Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 134: Dân quốc cũ ảnh 18 (1) (length: 14525)

"Nhị ca đang nghĩ gì vậy?" Hoành Ngọc cười nhẹ nhàng.
Quý Phục Lễ hoàn hồn, bật cười, "Không có gì, chỉ là lo Đại ca gia nhập ngành này dễ đắc tội người."
Chuyên trách ám sát, điều tra tình báo, điều tra đồng nghiệp có phản quốc hay không, nhìn xem Cẩm Y Vệ nhà Minh nổi danh thối nát đến mức khiến người nghe tin đã sợ mất mật.
"Với thủ đoạn của Đại ca chắc chắn sẽ xử lý tốt thôi, chẳng phải ngươi từng nói với ta, Đại ca còn bị đám thuộc hạ lén lút gọi là Sát Thần sao? Cơ quan đặc vụ dù sao cũng là bộ phận đặc quyền, coi như Đại ca chức vụ không cao, người khác cũng chẳng dám tùy tiện đắc tội hắn."
Chắc chắn không ai mong muốn bị bộ phận đặc quyền để ý đến cả.
Lúc này Quý Phục Lễ mới gật đầu, "Ngươi nói đúng." Hướng Hoành Ngọc nháy mắt mấy cái, "Sao mà hiểu rõ đến thế, kia về chuyện ta học sĩ quan bộ binh trường, ngươi hiểu biết được bao nhiêu, nếu không đủ ta sẽ ghen tị đấy."
Hoành Ngọc vỗ vỗ mặt hắn, "Vậy thì cứ ghen đi." Đúng lúc đến cửa phòng của Hoành Ngọc, nàng dừng lại, xoay người vào phòng.
Để lại Quý Phục Lễ phía sau lớn tiếng kêu bất mãn.
Nhưng đợi khi Hoành Ngọc đóng cửa lại, nụ cười đùa trên mặt Quý Phục Lễ lập tức biến mất.
Hắn trầm mặt nhanh chân trở về phòng.
Ngày thứ hai, khi Hoành Ngọc rời giường thì mặt trời đã lên cao.
Đợi nàng xuống lầu, phòng khách chỉ có Quý Mạn Ngọc đang đọc báo, không thấy bóng dáng Quý Phục Lễ.
"Đại tỷ, Nhị ca đâu?"
"Hắn nói muốn đến đại học Bắc Bình tìm bạn học chơi."
"Ra vậy, ta cũng định đi ra ngoài một chuyến."
Quý Mạn Ngọc lúc này mới ngẩng đầu khỏi tờ báo, "Muốn đi đâu?"
"Đi dạo chút thôi."
"Muốn ta cùng đi không?"
Hoành Ngọc vội vàng xua tay, "Đại tỷ không phải đang chuẩn bị sách mới sao, đừng vì ta mà chậm trễ thời gian của mình, dù sao ta cũng chỉ đi dạo bên ngoài chút thôi."
Lái xe đưa Quý Phục Lễ ra ngoài, trong nhà không còn xe nào, Hoành Ngọc tản bộ ra đầu đường mới bắt được xe kéo, nói một cái tên đường, để xe kéo đưa cô đến.
Con đường này có vị trí địa lý khá đặc biệt, nhà cửa đều là kiểu Tứ Hợp Viện. Hoành Ngọc xuống xe kéo, một mình đi vào trong hẻm, dừng chân trước một căn Tứ Hợp Viện bình thường, trước cửa trồng một cây hồng, tiến lên dùng chìa khóa mở cửa, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở cửa ra vào.
Một khắc sau trở ra, trên mặt Hoành Ngọc đã được hóa trang.
Thân thể nàng không cao, may mà thời đại này nhiều đàn ông không cao, đổi quần áo khác chiều cao, hóa trang xong, đội mũ dạ che kín tóc, cho dù người rất quen cũng khó mà nhận ra nàng.
Nàng lần nữa ra đầu hẻm, gọi xe kéo, hạ giọng nói tên một nhà máy dược phẩm.
Một năm trước, sau khi Hoành Ngọc có thực lực nhất định, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị xây nhà máy dược phẩm, rồi đưa các phương thuốc cầm máu, trị thương trong tay ra.
Hơn nữa, bên ngoài nhà máy dược phẩm chỉ sản xuất các loại thuốc rẻ lại tốt, còn bí mật, nhân viên cốt cán đang nghiên cứu penicilin, đồng thời đã thành công điều chế ra thuốc penicilin.
Khi chiến tranh nổ ra, rất nhiều người thật ra không chết do chiến đấu mà là chết vì vết thương nhiễm trùng sau đó. Hiệu quả điều trị của penicilin chủ yếu nhắm vào điểm này, nên nó ở đời sau mới được xưng là thần dược của thời đại này.
Một khắc sau, xe kéo đến nơi.
Hoành Ngọc đưa tay ấn ấn mũ dạ, đồng thời ra hiệu.
Một thiếu niên ngồi xổm ở góc tường nhà máy dược phẩm nhìn thấy động tác của cô liền vội đứng lên, mặt mừng rỡ tiến lên, "Thiếu gia, đi theo ta."
Hoành Ngọc khẽ cười, đi theo sau lưng hắn vào nhà máy dược phẩm, lại rẽ qua rẽ lại mấy lần mới đi đến một gian phòng khuất trong một góc hẻo lánh.
Từ bên ngoài nhìn, căn phòng này trông như đã bỏ hoang từ lâu, nhưng chỉ khi vào trong, mới phát hiện bên trong có động trời khác, đẩy cửa ra là một cái bàn rất dài, có hai người đàn ông trung niên ngồi trong phòng yên lặng chờ đợi.
Sau khi vào phòng, Hoành Ngọc cởi mũ dạ. Mà cậu thiếu niên dẫn đường đã lui ra ngoài, đóng chặt cửa.
Khi gương mặt cô lộ ra, hai người đàn ông trung niên một béo một gầy trong phòng lúc này mới đứng dậy, cười đi đến trước mặt cô chào hỏi, "Cô đến rồi."
Hoành Ngọc gật đầu, "Xem tín hiệu của các ngươi, ta lại đến, mọi chuyện đều thuận lợi cả chứ?"
Trong hai năm nay, cô đã có không ít người đáng tin cậy, nhưng người biết thân phận của cô chỉ có hai người trước mắt này.
Để tiện liên lạc, Hoành Ngọc sớm lập ra phương thức ám hiệu, nếu như có chuyện khẩn cấp thì sẽ đăng một số nội dung trên báo, cô nhìn thấy sẽ đến nhà máy dược phẩm vào ngày hôm sau.
Từ khi lập ám hiệu xong, Hoành Ngọc hiếm khi đến nhà máy dược phẩm, lần này thật sự là có việc khẩn yếu nên hai người kia mới liên lạc với cô gấp gáp như vậy.
Người đàn ông trung niên hơi béo mặc trường sam, cười nói: "Mọi chuyện đều thuận lợi, mấy tháng nay, nhà máy dược phẩm của chúng ta vẫn đang nghiên cứu phương thuốc cô đưa, hiện tại thành phẩm đã ra, hiệu quả cũng không khác so với cô nói."
Hoành Ngọc gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
"Chúng tôi cố ý liên hệ cô đến, chủ yếu vì hai chuyện. Một là có người muốn mua số lượng lớn thuốc cầm máu trị thương, hy vọng chúng ta có thể cho chút ưu đãi. Ưu đãi thì không có gì, chủ yếu là lão Nhị nhận thấy, đối phương có vẻ là người của đảng phái nào đó, chúng ta sợ bán số lượng lớn dược phẩm cho đối phương sẽ gặp rắc rối. Hai là penicilin thì nên xử lý như thế nào."
Hoành Ngọc nhướng mày, đại khái đoán được là người Hồng Đảng đến mua thuốc trị thương. Tình hình quân đội của bọn họ dạo gần đây không tốt lắm.
Trong lòng nghĩ đến chuyện khác, ngoài miệng thì nói: "Không sao, thân phận bên ngoài của bọn họ không có vấn đề là được rồi. Chúng ta chỉ là thương nhân, đừng đẩy chuyện làm ăn ra ngoài."
"Về phần penicilin, các ngươi hãy chỉnh lý hết tài liệu nghiên cứu phát minh lại, tìm cơ hội bí mật gửi một phần cho chính phủ Nam Phương và Hồng Đảng. Thứ này quá quan trọng, vẫn là coi như quà tặng cho các đảng phái thì tốt hơn."
Hoành Ngọc không hứng thú gì với việc kiếm tiền từ chiến tranh, chỉ cần penicilin được sản xuất rộng rãi là được. Phương thuốc đến tay các đảng phái thì mới dễ dàng sản xuất hơn.
Lực lượng của các cơ quan quốc gia, không phải các xưởng thuốc tư nhân có thể so sánh được.
Ngược lại là hai thuộc hạ của cô, tuy biết kết quả sẽ như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi tiếc.
Điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, người đàn ông trung niên gầy gò nói: "Tiểu thư, mấy ngày nữa tôi định xuống Thượng Hải một chuyến, xem có thể đem nhà máy dược phẩm, nhà máy quần áo này mở đến Thượng Hải được không."
Hoành Ngọc nghĩ ngợi, "Cũng tốt, cứ làm theo kế hoạch. Nếu như bên ta tiện, cũng đi cùng một chuyến đến Thượng Hải."
Thượng Hải không giống Bắc Bình, các thế lực trong nước, ngoài nước đều tụ tập tại Thượng Hải, một số việc vẫn cần đích thân cô đi xem thì mới có thể đưa ra quyết định được.
—— Hoành Ngọc thay quần áo, tẩy trang, xác định dáng vẻ không khác gì bình thường, lúc này mới rời khỏi Tứ Hợp Viện, đi về hướng đại học Bắc Bình.
Khi cô đến văn phòng của Đặng Khiêm Văn, ông đang bận rộn, nhìn thấy cô mới cười chào hỏi cô ngồi xuống, "Sao đột nhiên lại đến đây."
"Ở nhà đợi không có việc gì, ở Bắc Bình những nơi khác thì tôi cũng chỉ biết mỗi chỗ của tiên sinh."
Đặng Khiêm Văn không nhịn được cười, thu hết tài liệu trước mặt lại.
Hoành Ngọc vô tình liếc qua, phát hiện trên cùng là một tấm thư mời, bên trong còn có hai chữ "Thượng Hải".
"Tiên sinh có lời mời đến Thượng Hải sao?"
"Gần đây văn đàn Thượng Hải rất náo nhiệt, mấy người bạn tốt của ta gửi thư mời đến, mời ta tham gia hội văn đàn, tiện thể mở vài buổi diễn thuyết trong trường đại học."
Tiểu thuyết của Đặng Khiêm Văn không nổi tiếng như Trang Tử Hạc, Khúc Lưu Thủy, nhưng ông tự học cả đông tây, lại là viện trưởng học viện văn học đại học Bắc Bình, đồng thời cũng là một trong những người du học Mỹ sớm nhất trong nước, vị thế trong văn đàn tuyệt đối không phải hai đàn em Trang Tử Hạc có thể so sánh được.
"Ra là vậy." Hoành Ngọc gật đầu, trong lòng khẽ nhúc nhích, cô đang lo không có lý do để đến Thượng Hải một chuyến, "Tiên sinh định đi không, nếu tiên sinh định đi, không ngại thì mang cả ta theo đến Thượng Hải, ta ở nhà lâu quá, trước giờ chỉ nghe nói Thượng Hải mười dặm phồn hoa trên báo chí, lần này đi theo tiên sinh thì coi như ké nhờ, cũng có thể tiện đường chăm sóc cho ngài."
Đặng Khiêm Văn bật cười, tóc ông được chải chuốt rất gọn gàng, trông rất tinh thần, "Là định đi một chuyến. Nhưng người nhà cô bên kia thì sao? Đường đến Thượng Hải xa xôi, người nhà có lo lắng sức khỏe của cô không chịu nổi không?"
Hoành Ngọc nghĩ nghĩ, cũng không vội vàng trả lời, "Vậy để ta về nhà thương lượng với người nhà một chút."
Lại đợi ở văn phòng một lát, vì buổi chiều Đặng Khiêm Văn còn có lớp, một mình Hoành Ngọc đến Đặng gia tìm Quan nãi nãi, ăn cơm cùng bà rồi mới về nhà.
Khi cô về đến nhà thì Quý Phục Lễ vẫn chưa về, ngược lại Hoành Ngọc nghe Quý Mạn Ngọc nói cô ấy cũng nhận được thư mời từ văn đàn Thượng Hải.
Quý Mạn Ngọc có chút xấu hổ, nàng thật sự không cảm thấy mình đạt được thành tựu gì, "Chủ yếu vẫn là quyển « Hoàng lương nhất mộng » kia ở Thượng Hải được tiếng vang rất tốt, bút danh của ta ở Thượng Hải có chút danh tiếng, tòa soạn « Mới công báo » cũng giúp một tay, đem hai quyển tiểu thuyết khác của ta đều xuất bản ở Thượng Hải, cho nên lần này mới có thể nhận được thư mời."
"Đại tỷ, ngươi quá khiêm tốn rồi, toàn bộ giới văn đàn phương Bắc người nhận được thư mời chắc chắn không nhiều đâu."
Việc này Quý Mạn Ngọc cũng không rõ, "Chắc Trang tiên sinh cũng nhận được thư mời, sáng mai ta hỏi hắn xem sao, nếu hắn đi ta cũng đi, có người quan tâm sẽ an toàn hơn."
Đối với việc đi Thượng Hải, Quý Mạn Ngọc vẫn rất mong chờ, nhất là cuốn tiểu thuyết thứ tư của nàng dự định lấy Thượng Hải làm bối cảnh, lần này coi như đi khảo sát thực tế một phen phong thổ Thượng Hải.
"Đại tỷ nếu đi, ta cũng đi theo tỷ đến Thượng Hải xem một chút." Nhìn Quý Mạn Ngọc vô ý thức nhíu mày, Hoành Ngọc vội vàng bổ sung, ra vẻ tủi thân, "Đặng tiên sinh cũng đi, bên cạnh hắn thân cận nhất chỉ có ta, ta đi còn có thể chăm sóc Đặng tiên sinh cho tốt. Mà lại Đại tỷ cũng đi, cha thường xuyên đi làm ăn xa nhà, trong nhà chỉ có một mình ta ở. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đi xa nhà..."
Nàng cảm thấy giả ngốc thành công quá cũng có điều không tốt, tỉ như lúc này, muốn đi xa nhà còn phải tìm hết lý do này đến lý do khác.
Hoành Ngọc hiếm khi cùng hệ thống tự kiểm điểm bản thân.
Hệ thống: 【... Ta luôn có cảm giác ngươi đang tự khen mình đấy】 Quý Mạn Ngọc nghe Hoành Ngọc phân tích một đống lý do, đành chịu, cúi đầu trầm tư một lát.
Tiểu Muội thân thể so với trước kia tốt hơn nhiều, chuyến này lại có nàng ở đây, còn có Trang tiên sinh, Đặng tiên sinh bọn họ, Đặng tiên sinh vẫn là bác sĩ, chắc sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.
Một hồi lâu, Quý Mạn Ngọc khẽ giọng đồng ý, "Vậy được rồi."
—— Vừa tảng sáng ngày thứ hai, Hoành Ngọc đã thông qua mấy đứa trẻ con, xoay qua xoay lại vài lượt, đưa cuốn « Mộng Khê bút đàm » đến chỗ Đặng Khiêm Văn.
Đặng Khiêm Văn nhìn thấy « Mộng Khê bút đàm » thì mắt hơi sáng lên. Hắn giữ vẻ bình thản, cầm sách đi thẳng vào văn phòng, lúc này mới mở sách ra.
Lần đầu đọc sách, Đặng Khiêm Văn căn bản không phát hiện có mảnh giấy kẹp trong sách. Hắn nghiêm túc nghĩ lại, bắt đầu đọc lại từ đầu, cuối cùng ở trang sách cuối cùng còn một tờ giấy trắng, tìm được một dòng chữ phóng khoáng.
【 Tài khoản, năm mươi ngàn đô la Mỹ, cầm lấy tiêu xài vui vẻ nhé —— Diêu Quang】 Tim Đặng Khiêm Văn chấn động mạnh.
Gần đây tình hình của tổ chức hắn không tốt lắm, ở Bắc Bình có một nhà máy dược phẩm hiệu quả thuốc rất tốt, Đặng Khiêm Văn đích thân đi xem qua, trở về thương lượng với phu tử, muốn mua số lượng lớn dược phẩm đưa ra tiền tuyến cho các chiến sĩ.
Chiến sự căng thẳng, nơi đâu cũng cần tiền, phu tử và hắn vì chuyện này mà buồn rầu mấy ngày, không ngờ Diêu Quang lại ra tay lớn như vậy, một hơi đưa đến năm mươi ngàn đô la Mỹ, trực tiếp giải quyết cấp bách của bọn họ.
Chuyện này, Đặng Khiêm Văn lập tức ngồi không yên.
Sáng nay hắn không có tiết, liền đứng lên nói với đồng sự mình hơi khó chịu, quay người đi ra khỏi văn phòng, ở một buồng điện thoại công cộng gọi cho tòa soạn chỗ Liễu Vãng Sinh.
Chờ Liễu Vãng Sinh lấy thân phận biên tập vội vàng chạy đến nhà Đặng, Đặng Khiêm Văn đưa thẳng quyển sách cho Liễu Vãng Sinh.
Một dòng chữ, lướt mắt một vòng liền thấy hết. Liễu Vãng Sinh lại xem đi xem lại, kích động đến suýt nữa nghẹn ngào, "Tốt, tốt, Diêu Quang tiên sinh thật sự là hào phóng! Có khoản tiền này, chúng ta có thể mua một lô thuốc trị thương, khi các chiến sĩ tiền tuyến bị thương sẽ không cần luôn cố gắng chịu đựng."
Miễn cưỡng đè lại tâm tình kích động, Liễu Vãng Sinh lại hỏi: "Nhà máy dược phẩm bên kia ngươi liên hệ thế nào rồi?"
Đặng Khiêm Văn gật đầu, "Đã liên hệ xong. Tuyến vận chuyển nắm trong tay ta, trước khi ta xuôi nam đến Thượng Hải, ta sẽ cho vận chuyển lô dược phẩm này ra khỏi Bắc Bình trước."
"Tốt, ngươi cẩn thận một chút. Hiện tại đặc vụ ở Bắc Bình cũng bố trí chi nhánh, ta rất lo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận