Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 48: Huyết thống dung hợp ma dược

**Chương 48: Huyết thống dung hợp ma dược**
"Ta đã nói rồi, sức tưởng tượng của bọn chúng không phải dạng vừa đâu." Bóng dáng Snape từ một bên phòng hiệu trưởng hiện ra, sắc mặt âm trầm khó coi.
Snape dùng bùa Ẩn thân theo dõi toàn bộ quá trình, đương nhiên nghe rõ mồn một chuyện Harry tố cáo hắn. Snape cảm thấy chắc do mình trừ điểm còn ít quá, uy hiếp không đủ, lần sau nhất định phải cố gắng hơn mới được...
"Đây không chỉ là tưởng tượng, mà còn có thể là sự thật." Dumbledore nhắc nhở, đoạn liếc nhìn Snape với vẻ bất đắc dĩ. Nếu Snape ngày thường không hay nhằm vào Harry, thì đã chẳng bị Harry liệt vào danh sách tình nghi số một.
Nhưng Dumbledore hiểu rõ tình cảm đặc biệt mà Snape dành cho Harry, ông không thể thuyết phục Snape thay đổi được.
"Vậy thì sao?" Snape dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dumbledore, thản nhiên nói, "Chuyện của Quirrell giờ đã quá rõ ràng rồi, hắn chắc chắn có liên hệ với Voldemort. Ngươi định xử trí hắn thế nào?"
Dumbledore không trả lời mà lần nữa rơi vào im lặng.
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ mấy cái cạm bẫy lởm chởm ở dưới hầm ngục kia có thể ngăn được Quirrell, hay là ngăn được Chúa tể Hắc ám?" Snape tỏ vẻ khó hiểu, rồi đột nhiên ý thức ra điều gì.
"Hay là những thử thách kia là dành cho Potter và những người khác?"
Snape chế giễu nhìn Dumbledore.
"Bắt mấy đứa phù thủy năm nhất vượt qua hết cửa ải này đến cửa ải khác, rồi đối mặt đ·á·n·h bại Chúa tể Hắc ám? Ha... Thật là một cuộc phiêu lưu vĩ đại...."
Giọng Snape càng lúc càng tức giận, hắn hoài nghi dạo gần đây Dumbledore xem quá nhiều tiểu thuyết kỳ ảo, hay là bị lú lẫn tuổi già rồi, nếu không sao có thể nảy ra cái ý tưởng hoang đường đến thế.
"Severus!" Dumbledore ngắt lời Snape.
"Ngươi nên hiểu rõ ta không thể bảo vệ Harry mãi được, một vài sự trưởng thành là cần thiết. Ít nhất thì hiện giờ ta còn có thể khống chế nguy hiểm trong phạm vi có thể."
Nói đến đây, Dumbledore ngừng lại, vẻ mặt thoáng nét ưu tư.
"Ta già rồi, ta có thể cảm nhận được sức mạnh của mình đang dần suy yếu. Còn Tom thì khác, hắn hiện giờ tuy yếu ớt, nhưng chỉ cần hắn bất t·ử thì một ngày nào đó hắn sẽ khôi phục sức mạnh, thậm chí còn mạnh hơn nữa... Nếu chúng ta không tìm ra cách hắn ch·ố·n·g đỡ t·ử v·ong, vậy thì chúng ta chẳng làm được gì cả..."
"Khống chế trong phạm vi có thể? Đó là Voldemort đấy!" Snape từng chữ một chất vấn. Dù biết Dumbledore nói thật, nhưng lòng hắn không thể nào chấp nhận được.
Đúng là trong cơ thể Harry có bùa bảo vệ do Lily tạo ra, khiến Voldemort không thể chạm vào, thậm chí không thể trực tiếp xâm hại Harry.
Nhưng loại ma p·h·áp này đâu phải vô đ·ị·c·h, Voldemort hoàn toàn có thể dùng cách khác lách luật, gián tiếp đẩy Harry vào c·h·ố·n·g t·ử địa.
Đừng nói đâu xa, một phát Lửa Địa Ngục thôi là có thể thiêu Harry thành tro bụi chẳng còn gì.
"Không có gì là tuyệt đối an toàn cả... Severus, ngươi phải hiểu rõ nội dung lời tiên tri chứ, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống x·ấ·u nhất!" Dumbledore kiên quyết nói.
"Ngươi cảm thấy mình không s·ố·n·g được đến ngày đó, nên đem hy vọng đặt vào cái lời tiên tri điên rồ của bà Septima Vector kia? Nếu mượn Đá Phù Thủy... ngươi hoàn toàn có thể tiếp tục s·ố·n·g."
Snape thất vọng nhìn Dumbledore, không sao hiểu nổi tại sao vị phù thủy áo trắng vĩ đại nhất thế kỷ này lại đặt hy vọng vào một đứa trẻ mười một tuổi. Rõ ràng Đá Phù Thủy đang ở ngay đây, trường sinh dễ như trở bàn tay, Dumbledore hoàn toàn có đủ thời gian để xử lý chuyện này.
"Đôi khi việc tiếp tục s·ố·n·g sót cũng chưa hẳn là một điều tốt." Dumbledore rời mắt khỏi tấm gương Eris, quay sang nhìn Snape.
"Hơn nữa ta cũng đã nói đó là trong tình huống xấu nhất. Biết đâu mọi chuyện lại thuận lợi như Toshiya nói thì sao." Dumbledore nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng hàng lông mày nhíu c·h·ặ·t của ông vẫn không hề giãn ra.
Dù sao, tình cảnh xảy ra mười một năm trước chính là bằng chứng tốt nhất cho lời tiên tri.
Ông không thể không tin, đó cũng là lý do ông sốt sắng bồi dưỡng Harry.
"Ta chỉ hy vọng, ngươi vẫn nhớ rõ ước định giữa chúng ta." Snape nói xong thì mặt mày ủ dột, không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Dù Dumbledore không muốn hành động, hắn vẫn muốn làm một vài việc trong khả năng của mình.
Ví dụ như, đi cảnh cáo Quirrell chẳng hạn...
...
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Ivan không hề hay biết về cuộc trò chuyện vừa diễn ra bên trong.
Không muốn lãng phí điểm Học tích, Ivan tranh thủ thời gian còn lại, kiếm cớ chuồn khỏi nhóm Harry, một mình đến phòng Chứa Đồ Ma Dược của Phòng Yêu Cầu để bào chế thuốc dung hợp huyết thống.
Dù vẫn t·h·i·ế·u mất một d·ượ·c liệu quan trọng nhất, nhưng việc bào chế ma dược vốn dĩ cần một khoảng thời gian không ngắn, nên Ivan chỉ có thể chuẩn bị trước.
Cây gai khô, nhụy hoa lê đen, hạt t·ử lý, chất sừng dơi đen....
Ivan từ các ngăn k·é·o trong phòng Chứa Đồ lấy ra từng loại vật liệu ma dược đã chuẩn bị trước, rồi làm theo các bước mà hệ thống đưa ra, từng chút từng chút bỏ vào vạc nấu.
Nghiền nát... Phối chế... Khuấy...
Với tốc độ xử lý của não bộ được tăng lên gấp trăm lần, thao tác của Ivan cực kỳ chuẩn xác, chẳng ai nghĩ đây là lần đầu hắn bào chế. Từ đầu đến cuối, hắn không hề mắc một sai sót nhỏ nào.
Đến lúc này, Ivan mới phần nào hiểu ra tại sao khi ở trạng thái "học bá" mà chỉ cần có kiến thức ma dược học cấp bốn, là có thể bào chế được loại ma dược cao cấp vốn đòi hỏi kiến thức ma dược học cấp sáu. Sự tăng tiến này quả là mạnh mẽ.
Nhiều loại dược thảo quý giá được Ivan cho vào vạc nấu, thành phẩm trông hỗn độn, nhờ nhờ, thoảng mùi gay mũi nồng nặc.
Nhưng điều này nằm trong dự đoán của Ivan. Tiếp theo, hắn chỉ cần chờ một thời gian, cho đến khi dung dịch ma dược trong vạc dần chuyển thành trong suốt như nước thì xem như đã thành c·ô·ng hơn một nửa.
Cuối cùng, chỉ cần cho thêm m·á·u rồng vào là hoàn thành...
[Thời gian còn lại: 00:11:09...]
"Chắc khoảng ba mươi phút nữa." Ivan liếc nhìn thời gian còn lại của thẻ Trải nghiệm trên giao diện hệ thống.
Tốc độ bào chế ma dược nhanh hơn dự kiến của hắn khá nhiều. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiêu tốn thêm một trăm điểm Học tích rồi cơ mà.
Với mười một phút còn lại, Ivan tranh thủ luyện tập bùa Biến hình, bùa Lơ Lửng... những loại ma p·h·áp không giới hạn địa điểm. Trước khi hết giờ, Ivan đã nâng bùa Biến hình lên gần đến cấp bốn. Lúc này, hắn mới thỏa mãn rời khỏi Phòng Yêu Cầu.
Bước đi trong hành lang Hogwarts, Ivan còn đang do dự nên đến thư viện hay về phòng ngủ thì bất ngờ nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Có điều, lưỡi của cả hai đều to gấp mấy lần bình thường, chẳng tài nào ngậm miệng lại được.
"George? Fred?" Thấy vẻ buồn cười của hai người, Ivan bất giác bật cười, rồi sực nhớ ra vào dịp Giáng Sinh, hắn từng tặng cho họ hai viên kẹo bơ cứng Phồng Lưỡi.
Chẳng lẽ... là do mình gây ra?
Hay là, chuồn trước cho lành?
Bạn cần đăng nhập để bình luận