Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 193: Ngươi tại sao muốn làm khó dễ 1 con đến truyền tin cú mèo đây?

Chương 193: Ngươi tại sao muốn làm khó dễ một con cú mèo đến đưa thư vậy?
"Chờ chút, ta còn chưa hỏi nó đưa cho ai mà?" Ivan đang bay nửa đường thì đột nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng này.
Cũng may tờ báo ngậm trong miệng đã cho hắn một gợi ý rõ ràng, cả trường có lẽ không mấy ai đặt mua thứ này, mà lại còn là học viện Ravenclaw, e rằng chỉ có một mình nàng.
Một mạch bay đến cửa phòng nghỉ Ravenclaw, Ivan vỗ cánh đáp xuống cái vòng cửa hình chim ưng.
Sau khi dùng móng vuốt giữ chặt tờ báo, Ivan dùng mỏ khẽ mổ vào cái vòng, ra hiệu nó mau chóng đưa ra câu hỏi, hắn không có thời gian.
"Bản chất của ma pháp là gì?" Đầu chim ưng khép mở, giọng nói thần bí phát ra từ bên trong.
Ivan sững sờ, lẽ ra nó phải hỏi những câu hỏi kiểu như "Gà và trứng, cái nào có trước?" chứ? Sao lại đột nhiên thay đổi một câu hỏi khác thế này?
"Ta có thể bỏ qua câu này, trả lời câu hỏi tiếp theo được không?" Ivan vẫn không cam tâm lên tiếng hỏi.
Nhưng đối phương không hề dao động, cứ như một cái máy phát lại, lặp đi lặp lại câu hỏi.
"Bản chất của ma pháp là gì?"
"Ngươi là máy phát lại à? Tại sao phải làm khó dễ một con cú mèo đáng thương chỉ đến đưa tin thế này?" Ivan tức giận, điên cuồng gõ lên cái vòng đồng ở cửa, hòng thuyết phục nó mở ra cho mình vào.
Câu hỏi này, làm sao ta có thể biết đáp án được chứ?
Ivan rất phiền muộn, hắn không ngờ rằng cái câu hỏi mà mấy tháng trước hắn dùng để làm khó dễ Tom Riddle, nay lại gây khó dễ cho chính mình.
Ngay cả Hắc Ma Vương năm thứ năm cũng không nghĩ ra, Ivan lại càng không có manh mối...
Hắn từng có đủ loại suy đoán về sự hình thành của ma pháp và ma lực, cũng từng có trải nghiệm điều khiển ma lực dễ dàng, gần như là tâm tưởng sự thành.
Nhưng vẫn không thể đưa ra được một đáp án khẳng định...
Tương tự, đây không phải là câu hỏi mà một phù thủy nhỏ Hogwarts có thể trả lời được, cho nên Ivan mới nói đối phương đang làm khó dễ mình.
Chẳng lẽ cái cửa đồng c·h·ết tiệt này lại đối xử khác biệt? Với người của học viện mình thì ra câu hỏi dễ hơn sao?
Sau một hồi chửi rủa trong lòng, Ivan mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vậy những con cú mèo khác vào bằng cách nào?
Ivan quay đầu nhìn ra phía sau, vừa vặn thấy một con cú mèo màu đen bay tới từ đầu hành lang bên kia.
Có lẽ cảm thấy Ivan dừng lại trước vòng đồng với những hành động kỳ lạ, con cú mèo này tò mò bay đến gần hơn, cất tiếng hỏi dò.
"Ục ục ục ~ (ngươi đang làm gì ở đây thế?)"
"Đương nhiên là trả lời câu hỏi rồi, ta sắp nghĩ ra đáp án rồi, sau đó sẽ vào bên trong..." Dù không có chút manh mối nào, Ivan vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh.
"Cô, ục ục ục ~ (tại sao phải trả lời câu hỏi? Sao ngươi không bay thẳng vào bằng cửa sổ luôn đi?)" Cú mèo đen kỳ quái hỏi nhỏ.
Ivan im lặng một hồi lâu, sau đó mới cao giọng nói, "Bởi vì ta là một con cú mèo rất thông minh, có thể trả lời câu hỏi!"
Cú mèo đen liếc nhìn hắn với vẻ mặt kỳ dị, sau đó bay qua cái cửa thông gió bên cạnh mà chui vào...
Có thể đi thẳng vào, ai thèm trả lời câu hỏi chứ?
Bay vào phòng nghỉ Ravenclaw, Ivan phát hiện nơi này rộng hơn phòng sinh hoạt chung Gryffindor nhiều, trông giống như một cái gác mái lớn được trang trí tinh xảo.
Trên tường có mười hai ô cửa sổ hình vòm tao nhã, rèm cửa sổ được làm từ tơ lụa màu xanh lam và màu đồng xanh, trần nhà là một mái vòm, phía trên được tô điểm những vì sao.
Ivan phát hiện mình có thể quan s·á·t toàn bộ Hogwarts từ nơi này, tầm nhìn rất tốt, đến cả Hắc Hồ và Rừng Cấm ở phía xa cũng có thể thấy rõ.
Thậm chí từ tháp Ravenclaw không xa còn có thể nhìn thấy sân Quidditch, xem bóng ở đây cũng là một lựa chọn không tồi...
Vô vàn ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ivan, nhưng rất nhanh đã bị tạm thời gạt sang một bên, bởi vì tiếng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
[Keng, phát hiện phòng nghỉ Ravenclaw... Tiến độ hiện tại...]
Ivan nhớ lại mục đích đến đây của mình, liền bắt đầu lượn lờ trong phòng nghỉ Ravenclaw, chờ cho thanh tiến độ tăng lên.
"Ồ, Luna sao lại ở đây? Như vậy thì phiền phức rồi..." Ivan bay được một nửa thì nhìn thấy Luna đang ngồi ngay ngắn ở góc phòng nghỉ, lật xem một tờ báo.
Ivan hơi đau đầu, vốn dĩ hắn muốn mượn cớ đưa thư, nhân tiện đến phòng ngủ của đối phương thăm dò một vòng, hoàn thành nhiệm vụ.
Giờ thì khá phiền phức rồi...
Ivan nghĩ một lát, vẫn vỗ cánh bay qua, đến gần mới nghe được một tràng tranh luận.
"Trên đời này căn bản không có cái gọi là quấy rầy manh hay Crumple-Horned Snorkack... Chuyện này đúng là chuyện ngu xuẩn nhất mà ta từng nghe!" Trong phòng nghỉ, một nữ sinh Ravenclaw có vẻ không lớn tuổi kiêu ngạo lên tiếng chỉ trích.
"Không, là có đấy, chỉ là chúng ta chưa tìm thấy thôi..."
Cô gái trả lời có mái tóc dài ngang lưng màu vàng óng rối bù, trên cổ đeo một chuỗi nút bần làm dây chuyền, bên tai trái còn cài một chiếc đũa phép, trang phục có vẻ rất kỳ lạ.
Chính là cái trang phục đặc biệt đó đã giúp Ivan nhận ra cô ngay trong cái phòng nghỉ rộng lớn này, đây chính là mục tiêu mà hắn mang báo đến — Luna.
"Ta cho rằng quấy rầy manh thường khiến người ta lo lắng và phiền muộn... Ta nghĩ, hiện tại bên cạnh ta có một con đấy, tiếc là ta không phát hiện ra nó..." Luna mơ màng giải t·h·í·c·h.
"Ý ngươi là nói ta là quấy rầy manh sao?" Nữ sinh Ravenclaw giận dữ nói.
Luna ngạc nhiên nhìn đối phương, vẻ mặt đó rõ ràng là đang nói...
Sao ngươi lại là quấy rầy manh được? Vật đó đâu có lớn bằng ngươi đâu...
Nữ sinh Ravenclaw hiểu ra vẻ mặt của Luna, nhất thời tức giận không nhẹ, không nhịn được buông lời mắng.
"Đồ đ·i·ê·n!"
Luna coi như không nghe thấy, dời mắt đi, lần nữa cầm tờ báo trên bàn lên xem, thậm chí còn không để ý là mình đã cầm n·g·ư·ợ·c tờ báo, vẫn xem rất say sưa.
Có lẽ đọc như vậy sẽ có những thú vị khác thường...
Thái độ xem thường của Luna càng khiến cho nữ sinh Ravenclaw vốn đã n·ổi giận lại càng tức hơn.
Nhưng chưa kịp làm gì thì cô ta đã cảm thấy trên đỉnh đầu có một cơn gió thổi qua, sau đó mái tóc mà mình đã vất vả chải chuốt vào buổi sáng đã bị làm rối tung lên.
"Á? Kẹp tóc của ta... Con cú mèo c·h·ết tiệt này!" Cô gái quay đầu lại, giận dữ trừng mắt con cú mèo màu xám trắng đang bay lượn trên trời, trên móng vuốt của nó đang cầm chiếc kẹp tóc của mình.
Khi chú ý đến tờ báo mà cú mèo ngậm trong miệng, cô ta bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, quay đầu lại quát lớn với Luna.
"Nhất định là ngươi bảo nó làm đúng không?"
"Ta đâu có sai nó làm gì đâu..." Ngữ điệu của Luna nghe rất kỳ quái, cứ như đang hát một loại ca d·a·o nào đó vậy, cô nàng lại nói tiếp.
"Cuộc đời vốn tràn ngập những điều không biết, vậy tại sao ngươi lại cho rằng quấy rầy manh không tồn tại? Giống như việc ngươi không ngờ rằng có con cú mèo lại đến trêu chọc ngươi vậy, phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận