Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 92: Làm như vậy đi ra gà tây là không có linh hồn. . .

Chương 92: Làm như vậy gà tây không có linh hồn...
"Biết là tốt rồi." Aishia gật đầu, sau đó tò mò hỏi Ivan đã ch·ố·n·g lại 'dò xét chi nhãn' bằng cách nào.
"Đại não phong bế t·h·u·ậ·t, ta tìm được trong khu sách c·ấ·m của trường." Ivan suy nghĩ một chút rồi nói thẳng, không hề giấu giếm.
Chuyện này còn phải đa tạ Dumbledore, hết lần này tới lần khác dùng 'n·i·ế·p hồn thủ niệm' giúp hắn tăng độ thuần thục 'đại não phong bế t·h·u·ậ·t'. Cũng chính vì quen thuộc, Ivan mới có thể phản ứng nhanh như vậy.
"Làm tốt lắm, xem ra ngươi học được không ít thứ hay ho ở trong trường, phải biết ta năm thứ hai mới dám lẻn vào khu sách c·ấ·m đấy."
Aishia nhìn Ivan với vẻ tán thưởng, không hề trách cứ hắn trái nội quy trường học, chỉ nhắc nhở hắn nên ghi nhớ kiến thức trong lòng, không hoàn toàn chắc chắn thì đừng tùy tiện thử nghiệm.
Phản ứng của Aishia hoàn toàn đúng như Ivan dự đoán. Trong ký ức của hắn, Aishia không hề quan tâm quy củ như vậy, có điều hành vi cổ vũ hắn đến khu sách c·ấ·m lật sách thực sự khiến Ivan cảm thấy thẹn thùng...
Sau đó, cân nhắc việc Ivan vừa trải qua chuyện k·i·n·h h·ã·i, Aishia kể cho Ivan nghe những chuyện thú vị mình từng trải qua ở trường, ví dụ như lần đầu tiên lẻn vào khu sách c·ấ·m suýt bị Filch bắt được.
Sau đó, nàng nghĩ đủ mọi cách t·r·ả t·h·ù, giấu con mèo của Filch, h·ạ·i hắn tìm mấy ngày liền...
Hoặc là vô tình dùng 'Hoảng sợ chú' trêu chọc mấy con quỷ hồn và các phù thủy nhỏ cùng năm...
Ivan càng nghe càng nhìn Aishia với ánh mắt q·u·á·i d·ị. Đột nhiên cậu nhớ ra khi mới khai giảng, chiếc mũ phân loại hình như từng nói có người dùng 'Hoảng sợ chú' để đùa dai, khiến Dumbledore rất đau đầu...
Không ngờ người đó lại là mẹ cậu, Aishia...
Ivan ậm ừ phụ họa, rồi nhớ ra vấn đề chưa hỏi.
"Đúng rồi, sao vừa nãy chúng ta không dùng bột Floo để về nhà qua lò sưởi?"
"Lò sưởi ở nhà đã bị ta t·h·iết lập ma p·h·áp, ta nhớ là đã nói với ngươi rồi mà." Aishia nghi ngờ nhìn Ivan.
"Chuyện đó lâu rồi, làm sao ta nhớ mãi được?" Ivan nhún vai, vừa nói vừa vội vàng tìm k·i·ế·m ký ức liên quan trong đầu.
Dù Ivan đã học và sắp xếp ký ức bằng 'Đại não phong bế t·h·u·ậ·t', nhưng đó vẫn là mười năm kinh nghiệm s·ố·n·g của một người, cậu không thể nhớ rõ mọi thứ được.
Có những chuyện vẫn cần thời gian để nhớ lại.
Để tránh nói nhiều sai sót, Ivan im lặng suốt quãng đường còn lại, chỉ dùng mắt quan s·á·t xung quanh.
Nếu Hẻm Xéo là đường phố phồn hoa thì Hẻm Knockturn giống khu ổ chuột, thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Nơi này là nơi tập tr·u·ng của các hắc phù thủy, hơn nữa c·hi·ế·n t·ranh phù thủy lần hai vừa kết thúc mười năm trước, không ít Thực t·ử đ·ồ trốn trừng phạt ẩn náu ở đây. Quy tắc của Bộ Pháp t·h·u·ậ·t khó mà có tác dụng lớn ở Hẻm Knockturn.
Chỉ trên đoạn đường ngắn, Ivan đã cảm nh·ậ·n được vài ánh mắt ác ý, có cái lộ liễu, có cái ẩn giấu. Nhưng có lẽ vì Aishia ở bên cạnh, những ánh mắt đó nhanh chóng thu về.
Đi khoảng bảy tám phút, Ivan cuối cùng cũng thấy căn nhà quen thuộc trong trí nhớ. Đó cũng là một cửa hàng ma p·h·áp hắc ám. Có lẽ vì nơi này hẻo lánh nên giá đất rẻ, cửa hàng trông rất rộng rãi.
Qua cửa sổ thủy tinh, có thể thấy lờ mờ nhiều vật phẩm ma p·h·áp bày trên kệ.
Không giống cửa hàng Borgin and Burkes âm u đáng sợ, sau khi bước vào Ivan mới p·h·át hiện ở đây chủ yếu là vòng tay, dây chuyền, thẻ bài và những món đồ nhỏ khác, trông không khác gì đồ bình thường. Nhưng qua ký ức, Ivan biết đa số những thứ này đều được gia trì ác chú p·h·át động hình.
Toàn bộ cửa hàng chia làm hai tầng: tầng một là nơi bán vật phẩm ma p·h·áp, tầng hai là khu sinh hoạt, còn có một phòng dưới đất, là nơi Aishia chế tác hoặc nghiên cứu vật phẩm ma p·h·áp.
Trước đây Ivan không hay xuống đó.
"Con nghỉ ngơi đi, mẹ đi nấu cơm." Aishia dẫn Ivan vào nhà rồi đi thẳng vào bếp.
Sau khi Aishia rời đi, Ivan mới thở phào nhẹ nhõm. Lo lắng, đề phòng, tìm k·i·ế·m ký ức và nói chuyện với Aishia khiến cậu có chút mệt mỏi.
Nghĩ đến việc phải sống chung như vậy suốt cả kỳ nghỉ hè, Ivan thấy hơi đau đầu.
Trong bếp vang lên tiếng leng keng, ồn ào như bếp của kh·á·c·h s·ạ·n, thu hút sự chú ý của Ivan.
Ivan nhìn qua cửa sổ và thấy Aishia đang đứng giữa bếp, vung nhẹ đũa phép. Một con gà tây đã làm sạch, không còn lông tự giác nhảy lên tấm thớt.
Con d·a·o ăn treo bên cạnh từ từ bay đến, c·ắ·t một miếng b·ò bít tết trên bàn thành mấy miếng lớn, rồi bắt đầu xử lý gà tây. Các loại bình đựng gia vị cũng không đứng yên, rượu và gia vị được đổ hết vào chậu để ngâm gà tây. B·ò bít tết được rắc gia vị không rõ tên rồi đưa vào lò nướng ma p·h·áp.
Ivan thậm chí còn thấy khi phết dầu, con gà tây rất chủ động xoay người, còn giơ cánh lên để bàn chải có thể phết thêm dầu vào dưới cánh, giúp khi nướng thơm hơn.
Thấy cảnh này, mặt Ivan rất q·u·á·i d·ị. Tìm k·i·ế·m ký ức, cậu mới p·h·át hiện nơi đó đã được Aishia cải tạo thành bếp ma p·h·áp, quá trình nấu cơm cơ bản giống như dây chuyền sản xuất hàng hóa...
Đồ làm ra trông y hệt nhau, hơn nữa rất nhanh. Trong khi Aishia hầu như không di chuyển, một bữa tiệc gà tây xa hoa đã ra lò...
Ivan rất muốn nói món ăn làm kiểu này không có linh hồn!
Nhưng khi Aishia bưng đĩa lên bàn, Ivan vẫn không nhịn được nuốt nước bọt, vì trông có vẻ rất thơm...
Có điều, Ivan thấy hơi kỳ lạ vì sao bữa tối nay lại thịnh soạn như vậy. Dù có bếp ma p·h·áp, Aishia cũng rất ít khi mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy.
"Đây vốn là chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh..." Đôi mắt tím của Aishia trừng trừng nhìn cậu, ánh mắt hơi u oán nói.
"À... Học kỳ sau, học kỳ sau nhất định sẽ về." Ivan ấp úng, vì Halloween vừa rồi cậu đã "thả bồ câu" của Aishia, đến một lá thư cũng không gửi.
Ivan có thể tưởng tượng cảnh Aishia một mình chuẩn bị mọi thứ, rồi chờ đợi cậu ở nhà ga.
Không ngờ đến nguyên liệu nấu ăn vẫn còn giữ lại...
Chờ đã... Halloween? Hình như là chuyện mấy tháng trước rồi thì phải?
Khi ăn tiệc gà tây, Ivan đột nhiên sững người.
Vậy con gà tây này đã bị bỏ bao lâu rồi?
"Con gà này không bị quá hạn chứ?" Ivan chất phác quay sang hỏi Aishia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận