Hogwarts: Huyết Mạch Vu Sư

Chương 50: Ngươi điểm ấy trò vặt không gạt được ta

Chương 50: Ngươi giở mấy trò vặt này không gạt được ta
Hắn thật sự là oan uổng mà!
Quirrell hết sức khó nói, với kỹ xảo và thực lực của hắn, căn bản không cần dùng đến những thủ đoạn nguy hiểm tột độ như vậy để tìm kiếm phương pháp giải quyết các cơ quan kia.
Nhưng nhìn dáng vẻ Snape giận đùng đùng, Quirrell liền biết chắc chắn đối phương có đủ chứng cứ mới tìm đến hắn.
Có điều, chuyện này thật sự không phải do hắn làm! Rốt cuộc tên khốn kiếp nào muốn mưu hại hắn đây?
Quirrell nghĩ nhanh trong đầu về từng người từng người phù thủy có quan hệ cực kỳ tồi tệ với hắn, nhưng những người này căn bản không ở Hogwarts, hơn nữa cũng không có khả năng chạy một quãng đường dài đến đây để hãm hại hắn.
Nghĩ mãi không ra, Quirrell chỉ có thể cho rằng mình quá xui xẻo, vừa vặn gặp phải một tên phù thủy nhỏ nào đó thích tìm đường c·hết trộm cắp ma dược, sau đó lại bị Snape nghi ngờ vì hành vi khác thường trước đó của hắn.
Ta thực sự là quá khó khăn...
Quirrell muốn k·hó·c mà không ra nước mắt, dù trong lòng rất uất ức, nhưng cũng không dám p·h·át tác, chỉ có thể cố gắng tỏ ra vẻ yếu đuối, nơm nớp lo sợ nói rằng:
"Severus, chuyện m·ấ·t t·r·ộ·m ma dược thật sự không liên quan gì đến ta... Ta có thể xin thề!"
"Thật sao? Chiều ngày thứ ba sau khai giảng ngươi đi đâu? Ta đã hỏi thăm, không ai thấy bóng dáng ngươi cả." Snape nheo mắt lại, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào mắt Quirrell.
Quirrell nhất thời á khẩu không trả lời được, hắn không thể nói chiều hôm đó hắn lén lút chuồn vào Rừng cấm, ý đồ săn g·iết kỳ lân để khôi phục sức mạnh cho Hắc Ma Vương chứ?
"Ngày đó ta vẫn luôn đợi trong phòng làm việc." Quirrell bất đắc dĩ chỉ có thể c·ắ·n răng nói mình cả ngày không hề đi ra ngoài.
"Ngày đó có học sinh đi qua phòng làm việc của ngươi, ngươi căn bản không ở đó!" Snape chất vấn.
"Có lẽ là ta tạm thời đi vệ sinh..." Quirrell lắp ba lắp bắp tìm lý do, nhưng chưa kịp nói hết câu, liền đột nhiên nhận ra Snape đang cố tình gài bẫy hắn.
Với danh tiếng của hắn ở Hogwarts xuống tới đáy vực, căn bản không có học sinh nào chủ động tìm đến hắn...
"Mấy trò vặt này của ngươi không gạt được ta đâu!" Khóe miệng Snape nở một nụ cười, trong lòng càng thêm khẳng định Quirrell chính là kẻ ăn cắp ma dược.
Quirrell đỏ mặt, suýt nữa không nhịn được chửi ầm lên...
Thần TM trò vặt, hắn căn bản có t·r·ộ·m ma dược đâu, đến chạm còn chưa chạm!
Hắn làm đều là đại sự giúp Hắc Ma Vương phục sinh!
Ai rảnh rỗi đi t·r·ộ·m mấy thứ ma dược vặt vãnh này?
Bộ hắn không có tiền hay sao, thiếu vật liệu thì hắn tự đi mua không được à?
Nhưng mà vạn ngàn khổ sở, Quirrell chỉ có thể giấu trong lòng... Bởi vì hắn không cách nào giải t·h·í·c·h hành tung của mình, chỉ có thể cố gắng tỏ ra yếu đuối... Vô tội và r·u·n lẩy bẩy để tranh thủ sự đồng tình, tuy rằng điều này căn bản không có tác dụng gì với Snape...
Giữa lúc Snape định tiếp tục tra hỏi, bỗng nhạy cảm n·h·ậ·n ra có người đang nghe t·r·ộ·m, liền vội vàng cảnh cáo, bảo Quirrell nghĩ kỹ mình đang làm việc cho ai, rồi quả quyết xoay người rời đi.
Núp trong bóng tối, Ivan suýt chút nữa bật cười thành tiếng, hắn không ngờ mình chỉ nhất thời nổi hứng mà gây họa, lại khiến Quirrell th·ả·m đến vậy.
Harry và những người khác đợi đến khi Snape và Quirrell rời đi mới từ khúc quanh bước ra.
"Lại đúng là Quirrell trộm ma dược của Snape, chuyện này sao có thể?" Harry thực sự khó tin.
Tuy rằng Ivan đã nhắc đến khả năng này với cậu, nhưng Harry vẫn không muốn tin, dù sao giáo sư Quirrell vừa nhát gan vừa hiền lành có tiếng trong trường. Thỉnh thoảng có học sinh gây sự trong lớp của hắn, Quirrell cũng không nổi giận, hay là nói Quirrell căn bản không có khả năng quản lý.
Người như vậy, sao có thể đi t·r·ộ·m ma dược của Snape chứ?
Nhưng vừa nãy Harry nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện của Snape và Quirrell. Vào ngày Snape phát hiện ma dược bị mất, Quirrell không rõ tung tích, còn nói d·ố·i là ở lì trong phòng làm việc, thế nào cũng thấy đáng nghi.
"Kệ họ đi, giáo sư Dumbledore sẽ xử lý. Chúng ta đi xem long thoát xác ở chỗ Hagrid trước đã." Ivan từ lâu không còn ý định chờ đợi lâu hơn nữa, với hắn, việc sắp nở của long mới là quan trọng nhất.
"Ivan, trước đây ta không biết ngươi lại thích long đến vậy..." Hermione chê bai, nàng cảm thấy sự c·u·ồ·n·g nhiệt của Ivan với long sắp vượt qua Hagrid rồi.
"Đó là long đấy! Sinh vật thần kỳ cao cấp nhất của giới phép thuật!" Ivan giải t·h·í·c·ch, nhưng không nói nửa vế sau trong giọng nói.
Chỉ cần có được long huyết, hắn có thể hoàn thành ma dược dung hợp huyết thống, cải thiện t·h·i·ê·n phú của mình, bước đầu nắm giữ thực lực tự vệ trong giới phép thuật, khi về nhà vào cuối kỳ cũng có chút sức lực.
Trước khi đi, Ivan còn trịnh trọng nhắc nhở Ron rằng tốt nhất không nên thảo luận bất cứ chuyện gì liên quan đến long trên đường, kẻo bị người khác nghe được. Hắn không muốn nhìn thấy bóng dáng Malfoy ở chỗ Hagrid như trong nguyên tác.
Bốn người đi đến căn nhà nhỏ của Hagrid, Hagrid chào đón họ với sự nhiệt tình hơn hẳn trước đây, có thể thấy hắn hôm nay rất vui.
Cửa và cửa sổ trong căn nhà nhỏ đều bị bịt kín, chỉ chừa lại mấy cái lỗ thông gió nhỏ, lò sưởi nóng rực bên giường không ngừng tỏa ra hơi nóng.
Sau khi bước vào, ánh mắt Ivan liền dán chặt vào cái bàn, quả trứng rồng cứ như vậy đặt ở đó, trên bề mặt đã có một vết nứt sâu, thỉnh thoảng lại khẽ động đậy.
Ivan đến gần hơn, liền thấy vết nứt trên vỏ trứng đột ngột mở rộng ra rất nhiều. Sau một tiếng động chói tai, một cái đầu trọc lốc, có lớp vỏ hình tam giác nhô ra từ vết nứt trên vỏ trứng. Sau đó, thân thể vừa gầy vừa đen cũng chui ra khỏi vỏ trứng vỡ vụn, tứ chi vừa gầy vừa nhỏ, loạng choà loạng choạng đứng không vững.
xấu quá... Ivan không khỏi chê bai, nhưng Hagrid lại rất hưng phấn, hắn cảm thấy nó đẹp đẽ vô cùng, không thể chờ đợi liền muốn đặt cho nó một cái tên thật kêu.
"Norbert... Chúng ta gọi nó là Norbert thế nào?" Hagrid đưa một ngón tay ra muốn đùa với Norbert, nhưng không ngờ Norbert há miệng đầy răng nanh ra cắn thẳng tới, nhưng vì da thịt nửa khổng lồ của Hagrid quá dày nên căn bản không cắn được.
"Các ngươi nhìn xem, nó yêu quý ta đến thế nào." Hagrid hoàn toàn không để ý đến hành vi của Norbert, ngược lại cho rằng đó là biểu hiện của sự thân cận, hắn cảm thấy Norbert nhất định xem hắn như mẹ.
Điều này khiến Harry và những người khác rất bất đắc dĩ, có điều thấy Hagrid đang hưng phấn, mọi người không tiện khuyên bảo gì.
Nhưng Norbert có ý nghĩ của riêng nó. Sau khi chịu đựng một hồi bị Hagrid trêu chọc, nó liền táo bạo há miệng phun ra một ngọn lửa, phun thẳng vào mặt Hagrid, đốt cháy râu mép của hắn.
"Ha, con quỷ nhỏ nghịch ngợm!" Hagrid ra sức đ·á·n·h vào râu mép đang cháy, nhất thời có chút luống cuống tay chân.
"Thanh thủy như tuyền (Aguamenti)..." Ivan vung đũa phép, gọi ra một dòng nước sạch, dội thẳng xuống đầu, trùm lên đầu và mặt của Hagrid...
Bạn cần đăng nhập để bình luận