài màu mận chín, nàng vốn đã cao gầy, váy dài đến bắp chân, chỗ bắp chân được may thêm mấy nếp xếp, trên váy thêu họa tiết hoa mẫu đơn đỏ rực rỡ đến tột cùng.
Màu đỏ hoa lệ xa xỉ đến cực hạn, hoa diễm lệ đến cực hạn, nhưng người mặc chiếc váy này lại hoàn toàn cân được chiếc váy, màu son môi cũng được chọn một tông màu cực kỳ ngon lành.
Đỗ Tầm ban đầu đang ngồi chơi điện thoại, ngước mắt nhìn lại, ngây người hai giây vô thức giật mình đứng lên, bước đến trước mặt Hoành Ngọc còn ho khan một tiếng: "Nữ hoàng bệ hạ, đi thôi, để tiểu nhân dẫn ngài đi làm tóc."
Hoành Ngọc bật cười, đặt tay lên tay Đỗ Tầm. Làm xong tạo hình, hai người mới lái xe đến khách sạn tổ chức yến hội.
Khi xe đến khách sạn thì trời đã nhá nhem tối. Đỗ Tầm đưa chìa khóa xe cho nhân viên tiếp khách, mình thì kéo Hoành Ngọc vào trong tửu quán.
Khương Phong cũng có mặt tại buổi tiệc tối này, hắn và Triệu Minh Nguyệt đã xác định quan hệ, bạn gái của hắn đương nhiên là Triệu Minh Nguyệt.
Triệu Minh Nguyệt hôm nay mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, màu xanh nhạt nhu hòa tao nhã, rất hợp với khí chất của nàng. Đi cùng Khương Phong, có không ít ánh mắt kinh ngạc rơi lên người nàng.
"Em đi toilet chút." Đợi một lát, Triệu Minh Nguyệt ghé vào tai Khương Phong nói nhỏ.
Nhìn theo bóng dáng Triệu Minh Nguyệt rời đi, Khương Phong đi đến chỗ đặt đồ uống, cầm một ly sâm panh lên.
Đột nhiên, hắn nghe thấy có tiếng ồn ào từ phía không xa truyền đến.
Khương Phong ngước mắt nhìn qua, ánh mắt liền chạm phải một ngọn lửa cực kỳ diễm lệ. Lễ phục vừa hoa lệ lại vừa quý giá, nhưng ngũ quan và khí chất của người đó lại hoàn toàn cân được bộ quần áo.
Khương Phong gần như có thể nghe thấy nhịp tim mình đập.
Rõ ràng vẻ ngoài quá ư là phô trương không phải gu thẩm mỹ của hắn, nhưng cái đẹp thì luôn có sức hút chung.
Người khác mặc chiếc váy đỏ hoa lệ như vậy phần lớn là diêm dúa, nhưng người này lại diễm lệ đến tột cùng.
Cho nên người ta mới cảm thấy kinh diễm.
Khương Phong gần như không tự chủ mà bước lên phía trước hai bước. Sau đó, hắn nghe thấy có người nói: "Thịnh tổng, hiếm khi thấy ngài xuất hiện ở các yến tiệc, hôm nay quả thật là vinh hạnh khi được gặp ngài."
Thịnh tổng… Ở Đế Đô này, có thể còn có Thịnh gia nào khác, lại còn có vị Thịnh tổng nào khác.
Trong một khoảnh khắc đó, hắn lại bị người phụ nữ thấp kém này làm cho kinh diễm. Mặt Khương Phong trong nháy mắt trở nên khó coi.
"Khương Phong." Triệu Minh Nguyệt từ toilet trở về, đi đến bên cạnh Khương Phong, kéo lấy cánh tay hắn, vừa định nói thì đã thấy ánh mắt Khương Phong luôn nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó.
Triệu Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn theo, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nàng khác với Khương Phong, nàng nhận ra Hoành Ngọc, dù sao thì trên Weibo cũng có ảnh chụp của Hoành Ngọc.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, Triệu Minh Nguyệt càng thêm ghen tị.
Cái giới này nàng tốn bao nhiêu tâm tư mới bước vào được một bước, nhưng có những người lại sinh ra đã ở đây rồi, khiến cho nàng vừa xuất hiện đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
Không biết có phải vì ánh mắt căm hận của nàng quá không che đậy không, mà Hoành Ngọc đang trò chuyện với người bên cạnh bỗng nhiên nhìn sang phía Triệu Minh Nguyệt.
Triệu Minh Nguyệt vô thức ưỡn thẳng lưng, khiến dáng vẻ mình nhìn càng có vẻ ưu nhã.
Nhưng ánh mắt của người kia chỉ thản nhiên lướt qua, không hề dừng lại trên người nàng, căn bản là không để ý đến nàng.
Triệu Minh Nguyệt bỗng nhiên nắm chặt tay, móng tay vừa làm cắm vào thịt.
"Minh Nguyệt, em muốn uống chút đồ uống không?" Khương Phong đột nhiên nói.
Triệu Minh Nguyệt hoàn hồn lại, mỉm cười ngọt ngào: "Dạ."
Nhưng khi cầm ly rượu nho, Triệu Minh Nguyệt lại không kìm được mà thất thần.
Khương Phong còn có chuyện làm ăn nên phải đi, nói với Triệu Minh Nguyệt một tiếng rồi đi tìm đối tác bàn chuyện.
Sau khi Khương Phong đi rồi, ánh mắt Triệu Minh Nguyệt gần như không thể khống chế, cứ nhìn chằm chằm vào người Hoành Ngọc, lòng ghen tị dâng lên khiến cô ta không sao kìm lại được.
Cô ta rất ghét kiểu thiên kim tiểu thư này, càng ghét những người sau khi bị cô ta đạp xuống vẫn sống càng lúc càng thoải mái.
Mà người phụ nữ này lại hội tụ cả hai thứ.
Nàng không thể làm gì Thịnh Hành Ngọc, nhưng nếu không cẩn thận vấp ngã làm ly nước đổ lên người nàng ta, cũng được mà. Hoặc là giả bộ như Thịnh Hành Ngọc đâm sầm vào mình.
Nghĩ đến đây, Triệu Minh Nguyệt đã cầm ly rượu đứng dậy đi về phía Hoành Ngọc.
Cô ta càng ngày càng gần, ngay lúc cách Hoành Ngọc hai mét thì Hoành Ngọc đang cầm ly rượu chân cao uống rượu, khẽ nhíu mày lại, cảm nhận được một cỗ ác ý đang tiến đến gần mình.
Trực giác của nàng xưa nay rất chuẩn, nghiêng đầu nhìn sang liền thấy một người phụ nữ trẻ ăn mặc chỉn chu.
Ở bữa tiệc này, người không hề che giấu ác ý với nàng, có lẽ chỉ có Triệu Minh Nguyệt.
Nhưng đối mặt với cỗ ác ý nồng đậm này, Hoành Ngọc chỉ thản nhiên liếc Triệu Minh Nguyệt một cái rồi quay sang chỗ khác tiếp tục trò chuyện cùng Đỗ Tầm.
Rõ ràng chỉ là một cái nhìn vô cùng bình thản, nhưng lại làm cho Triệu Minh Nguyệt cảm thấy như rơi vào hầm băng, cũng không dám tiến lên một bước nào.
Thái độ xem thường như thế này so với những ánh mắt khinh bỉ, những lời nói cay nghiệt lại càng khiến Triệu Minh Nguyệt cảm thấy khó tiếp nhận hơn, giống như có một bàn tay tát mạnh vào mặt cô ta.
Điều này lại làm cô ta nghĩ đến thân phận hèn mọn ở kiếp trước của mình, sự tồn tại của người này luôn nhắc nhở cô ta rằng, tất cả những gì cô ta có hiện tại đều là ăn cắp được!
Trước mặt Thịnh Hành Ngọc, cô ta vẫn giống như người bình thường ở kiếp trước!
Triệu Minh Nguyệt run rẩy cả người, không biết mình đã rời khỏi Hoành Ngọc như thế nào.
Khương Phong đã tán gẫu xong với đối tác làm ăn, lúc này đang đứng ở góc hút thuốc.
Hắn rõ ràng hổ thẹn về nhân phẩm của người kia, trước mắt lại thỉnh thoảng hiện lên cái bóng dáng sáng rực như lửa, ánh mắt có đôi khi lại không tự giác đi theo cái bóng dáng kia.
Triệu Minh Nguyệt đi tới, đặt một ly Champagne trước mặt Khương Phong, kéo Khương Phong ngồi xuống, "Không phải nói là đi cùng bạn bè bàn chuyện làm ăn sao? Xong rồi?"
Khương Phong bưng ly Champagne lên uống một ngụm, thản nhiên nói: "Xong rồi." Tiện tay dập tắt thuốc lá.
Hai người ngồi đối diện, trong lòng đều có chuyện, nên ngồi im lặng không nói gì.
Mãi đến khi tiệc tối tan, Khương Phong mở cửa ghế phụ, ngồi thẳng người lùi vào bên cạnh để Triệu Minh Nguyệt lên xe. Ánh mắt hắn liếc qua sang chỗ chiếc xe bên cạnh, lão yêu nhà họ Đỗ cũng đang mở cửa xe cho Thịnh Hành Ngọc.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, không khí vô cùng tốt.
Chẳng hiểu vì sao, Khương Phong lại cảm thấy có chút bực bội. Hắn nhanh chóng bước đến ghế lái, vừa khởi động xe đã không nhịn được nhấn ga điên cuồng, tăng tốc độ lên rất lớn.
Đỗ Tầm chú ý thấy một chiếc xe lao đi với tốc độ rất nhanh từ trước mặt hắn, nhếch mép, nói với Hành Ngọc, "Đêm hôm khuya khoắt thế này, lái xe nhanh như vậy, đi đầu thai chắc."
"Đại khái là vậy." Hành Ngọc nói tiếp.
Tính toán thời gian, bên Quốc An đã điều tra Triệu Minh Nguyệt được vài ngày, hai ngày này cũng nên thu lưới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận