Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 159: Hẻm Knockturn ở đây đều là tà ác nhất hắc vu sư!

Chương 159: Hẻm Knockturn ở đây đều là tà ác nhất hắc vu sư!
Đến Hẻm Knockturn làm khách?
Ivan nhìn hai người đang hừng hực khí thế tìm đường c·h·ết, vừa mở miệng định từ chối thì bà Weasley đã nhanh hơn, hét lớn đầy giận dữ!
"Sao các con lại có thể nghĩ như vậy?"
Từ đằng xa, bà Weasley đã nghe thấy George và Fred nói về chuyện tìm đường c·h·ết, liền tiến đến vỗ bốp một cái lên đầu hai người, tức giận nói:
"Hẻm Knockturn là nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ giới pháp thuật! Ở đó toàn là những hắc vu sư tà ác nhất!"
"Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Ivan đang ở Hẻm Knockturn mà." George ôm đầu, vẫn cãi lại.
Bà Weasley lúc này mới để ý Ivan cũng ở đây, nhất thời lúng túng, ấp úng nói:
"À, x·i·n l·ỗ·i, con trai, mẹ không có ý đó..."
"Không sao ạ," Ivan lắc đầu, tỏ ý không để bụng, ngược lại nói với George và Weasley: "Bà Weasley nói đúng đấy, Hẻm Knockturn rất nguy hiểm, không phải chỗ các cậu có thể tùy tiện đến đâu."
Hai người bán tín bán nghi, nhưng Ivan từ chối khiến họ ngại hỏi thêm về Hẻm Knockturn.
Rất nhanh, George lại nghĩ ra điều gì, lôi từ trong túi ra một chồng Nhật báo Tiên tri, hớn hở nói với Ivan:
"Ivan, sáng nay bọn tớ đọc báo thấy cậu nghiên cứu ra thuốc trị người sói, trên đó còn có ảnh cậu chụp chung với Bộ trưởng Bộ Pháp thuật nữa! Thật không đấy? Tụi con bảo với mẹ là cậu nhất định được huân chương Merlin, mà mẹ không tin!"
Nghe George nói vậy, mọi người đều dồn mắt nhìn Ivan, cũng muốn biết đó có phải sự thật không.
Trong ánh mắt chúc mừng của mọi người, Ivan tùy ý gật đầu, nói: "Đúng, vì nghiên cứu phát minh ra thuốc trị người sói, tớ được đề cử huân chương Merlin, giáo sư Dumbledore bằng lòng đứng ra đề cử tớ..."
"Thật tuyệt vời!" George rất hưng phấn nói, có Dumbledore đề cử thì việc Ivan nhận được huân chương Merlin coi như chắc chắn.
Fred quay sang nhìn bà Weasley, nói:
"Mẹ thấy chưa, con đã bảo Ivan nhất định được mà!"
"Mẹ nghe thấy rồi..." Bà Weasley trợn mắt, không vui nói.
Bà không có ý kiến gì về Ivan cả, chỉ là George và Fred ở nhà cứ vin vào danh tiếng của Ivan để biện minh cho mấy món đồ chơi đùa dai vớ vẩn của họ, nên mới xảy ra tranh cãi thôi.
"Huân chương Merlin là gì vậy?" Bố của Hermione, ông Granger đứng bên cạnh nghe nãy giờ vẫn mơ hồ, liền không nhịn được hỏi.
"Đó là một giải thưởng của giới pháp thuật, vinh dự cao quý nhất! Ai nhận được đều là người có đóng góp xuất sắc cho giới pháp thuật!" Ông Arthur giải thích rồi khen ngợi nhìn Ivan, nói tiếp.
"Hals nghiên cứu ra ma dược, giải quyết vấn đề người sói b·ạ·o l·oạ·n quấy nhiễu giới pháp thuật, nên mới được đề cử huân chương Merlin."
"Giống như giải Nobel của chúng ta hả? Vậy thì kinh ngạc thật!" Ông Granger thấy Ivan trông cũng chỉ lớn bằng con gái mình, nhất thời kinh ngạc nói.
"Giải Nobel? Là gì vậy ạ?" Lần này đến lượt nhà Weasley ngơ ngác.
Phải nói sự khác biệt giữa phù thủy và Muggle vẫn còn rất lớn, may có Hermione làm người trung gian, giải thích một hồi thì mọi người cũng hiểu ra.
"À... Nếu nói vậy thì cũng không khác nhau lắm nhỉ." Arthur tuy rằng cho rằng giải thưởng của Muggle không thể so với giới phù thủy, nhưng về bản chất thì hai bên cũng có vài điểm tương đồng.
"Ivan, không ngờ kỳ nghỉ hè cậu lại làm chuyện quan trọng đến thế, tớ hiểu lầm cậu rồi." Hermione ngại ngùng nhìn Ivan nói.
Vì chưa đọc báo hôm nay nên Hermione không biết Ivan đã làm được chuyện lớn đến vậy.
Cô cho rằng Ivan nghỉ hè là bận nghiên cứu thuốc trị người sói, nên không có thời gian viết thư cho cô.
Ivan lập tức gật đầu theo mạch suy nghĩ của Hermione, tỏ vẻ mình chính là một người bận túi bụi vì sự an bình của giới pháp thuật.
Đoàn người vừa cười nói vừa cùng nhau đến tiệm sách Flourish and Blotts.
Giữa đường, George và Fred lén muốn trao đổi với Ivan về việc mở tiệm đồ chơi chuyện cười sau này, tiếc là bà Weasley trông chừng rất chặt, không cho họ bàn về mấy món đồ nghịch ngợm đó.
Điều khiến Ivan hơi bất ngờ là ông Arthur lại chủ động bắt chuyện với cậu, thậm chí còn hỏi han về gia đình cậu.
Ivan đáp vài câu đơn giản rồi tò mò hỏi:
"Chú có biết mẹ cháu không ạ?"
"À... Nói đúng ra thì không quá quen..." Ông Arthur ngập ngừng rồi nói: "Nhưng chú từng gặp bố cháu vài lần..."
"Bố cháu? Chú có thể nói cho cháu biết bố cháu là ai không? Mẹ cháu chưa bao giờ kể ạ." Ivan nhất thời hứng thú hỏi.
Dù Ivan là hàng giả x·u·y·ê·n v·iệ·t, không quan tâm nhiều đến bố mình, nhưng tò mò thì vẫn là có.
"Aishia sao có thể như vậy? Vì chuyện đó mà cô ấy giấu cháu suốt mười mấy năm trời!" Bà Weasley lúc này cũng nhận ra Ivan là con ai, kinh ngạc nhìn cậu, khó tin nói.
"Bố cháu làm chuyện gì xấu ạ?" Ivan nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện hơi rối.
"Không, không có, tuyệt đối không có!" Bà Weasley nhấn mạnh, nhìn Ivan với ánh mắt thương cảm, bà dịu dàng nói: "Con trai, tuyệt đối đừng nghĩ thế, bố con chưa từng làm gì sai cả, bố con là một anh hùng!"
"Bác Weasley, vậy bác có thể kể cho cháu nghe được không ạ?" Ivan cảm thấy càng thêm kỳ quái, nếu vậy thì Aishia không có lý do gì không nói cho cậu biết cả.
"Đương nhiên..." Bà Weasley không chút do dự muốn mở miệng, nhưng chưa nói được mấy câu thì bị ông Arthur ngắt lời:
"Molly! Chuyện đó ít nhất không nên để chúng ta kể!"
Nói rồi, ông Arthur nhìn Ivan, ái ngại nói: "Con trai, nếu con muốn biết thêm, chú khuyên con nên hỏi mẹ con là Aishia, hoặc khi nào đến trường thì hỏi Dumbledore cũng được, họ mới biết toàn bộ sự tình."
Ivan trợn mắt, nếu Aishia chịu nói thì còn hỏi các người làm gì?
Còn chuyện đi hỏi Dumbledore á?
Ivan chưa từng nghĩ đến.
Bí m·ậ·t trên người cậu quá nhiều, đến lúc đó ai hỏi ai còn chưa biết chừng. Trước khi Ivan luyện Bế quan bí thuật lên cấp sáu hoặc cấp bảy, cậu ước gì được cách xa Dumbledore càng tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận