Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 158: Chúng ta có thể đến Hẻm Knockturn bên trong đi làm khách sao?

Chương 158: Chúng ta có thể đến Hẻm Knockturn làm khách không?
Đối diện với cơn giận của Harry, Ivan trấn định tự nhiên giải thích:
"Harry! Hẻm Knockturn là một nơi rất nguy hiểm, lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đó. Ta biến thân thành người nhỏ tuổi, không có chút uy h·iế·p nào, mà lại còn mang th·e·o ngươi, rất dễ bị người khác nhòm ngó. Vì vậy, ta mới phải tỏ ra h·u·n·g h·ã·n một chút, giả bộ thành một kẻ x·ấ·u xí."
"Thật sao?" Harry bán tín bán nghi hỏi.
"Đương nhiên..." Ivan thề thốt nói.
Harry mơ hồ cảm thấy Ivan đang l·ừ·a d·ố·i mình, nhưng không tìm được bằng chứng.
"À phải rồi, Harry, sao ngươi lại đến Hẻm Knockturn vậy?" Ivan vội vàng chuyển chủ đề.
Harry không giấu giếm, kể lại việc mình bất cẩn khi dùng bột Floo, bị khói làm sặc đến mức đọc sai từ.
Ivan gật đầu, có vẻ như mọi chuyện không khác gì trong nguyên tác, chỉ là không biết tại sao lần này Harry không gặp Hagrid.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Ivan chợt hiểu ra. Hagrid gặp Harry là do ông ấy tình cờ mua đồ ở Hẻm Knockturn. Chỉ cần thời gian lệch đi một chút, hành trình của cả hai sẽ thay đổi. Có lẽ việc Ivan gửi thư cho George và Fred đã tạo ra một vài hiệu ứng cánh bướm.
Cũng may mắn là Harry gặp được mình. Nếu không, chúa cứu thế của giới phù thủy có lẽ đã gặp nguy hiểm rồi.
Trong lòng Harry có vô số câu hỏi, ví dụ như Ivan làm gì ở Hẻm Knockturn, hay tại sao Ivan lại biến thành bộ dạng kia. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Harry đem những thắc mắc trong lòng lần lượt hỏi ra.
"Tại sao?" Ivan dừng bước chân, quay sang Harry nói:
"Vì nhà ta ở ngay trong Hẻm Knockturn! Lần này ta ra ngoài mua sách vở cho năm học tới. Vì còn nhỏ tuổi, đi lại không an toàn, nên ta dùng t·h·u·ố·c đa dịch để mình trông có vẻ đáng sợ hơn một chút."
"Ngươi lại sống ở một nơi nguy hiểm như vậy? Tại sao không chuyển đi chỗ khác?" Harry kinh ngạc nhìn Ivan, cậu thực sự không hiểu nổi tại sao Ivan lại ở nơi này. Lúc nãy, Harry chỉ ở đó một lát thôi, mà đã cảm nhận được sự lạnh lẽo và nguy hiểm của Hẻm Knockturn. Cậu còn suýt chút nữa bị người ta b·ắ·t c·ó·c giữa đường, nên trong lòng có chút ám ảnh về nơi này.
"Đương nhiên là vì nghèo!" Ivan trợn mắt nói. Nếu hắn k·i·ế·m được nhiều Galleon, quỷ mới muốn ở lại đó.
Harry nhất thời im lặng, nhìn Ivan với ánh mắt thương cảm. Trước đây, Harry vẫn cho rằng việc mình sống ở nhà dượng là điều tồi tệ nhất trên đời. Nhưng sau khi chứng kiến những người ở Hẻm Knockturn, Harry chợt cảm thấy hoàn cảnh của mình vẫn còn tốt chán. Ở đó ít nhất không ai có ý định b·ắ·t c·ó·c cậu, cũng không cần phải như Ivan, đi đâu cũng phải biến thành người khác.
Nghĩ đến mình còn có một khoản thừa kế lớn từ cha mẹ, Harry do dự không biết có nên dùng nó để giúp đỡ người bạn tốt nhất của mình không, hoặc có thể cho họ mượn trước.
Khi Harry định mở lời thì Ivan đã cười lắc đầu từ chối, rồi nói:
"Ngươi không đọc Nhật báo Tiên tri sao? Ta vừa chế tạo một loại ma dược mới, bán rất chạy, hôm nay ta nhận được nhiều đơn đặt hàng đến nỗi nhà ta sắp bị nhấn chìm rồi. Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ chuyển ra ngoài được thôi."
Harry gật đầu, cậu nhớ sáng nay khi Weasley tiên sinh đọc Nhật báo Tiên tri, ông đã rất kinh ngạc, còn đưa tờ báo cho mọi người xem. Harry cũng thấy nội dung bài báo. Trang nhất là ảnh chụp chung của Ivan và bộ trưởng bộ pháp t·h·u·ậ·t. Trên đó viết Ivan đã p·h·át minh ra một loại ma dược có thể chữa trị người sói, đóng góp to lớn cho giới phù thủy. Tiếc là Harry không hiểu rõ lắm về giới phù thủy, nên không rõ giá trị của loại ma dược này. Cậu chỉ nghe George và Fred khẳng định Ivan nhất định sẽ nhận được một thứ gọi là Huân chương Merlin. Weasley phu nhân lại cảm thấy điều đó khó xảy ra, vì Ivan còn quá trẻ, chưa từng có phù thủy nào ở tuổi này nhận được Huân chương Merlin. Ba người họ đã tranh cãi về chuyện này mấy tiếng liền, suýt chút nữa làm lỡ thời gian đến Hẻm Xéo!
Trên đường đi, Harry vừa đi về hướng tiệm sách Flourish and Blotts vừa kể cho Ivan nghe những chuyện thú vị của mình ở phòng chứa đồ bỏ hoang, cuối cùng hiếu kỳ hỏi:
"Huân chương Merlin là gì vậy? Ta thấy mọi người có vẻ rất quan tâm đến nó."
"Đó chỉ là một thứ mang tính biểu tượng thôi, không có tác dụng gì lớn!" Ivan qua loa đáp, trước đây hắn còn tưởng rằng thứ này có thể đổi ra Galleon, ai ngờ là không có.
Harry không tin lắm, vì Weasley tiên sinh khi nhắc đến Huân chương Merlin đã rất ngưỡng mộ, Percy thì ghen tị ra mặt, tuyên bố chẳng mấy năm nữa cậu ta cũng sẽ nhận được nó.
"Ivan... Harry!"
Lúc hai người đi đến Gringotts thì bất ngờ thấy một nữ phù thủy nhỏ với mái tóc xù đang vẫy tay với họ.
"Hermione!" Ivan đi về phía cô bé. Nữ phù thủy nhỏ vội vã chạy xuống bậc thang, tiến lên ôm chầm lấy hắn rồi mới buông ra, nói liên hồi:
"Cả mùa hè tớ viết cho cậu rất nhiều thư, nhưng không biết cậu ở đâu cả. Tớ viết thư cho Harry, định hỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy chẳng thèm t·r·ả lời."
Đến đây, Hermione có chút tức giận, vì Ivan cả mùa hè không hề gửi cho cô dù chỉ một bức thư, Harry cũng vậy. Cô đã nói rõ nhà cô ở đâu rồi mà.
Harry vội vàng giải thích, kể lại chuyện Dobby đã chặn thư của cậu.
Ivan á khẩu không t·r·ả lời được. Mùa hè của hắn đã xảy ra quá nhiều chuyện, cả ngày bận túi bụi, hoặc là mê mẩn luyện kim, không thể tự kiềm chế, nên đã quên béng chuyện này.
Thấy Hermione giận dỗi, Ivan đành phải nghĩ lý do. May mắn lúc này Weasley tìm Harry chạy tới, đánh lạc hướng Hermione.
"Harry, vừa nãy con bị dịch chuyển đến đâu vậy?" Weasley tiên sinh vừa thở hổn hển vừa nói. "Vừa nãy chúng ta tìm con rất lâu mà không thấy, Molly sắp p·h·át đ·i·ê·n lên rồi!"
George, Ron, Fred cũng vừa đến, vui vẻ chào hỏi Ivan.
Harry nhân cơ hội này kể lại việc mình đi nhầm vào Hẻm Knockturn, suýt bị người ta b·ắ·t c·ó·c, cuối cùng được Ivan cứu ra. Cậu đặc biệt nhấn mạnh việc Ivan lập tức đ·á·n·h bạ·i lão phù thủy đáng gh·é·t kia, dọa cho bà ta chỉ còn biết chạy trối ch·ế·t.
"Thật k·h·ố·c! Không hổ là cậu!" George nhìn Ivan không kìm được thốt lên, cậu ta cảm thấy đây hẳn là một cuộc phiêu lưu kỳ diệu.
Fred cũng muốn t·r·ải nghiệm cảm giác k·í·c·h t·h·í·c·h này, liền nói với Ivan:
"Chúng tớ vẫn muốn đến Hẻm Knockturn để mở mang kiến thức, chỉ tiếc mẹ chưa bao giờ cho chúng tớ đến gần đó. Đến lúc đó chúng ta có thể đến nhà cậu chơi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận