Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh] - Chương 122: Dân quốc cũ ảnh 6 (length: 11486)

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hoành Ngọc đóng máy tính xách tay, cất giọng nói "Chờ một lát" rồi bỏ máy tính vào ngăn tủ khóa lại, lúc này mới đi ra mở cửa.
Người gõ cửa là bà Trần, nàng đến gọi Hoành Ngọc dậy, chuẩn bị xuống ăn cơm.
"Nhị tiểu thư thấy trong người khá hơn chút nào không?"
"Đã đỡ nhiều rồi, đúng, Đại tỷ đâu?"
Biết Quý Mạn Ngọc đang chờ ở trong phòng, Hoành Ngọc gật đầu, bảo bà Trần đi trước, nàng đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Quý Mạn Ngọc.
Quý Mạn Ngọc đang ngồi viết thư.
Chờ Hoành Ngọc đi vào, nàng mới dừng bút.
Hơn nửa năm, chữ của Quý Mạn Ngọc càng ngày càng đẹp, tuy không đến mức có phong thái riêng, nhưng nắn nót, cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
"Trong người đã khỏe hơn chưa?" Câu hỏi cũng không khác gì bà Trần.
Hoành Ngọc mỉm cười gật đầu, "Đã không sao rồi."
"Vậy thì tốt, nếu ngươi thấy khó chịu thì phải nói ngay, có chuyện gì thì ta biết làm sao bây giờ."
Hoành Ngọc đương nhiên sẽ không đùa giỡn với sức khỏe của mình, nàng biết sẽ không có vấn đề gì lớn, nên mới để Quý Mạn Ngọc đi tìm Trang tiên sinh nói chuyện phiếm.
Cũng không trì hoãn mất mấy phút.
Nhưng mà, nàng tự tin mình sẽ không có vấn đề gì lớn, Quý Mạn Ngọc lại rõ ràng giật mình.
Thấy Quý Mạn Ngọc còn định nói tiếp, Hoành Ngọc đành phải chuyển chủ đề, "Đại tỷ đang viết thư sao?"
Quý Mạn Ngọc không giấu giếm, "Ta đang viết thư cho Trang tiên sinh. Sáng nay Trang tiên sinh gặp ta, vốn định hỏi nhiều vài câu, nhưng tiên sinh có việc gấp phải đi, nên dặn ta viết những thắc mắc trong tiểu thuyết vào thư, sau khi nhận được tin, ông ấy sẽ trả lời cho ta."
Đầu năm nay, viết thư cho Văn Hào mình yêu thích rất phổ biến.
Mỗi khi có tiểu thuyết nào đó nổi lên, tòa soạn mỗi ngày sẽ nhận được cả trăm bức thư từ khắp nơi trên cả nước gửi về, đều là thư độc giả gửi cho tác giả tiểu thuyết, có người đơn thuần bày tỏ cảm xúc, cũng có người hỏi thăm đôi điều thắc mắc.
Hoành Ngọc thấy nàng vẫn còn bận, nên không quấy rầy nữa.
— Quý Mạn Ngọc gửi thư đi, không quá hai ngày thì nhận được hồi âm.
Xem xong thư, Quý Mạn Ngọc quay lên lầu viết thư, nhìn điệu bộ này, hai người dường như có khả năng trở thành bạn qua thư từ.
Vài ngày sau, Hoành Ngọc thấy thời cơ không sai biệt lắm, chủ động đi tìm Quý Mạn Ngọc, mở miệng hỏi thăm, "Đại tỷ có bao giờ nghĩ đến việc viết tiểu thuyết không?"
Quý Mạn Ngọc giật mình, "Ta? Viết tiểu thuyết?"
Nàng vô thức khoát tay từ chối, "Ta sao viết được tiểu thuyết, bây giờ ta chỉ mới tự học một ít kiến thức, biết chút chữ nghĩa mà thôi."
Nàng luôn cảm thấy, những người đăng bài trên báo đều xứng đáng được gọi là "tiên sinh".
Những người đó hoặc là du học nước ngoài, hoặc là được đào tạo bài bản ở trường lớp, hoàn toàn không giống nàng chỉ là kẻ "giữa đường xuất gia".
Hoành Ngọc nghiêm túc nói, "Không ai là không học được cả. Nửa năm trước, Đại tỷ còn không biết tiếng Anh, bây giờ đã có thể đối thoại đơn giản bằng tiếng Anh rồi."
"Cũng không mong Đại tỷ có thể viết ra những tác phẩm xuất sắc ngay lập tức, nhưng cứ từ từ gọt giũa, thì sẽ luôn viết ra được những nội dung ưng ý thôi."
Lúc này Quý Mạn Ngọc mới phát hiện nàng không đùa, cũng không khỏi bày tỏ thái độ nghiêm túc.
"Ta chỉ là cảm thấy…"
Hoành Ngọc nắm chặt tay nàng.
Từ khi đến nhà Úc, bàn tay này vì lo liệu việc nhà nên từng chai sạn đi rất nhiều. Đến giờ cũng không mướt mát trở lại bao nhiêu, lòng bàn tay vẫn còn nhiều thêm vết chai do cầm bút.
"Đại tỷ, cứ thử một lần đi. Nếu ngay từ đầu chưa có ý tưởng tốt, thì có thể nói chuyện với ta, tuy ta chưa từng đi học, nhưng cũng có thể đưa ra chút gợi ý."
"Ngươi đã có một bước tiến dài thay đổi bản thân, tại sao không thể tiến thêm một bước?"
Quý Mạn Ngọc bị câu nói này của nàng lay động.
Đúng vậy, nàng đã tiến về phía trước nhiều như vậy rồi, lại đi thêm một bước thử viết tiểu thuyết, dường như cũng không có gì không thể.
"Được, vậy ta thử một lần."
Hoành Ngọc cong môi cười.
— Quý Mạn Ngọc có thái độ nghiêm túc, nói muốn thử một lần viết tiểu thuyết, thì liền suy nghĩ nghiêm túc trong vài ngày.
Nhưng xoắn xuýt một hồi, nàng cũng không chọn được nội dung cụ thể muốn viết.
"Có một vài nội dung ta rất muốn viết, nhưng trước giờ lại chưa từng hiểu biết, nếu muốn viết e rằng sẽ thành sáo rỗng, không có gì thực tế."
Quý Phục Lễ đưa ra không ít gợi ý, nhưng những gợi ý này không phù hợp với Quý Mạn Ngọc lắm — nàng viết tiểu thuyết lần đầu, nên viết về lĩnh vực nàng tương đối sở trường. Tuy nói viết tiểu thuyết chỉ là thử, nhưng vẫn phải đăng báo.
"Đại tỷ có nghĩ đến việc lấy chính mình làm nguyên mẫu, viết một cuốn tiểu thuyết về phụ nữ kiểu cũ trong gia đình, vươn mình thành người phụ nữ tân thời không?"
Hoành Ngọc gợi ý.
Quý Phục Lễ chắp tay lại, "Gợi ý này hay đó."
Quý Mạn Ngọc suy nghĩ nghiêm túc một lúc, đúng vậy, có gì có thể so được với việc viết chính mình.
Nói là làm ngay, Quý Mạn Ngọc chạy lên lầu cầm giấy bút.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Quý Mạn Ngọc, Quý Phục Lễ cong môi cười, nháy mắt với Hoành Ngọc — Đại tỷ đang ngày một tốt hơn.
Hoành Ngọc bật cười, không nói gì, cũng nháy mắt với Quý Phục Lễ — ngươi nói đúng.
Quý Mạn Ngọc rất nhanh quay lại, nàng ghé vào bàn viết, thỉnh thoảng có chỗ nào không chắc chắn, Hoành Ngọc và Quý Phục Lễ cũng sẽ đưa ra góp ý.
Thời đại này, những người phụ nữ chân nhỏ như nàng còn rất nhiều. Những người phụ nữ bị chồng ghét bỏ là tàn dư phong kiến như nàng cũng không ít.
Quý Mạn Ngọc dự định viết một câu chuyện, nhân vật chính trong tiểu thuyết tên là Man Như. Man Như từ nhỏ sống trong một gia đình rất hạnh phúc, cha mẹ đều rất thương yêu nàng, nhưng vì phong tục tập quán địa phương, lúc Man Như lớn lên nhảy nhót đến năm tuổi, thì nàng cũng phải bắt đầu bó chân.
Bó chân rất đau khổ, khoảng thời gian đầu bó chân, Man Như mỗi ngày đều ôm mẹ khóc, hỏi mẹ tại sao lại muốn làm hại mình như vậy. Đúng vậy, Man Như bé nhỏ đã biết yêu ghét, nàng dùng từ "hại", đủ biết lúc đó nàng đau khổ thế nào.
Nhưng người mẹ vốn yêu thương Man Như, khi Man Như khóc, chỉ biết ôm chặt nàng khóc theo.
Bà hết lần này đến lần khác nhắc với Man Như, "Đàn ông đều thích phụ nữ bó chân, mẹ cũng là vì tương lai của Man Như thôi. Man Như ngoan, đừng khóc nữa, khổ một thời gian là hết, sau này Man Như sẽ hạnh phúc cả đời."
Man Như giãy giụa đến mệt lả, rồi dựa vào lòng mẹ dần dần ngủ thiếp đi. Man Như bé nhỏ đã nhớ kỹ trong từng lời của mẹ, câu nói kia "Sau này sẽ hạnh phúc cả đời".
Sau này thật sự sẽ hạnh phúc sao? Quen rồi thì nỗi đau do bó chân sẽ giảm đi, ngoại trừ việc đi lại không tiện, lúc khác, Man Như đều đã quên nỗi đau bó chân mang đến cho mình.
Trong tình cảnh này, thời gian trôi qua, Man Như dần dần lớn lên. Nhan sắc của nàng càng ngày càng nở rộ, dung mạo đặc biệt, khiến người khác nhìn vào cảm thấy dễ chịu.
Ở nhà, nàng thân là chị cả, luôn chân luôn tay giúp mẹ làm việc nhà, may vá, chăm sóc các em, bận túi bụi. Đến năm mười lăm tuổi, Man Như biết được từ miệng mẹ một chuyện — nàng có một mối hôn ước đã được định sẵn từ nhỏ, chờ nhà trai học xong thì hai người sẽ thành thân.
Trong lời mẹ nói, vị hôn phu của nàng hào hoa phong nhã, tướng mạo nho nhã, lại còn học thức uyên bác. Ngay cả người cha vốn nghiêm khắc khi nhắc đến vị hôn phu của nàng cũng khen hết lời.
Thế là không tránh khỏi, Man Như tràn đầy cảm tình với vị hôn phu của mình, cũng đầy chờ mong về cuộc sống sau này.
— Nàng sẽ hạnh phúc như mẹ nói.
Viết nháp đến đây, Quý Mạn Ngọc không kìm được nữa, đưa tay che mặt, lặng lẽ rơi lệ.
Dưới ngòi bút của nàng là tiểu thuyết, nhưng nhân vật nữ chính Man Như, nào phải là bức chân dung thực tế của nàng.
Nỗi đau bó chân; ước mơ về một cuộc sống hạnh phúc...
Sau lưng, tay các em đều đặt lên vai nàng. Quý Mạn Ngọc cảm nhận được hơi ấm từ lưng truyền đến, chậm rãi ổn định lại tâm tình của mình.
Hoành Ngọc đưa khăn giấy cho nàng, Quý Mạn Ngọc lau nước mắt trên mặt, mỉm cười với các em, "Ta không sao, chỉ là viết nhập tâm quá."
"Viết nhập tâm thì tốt, đây chắc chắn là một tác phẩm hay." Quý Phục Lễ nhẹ giọng nói.
Quý Mạn Ngọc hỏi thăm, "Mọi người thấy dàn ý ta phác có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề gì thì ta sẽ dựa theo câu chuyện này để viết tiếp."
Hoành Ngọc nói, "Đại tỷ có thể miêu tả nỗi đau bó chân kỹ hơn, còn lại không có vấn đề gì."
Sau khi xác định không có gì lớn, Quý Mạn Ngọc mang máy tính lên lầu, định đến thư phòng viết cho xong tác phẩm này.
Hoành Ngọc quay đầu nhìn Quý Phục Lễ, đang định nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài vọng đến tiếng rao báo của trẻ con, "Tin lớn tin lớn, một thủ lĩnh chủ chốt của cuộc Bắc phạt phản bội Bắc phạt, Bắc phạt thất bại."
Biểu hiện trên mặt Hoành Ngọc khựng lại. Biểu cảm trên mặt Quý Phục Lễ cũng không khác gì nàng.
"Ta ra ngoài xem thử." Nói xong, Quý Phục Lễ đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Không bao lâu, Quý Phục Lễ cầm một tờ báo về.
Sắc mặt hắn có chút khó coi, đưa báo cho Hoành Ngọc.
Hoành Ngọc nhận lấy, mở ra xem, tin đầu trang đúng là sự việc trẻ con rao báo vừa nói.
Rất nhanh, tin tức liên quan đến quân Bắc phạt liên tiếp đăng báo.
Trước đây báo chí bị kiểm soát, không cho phép bàn luận quá nhiều về chuyện quân Bắc phạt, lần này quân Bắc phạt gây náo loạn lớn, người ở trên chỉ mong toàn bộ người Bắc Bình đều biết tin này, đương nhiên là mặc kệ những lời bàn tán liên quan.
Hoành Ngọc mỗi ngày đều lật xem báo, nàng biết mình không thể chờ đợi thêm nữa, nhất định phải sớm tính toán.
Nghĩ như vậy, Hoành Ngọc quay người lên lầu, lấy ra mấy tờ giấy vẽ mới, vẽ lên một bản phác thảo giản lược bản vẽ súng lục.
Theo bản vẽ này mà làm ra súng lục tính năng không tệ, nhưng bất kể là lực sát thương hay chất lượng đều không bằng mấy bản vẽ trong Notebook.
Im lặng một hồi, hệ thống sau khi nghiêm túc xem hết hành động của nàng thì có chút nghi hoặc lên tiếng: 【Số không, ngươi đây là...】
"Ta còn đang cân nhắc rốt cuộc nên đưa Notebook cho đảng phái nào, dứt khoát trước thăm dò bọn họ, từ đó chọn ra một hoặc vài người đáng tin nhất để hợp tác."
Trước mắt có ngoại địch, nàng không thể đem toàn bộ trứng gà đều bỏ vào một giỏ.
Trong khoảng thời gian này, cuốn tiểu thuyết thứ nhất của Quý Mạn Ngọc cũng thuận lợi viết xong.
Nàng viết lại một lần nữa rồi gửi tiểu thuyết đến «tiểu thuyết nhật báo», thấp thỏm chờ đợi tòa báo trả lời chắc chắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận