Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 217: Mạnh mẽ người có thể khiến người nhỏ yếu khuất phục!

Chương 217: Kẻ mạnh có thể khiến kẻ yếu khuất phục!
Ivan khẽ nhíu mày, có chút không hiểu ý của Tom.
"Ngươi biết không? Viện trưởng cô nhi viện kia thực ra cũng đang sợ hãi ta! Hắn nghĩ mình che giấu rất tốt..." Tom cười nói.
"Ta vừa bắt đầu cũng bị bọn chúng lừa gạt, sau mới biết những người này ra sức chào đón ta, chỉ là muốn đuổi ta đi thôi..."
"Cho nên mặc kệ là viện trưởng kia, hay những nhân viên khác, bọn họ đều giống nhau!" Tom dường như đang kìm nén điều gì, đến bờ vực bùng nổ...
Không gian khói đen rung động theo sự thay đổi tâm trạng của Tom, rất nhanh lại ổn định lại, Ivan cũng rơi vào trầm mặc.
Hắn không ngờ Tom Riddle khi còn bé lại phải chịu đựng những đả kích như vậy...
"Vậy thằng nhóc béo kia thì sao, sau này nó thế nào?" Ivan đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Nó được cặp vợ chồng kia nhận nuôi, vì nó là đứa nịnh bợ bọn họ giỏi nhất, trừ ta ra." Tom cười lạnh nói.
"Nói chung, sau chuyện này, ta mới nhận ra những việc mình làm trước đây đều sai lầm..." Tom nói tiếp.
Trong hình ảnh, câu chuyện vẫn tiếp diễn.
Trong tầm mắt Ivan, cậu bé tóc đen thay đổi cách hành xử, bắt đầu dùng năng lực đặc biệt của mình, từng người trả thù những kẻ từng bắt nạt cậu.
Ví dụ như cướp những món đồ chúng yêu thích, chiếm hết những món điểm tâm ngon miệng...
Điều này khiến đám trẻ cùng lứa với Tom kinh hãi.
Nhưng được cái là không ai dám ức hiếp cậu nữa!
Ivan cũng nhạy cảm nhận ra, tiểu Tom dường như bắt đầu thích cái cảm giác ta lấy ta đoạt, ngự trị lên người khác.
Thậm chí mơ hồ có chút hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của người khác...
Ivan nhìn tất cả, nhưng không nói gì.
"Cứ như vậy, những ngày ở cô nhi viện kéo dài đến năm ta mười một tuổi... Ta gặp hiệu trưởng hiện tại của ngươi, Albus Dumbledore!" Tom Riddle chìm vào trầm tư và ký ức, hắn vẫy tay tái hiện cảnh tượng lúc đó.
Trong cô nhi viện, Tom mười một tuổi đã thích nghi với cuộc sống độc lai độc vãng.
Trong bóng tối vẫn có người lặng lẽ bàn tán về cậu, nói xấu sau lưng. Dù Tom dùng đủ loại thủ đoạn trả thù, cũng không thay đổi được hiện trạng.
Điều khiến Tom lo lắng hơn là viện trưởng và nhân viên thường xuyên mời bác sĩ khoa thần kinh đến kiểm tra cho cậu...
Dường như muốn đưa cậu đến một nơi "đặc biệt" nào đó.
Ngay khi Tom đang sầu não, một ngày nọ, một người đàn ông bí ẩn mặc bộ tây phục nhung màu đỏ tía xông vào thế giới của cậu, bước vào phòng cậu.
Rồi dùng một đạo ma chú thiêu đốt tủ quần áo của cậu, biểu diễn phép thuật kỳ diệu.
"Hắn chính là hiệu trưởng đương nhiệm của ngươi, Albus Dumbledore!" Tom lẩm bẩm trong ánh lửa thiêu đốt.
Ivan cũng lần đầu tiên thấy Dumbledore khi còn trẻ như vậy, trông ông ta chỉ tầm trung niên, để bộ râu mép màu nâu đỏ, hành động cũng tương đối quả quyết và cứng rắn.
Sau khi phát hiện trong ngăn kéo của Tom toàn là chiến lợi phẩm cướp được từ những đứa trẻ khác, Dumbledore phiên bản trẻ tuổi cứng rắn ép Tom trả lại tất cả, và phải xin lỗi mọi người ở đây!
Đến đây, Tom đột nhiên cười chế nhạo.
"Đúng vậy, ta nhất định phải xin lỗi bọn họ, xin lỗi từng đứa trẻ ở đó, xin lỗi viện trưởng, xin lỗi nhân viên ở đó.
Chỉ vì ta – Tom Riddle đã gây ra không ít phiền toái cho họ." Tom tự giễu nói.
Còn những đứa trẻ xa lánh cậu, những viện trưởng và nhân viên chuẩn bị đưa cậu vào viện tâm thần, khi nào xin lỗi cậu?
Khi đó, có ai đến can thiệp đâu?
Tom dừng một lát, cảm khái nói tiếp.
"Đương nhiên, ta không căm hận ông ta... Giáo sư Albus Dumbledore đã dạy cho ta một bài học quý giá vào ngày ông ta đến – kẻ mạnh có thể khiến kẻ yếu khuất phục!"
Ivan nhìn Tom bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh pha chút điên cuồng, im lặng rất lâu.
Kiếp trước hắn đã từng xem tất cả những chuyện này dưới góc nhìn của Dumbledore, giờ đây nhập vai Tom, lại là một cảm nhận hoàn toàn khác.
Có lẽ Tom đã chọn cách che giấu một số chuyện, nhưng điều khiến Ivan ấn tượng sâu sắc là, Tom ở mỗi cảnh tượng, mỗi độ tuổi trong ký ức đều chưa từng khóc lóc một lần.
Dù bị người xa lánh, bị người nhắm vào, cậu vẫn bình tĩnh suy nghĩ kế hoạch trả thù.
Sau khi nhận ra mình khác với người xung quanh, cậu càng chọn cách tích cực rèn luyện những năng lực phi thường của mình.
Chính vì thế, Tom từ nhỏ đã có thể thống trị đám trẻ con nghịch ngợm trong cô nhi viện một cách ngoan ngoãn, ngay cả viện trưởng và nhân viên cũng không dám tùy tiện can thiệp vào hành động của cậu.
So với Tom, tuổi thơ của Harry yếu đuối hơn nhiều, bị một đám trẻ con bắt nạt không ít, cũng chưa từng nghĩ đến việc chủ động kích phát, thậm chí rèn luyện năng lực của mình...
Sự so sánh này khiến Ivan thán phục khả năng thích ứng của Tom, cộng thêm tính cách cực đoan, chẳng trách có thể trưởng thành thành Hắc Ma Vương sau này.
"Sau đó, ta vào Hogwarts học tập, đồng thời vào nhà Slytherin." Tom Riddle không biết Ivan đang suy nghĩ điều gì, vẫn tự mình kể câu chuyện của mình.
Dưới sự dẫn dắt của Dumbledore, Tom bắt đầu cuộc đời học tập ở Hogwarts, và nhanh chóng thể hiện tài năng phép thuật của mình. Vì vẻ ngoài tuấn tú, phẩm hạnh tốt, cậu được các giáo sư và nhân viên trong trường rất yêu thích.
Ngay cả hiệu trưởng Hogwarts lúc đó, Armando Dippet, cũng rất ưu ái cậu...
"Ngoại trừ Albus Dumbledore! Ông ta luôn có thành kiến sâu sắc với ta, bất kể ta đạt được thành tựu gì, cũng không thể được ông ta tán đồng!" Vẻ mặt Tom rất u ám.
Và trong không gian khói đen, Tom bày ra cho Ivan cuộc đời học tập của mình trong trường, cậu đạt được rất nhiều thành tích, toàn bộ môn đều đạt điểm tối đa. Slytherin có sự gia nhập của cậu hầu như năm nào cũng giành được cúp học viện.
Dù vậy, Dumbledore vẫn rất cảnh giác với cậu...
"Tom, lúc đó ngươi đã nhận được sự yêu thích của phần lớn mọi người, như vậy vẫn chưa đủ sao?" Ivan hỏi, hắn rất không hiểu vì sao Tom lại chấp nhất với thái độ của Dumbledore như vậy.
"Đương nhiên là chưa đủ!" Tom lắc đầu, mặt âm trầm, lần nữa nói. "Dumbledore là đặc biệt, ông ta là người dẫn dắt ta vào thế giới phép thuật, đồng thời cũng là một phù thủy mạnh mẽ khác thường..."
"Ta nhiều lần chứng kiến ông ta thi pháp trong trường, lúc đó ta liền rõ ràng năng lực phép thuật của ông ta vượt xa các giáo sư khác trong trường, hiệu trưởng Hogwarts Armando Dippet cũng không thể so sánh với ông ta..."
"Quan trọng hơn là, ta muốn biết rõ bí mật mạnh mẽ của ông ta! Ta cần tìm ra đáp án đó!" Tom thì thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận